Sở Hạo nghe thấy vậy mày một lần nữa nhíu chặt lại, “Ngươi tốt nhất
là nói rõ ràng cho ta, nếu không. . . . . .” Trong mắt của hắn lập tức
xuất hiện sát khí.
“Ha ha, Vương gia đừng kích động, đừng
kích động. Ta, ta chẳng qua là cảm thấy ở phía dưới của Vương gia không
giống với lúc trước” nàng trịnh trọng gật đầu, nói xong còn nhìn hắn bắt đầu đánh giá từ trên xuống dưới, trong lòng cũng đang nói tên yêu
nghiệt thối này đẹp trai như vậy thật dễ làm người khác phải chết mà!
“Như thế nào không được bình thường?”
“Ta cảm thấy mặt của ngươi càng lúc càng lớn, nhất định là phía dưới
đầu mút dây thần kinh của ngươi bị hoại tử làm cho bên trên bị nghẹn”
nàng chuyển động tầm mắt lên xuống vài lần, cuối cùng đưa ra phán đoán.
Sở Hạo nghe vậy sắc mặt không đổi hỏi: “Phía dưới có rất nhiều vị trí, ngươi muốn nói chỗ nào?” Hắn nhíu mày hỏi.
“Dưới rốn, gần chỗ đùi” nàng cười hắc hắc nói, ý tứ của nàng chỉ đúng chỗ đũng quần.
Sở Hạo nghe thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia quỉ quyệt “À, ý của
ngươi là nơi đó không được thường dùng cho nên. . . . . . đem mặt trên
hỏng rồi?” Hắn bước tới gần giọng nói của nàng hỏi.
“Ha ha, đúng vậy, đúng vậy, cho nên Vương gia ngài buổi tối đừng có
đi ra ngoài, nên trở về chăm sóc thân thể của chính mình cho tốt” nàng
một bên lui về sau một bên nịnh hót nói. Hừ, nàng cũng không phải người
rảnh rỗi, tên yêu nghiệt này buổi tối lại chạy tới chạy lui đã phá hỏng
rất nhiều kế hoạch của nàng, phải biết rằng, nàng đang phải lên kế hoạch chi tiết để cứu Tiểu Hương để cùng nhau lưu lạc chốn giang hồ!
Sở Hạo bước tới nắm lấy cằm của nàng, giọng nói không đứng đắn nói
“Nói như vậy, ái phi là muốn giúp bổn vương giải quyết đúng không?”
Mộng Ngữ Diên cười nói “Ha ha, tuy rằng. . . . . . Tuy rằng ta có vẻ
cao quý, nhưng Vương gia còn cao quý hơn, nên. . . . . . chú ý một chút
đi” .
Sở Hạo chán ghét nói: “Nữ nhân ngông cuồng, ngươi cũng không nhìn lại chính mình là thứ mặt hàng gì, ngươi thật ngạo mạn. Đủ, bổn vương cũng không muốn nhìn thấy ngươi một chút nào” nói xong, hắn khinh thường buông nàng ra.
Mộng Ngữ Diên nghe vậy trong lòng lửa giận lập tức bốc lên. Cái gì?
Ghét bỏ nàng, nàng còn không có ghét bỏ hắn, hắn có phải bị bệnh không,
hừ, hắn đùa cái gì? Quên đi, nên nhịn một chút, việc nhỏ không nhịn được sẽ không hoàn thành được việc lớn, nàng bình tĩnh đè lại cơn tức, bây
giờ không phải là thời điểm tức giận, nhẫn nhịn một chút!
Sở Hạo thấy sắc mặt nàng thay đổi nhanh chóng không khỏi cười nói:
“Về sau ngươi phải biết thông minh đúng lúc, đừng nghĩ rằng bộ dạng xinh đẹp là có thể hấp dẫn được bổn vương, ngươi xem lại bộ dạng của ngươi
một chút, ngươi cũng xứng sao?” nói xong, hắn lập tức quăng tay áo liền
hướng ngoài cửa đi đến.
Giọng nói khinh thường của hắn như thế khiến cho Mộng Ngữ Diên không
khỏi âm thầm thề “Ta thề, từ nay về sau, ngươi cho dù có cởi hết quần áo quỳ gối trước cửa, bổn tiểu thư cũng không thèm liếc mắt nhìn, ta
khinh!” thề xong, nàng tức giận xoay người chuẩn bị đi vào bên trong
phòng.
“Mộng Ngữ Diên” Sở Hạo đột nhiên hô lên.
“Gì!” nàng theo thói quen bật thốt lên mà đáp lại, xong, mới phát
hiện ra tên yêu nghiệt này không phải đã đi rồi sao? Nghĩ đến đây, nàng
vội xoay người nhìn lại, đã thấy sắc mặt của hắn lạnh như băng đi từng
bước một tới gần nàng.
Mộng Ngữ Diên ngây ra một lúc, thấy sát khí của hắn nặng như thế, bèn đi lui về sau, này. . . . . . Cuối cùng sao lại thế này? Nàng lúc này
căn bản không biết lời thề nàng vừa nói vô cùng nhỏ đó một chữ cũng
không thoát khỏi lỗ tai hắn.