Nhìn Vân Sa nghiêng ngả lảo đảo chạy ra
ngoài, tâm trạng của nàng lập tức tốt hơn rất nhiều, hừ, ai bảo nàng ta
dám đến đây quậy phá om sòm, cũng không xem bản thân mình là loại mặt
hàng gì!
“Tiểu Hương, chúng ta trở về phòng thôi” tâm trạng của nàng bây giờ rất tốt, vỗ vỗ tay cười nói với Tiểu Hương.
Tiểu Hương ngây ngẩn cả người, có ai có thể nói cho nàng biết vừa rồi mới xảy ra chuyện gì? ?
Nhìn thấy nàng ta bộ dạng si ngốc, nàng
thổi phù một tiếng cười nói “Ngươi nếu không nghe lời, ta liền cho ngươi ma chú nha” nàng đe dọa.
Nghe thấy vậy, Tiểu Hương dùng tốc độ
nhanh nhất của một con thỏ vọt trở về. Ngay lập tức Ngữ Diên cảm giác
như bên tai của mình có trận gió nhẹ lướt qua, nhẹ nhàng lắc lắc đầu,
nha đầu này lá gan nhỏ như vậy, liền duỗi cái lưng mệt mỏi đi vào phòng.
Ở một nơi khác trong hoa viên, bởi vì cỏ dại tươi tốt, thế nên, có một người đứng ở chỗ đó xem trò hay. Giờ phút này, Sở Hạo khoanh tay, tựa vào bên tường, khóe miệng gợi lên một nụ
cười quỷ dị, Mộng Ngữ Diên? Nàng thật là nàng sao?
“Thật vậy chăng?” Một lúc sau, Tiểu Hương trừng lớn hai mắt không tin hỏi.
Mộng Ngữ Diên vội vàng gật đầu nói “Đúng vậy, ta trước kia theo sư phụ học nhưng mẫu thân không cho ta sử dụng,
sau vì có nhiều việc nên ta đã quên mất, nhưng thật không ngờ, ta lại bị đôi cẩu nam nữ kia hành hạ. Trước mặt ta mà ‘vận động’ định làm cho ta
tức chết, từ khoảng khắc đó, ta đột nhiên nghĩ đến ta sẽ làm pháp thuật. Cho nên, ta quyết định sống lại, ta muốn trừng phạt những người khi dễ
người của ta” nàng thêu dệt chuyện xưa để nói đạo lý rõ ràng, đem Tiểu
Hương bị hù đến sửng sốt.
“Khó trách trước đây, khi tiểu thư còn
nhỏ có một thời gian luôn biến mất, thì ra, tiểu thư cùng Bạch Mao đạo
trưởng học pháp thuật” Tiểu Hương bây giờ vừa nhớ lại liền có thể lý
giải.
Ách? Chẳng lẽ chủ nhân của cơ thể này khi còn nhỏ cũng thực bướng bỉnh? Ái chà, bất kể, dù sao cũng đã lừa được rồi!
“Tiểu Hương, chuyện ta biết pháp thuật
ngươi trăm ngàn lần không cần nói cho người khác biết, nếu không, người
ta sẽ cho rằng ta là yêu quái” nàng dặn dò.
“Tiểu thư không phải là yêu quái mà tiểu thư là thần tiên” Tiểu Hương thành khẩn nói.
Nghe vậy, nàng ngây người ra một lúc,
một giây sau trịnh trọng nói “Được rồi, nhìn ngươi trung thành như thế,
ta nói cho ngươi biết một sự thật, kỳ thật, ta chính là sao Văn Khúc (*) chuyển thế” nàng nói cực kỳ thật tình, thật đến mức chính nàng còn tin
(*) sao Văn Khúc: Văn Xương là tên
vì sao, cũng gọi là sao Văn Khúc (Văn Khúc tinh) hoặc sao Văn (Văn
tinh). Người Trung Quốc thời xưa cho rằng đây là tinh tú nắm giữ công
danh và văn vận của thế nhân.
Văn Xương Đế Quân (文昌帝君) hay Văn Xương Tinh (文昌星 ) là vị thần được dân gian lẫn Đạo giáo tôn sùng là thần chủ quản công danh phúc lộc của sĩ nhân.
Đạo giáo đã sớm có tín ngưỡng Văn
Xương, trong Lão Quân Âm Tụng Giới Kinh chép: “Đương giản trạch chủng
dân, lục danh Văn Xương cung trung.” (Phụ trách tuyển chọn phẩm hạng dân chúng, ghi danh vào cung Văn Xương).
Đến đời Nguyên (1279–1368) và đời Minh (1368–1644), các đạo sĩ lợi dụng tín ngưỡng dân gian về Văn Xương Đế Quân mà viết ra “Thanh Hà Nội Truyện” và “Tử Đồng Đế Quân Hóa Thư”… kể lại những thần
tích của Văn Xương Đế Quân.
Các sách viết rằng:
Văn Xương Đế Quân vốn sinh đầu đời Chu, đã trải 73 kiếp hoá thân, từng là sĩ đại phu, cuối đời Tây Tấn ngài giáng sinh nơi đất Thục, tên là Á họ là Trương, tự là Bái Phu, được lệnh Ngọc Hoàng Thượng Đế cho chưởng quản Văn Xương phủ và lộc tịch (sổ sách về quan lộc) của nhân gian.
Đạo Tạng Tập Yếu thu thập quyển Văn Xương Đế Quân Bản Truyện viết vào những năm Sùng Đức (1636–1648) đời Thanh (1644–1911). Trong đó ghi rằng:
“Văn Xương Đế Quân họ là Trương, húy là Thiện Huân, có những thần tích linh dị, phàm nhương tai khử họa đảo
vũ cầu tự, hễ có thành tâm tất có ứng nghiệm, có thể trấn phục yêu ma
tảo trừ dịch bệnh. Ngài được gọi là Văn Chương Tư Mệnh vì các giới quý
tiện văn vũ y bốc sĩ nông công thương hễ có lòng mong cầu công danh đều
trông cậy vào ngài. Ngài cư ngụ nơi cung Văn Xương nơi chòm sao Tử Vi,
thường giáng cơ viết kinh, hiển mộng báo tin, phân thân ứng hóa, cứu độ
nhân sinh.”
Trong Tử Đồng Đế Quân Hóa Thư (do
Đàm Tiễu viết đầu thế kỷ X) tóm lược 17 kiếp của Văn Xương Đế Quân,
nhưng nội dung hết sức hoang đường. Có lẽ sáng tác này của đạo sĩ Đàm
Tiễu muốn củng cố và chuyển tín ngưỡng Văn Xương Đế Quân từ một tín
ngưỡng dân gian sang tín ngưỡng của Đạo giáo.
“Sao Văn Khúc? Trên bầu trời á?” Tiểu Hương sợ hãi không dứt.
Thấy nàng ta giật mình, nàng cười nói
“Ngươi nghĩ sao, nếu ta không phải sao Văn Khúc liệu có thể lợi hại như
thế sao? Nếu không phải sao Văn Khúc ta sẽ gặp đại nạn mà không ‘chết’
sao? Nếu không phải sao Văn Khúc ta sẽ mạnh như thế sao?”
Tiểu Hương nghe thấy vậy vội vàng gật đầu nói “Tiểu thư nói rất đúng, rất có đạo lý”
Ngữ Diên đắc ý cười, tiếp theo thần bí nói “Nếu là người khác ta sẽ không nói cho biết ” nàng còn đắc ý nhướng lông mày, nàng thật là người có trí tuệ vô địch giống với sao Văn Khúc!
“Tiểu thư yên tâm, bí mật này Tiểu Hương nhất định sẽ bảo vệ thật kỹ, nhất định sẽ không nói cho người khác
biết” Tiểu Hương bây giờ kích động, xem nàng giống phật quang âm xuống
phổ độ chúng sinh.
Ngữ Diên nghe thấy vậy cười càng vui vẻ, người cổ đại thật sự là đơn thuần a! Hơn nữa, có người nghe một kẻ mặt dày nói dối nói chuyện cũng thật tốt!
Đúng lúc này, đột nhiên cửa phòng của
nàng bị gõ mãnh liệt, Ngữ Diên nghe thấy tiếng gõ cửa mày nhăn lại, Tiểu Hương mở cửa ra, bên ngoài gã sai vặt thở hổn hển nói “Vương Phi, Vương gia. . . . . . Vương gia đến đây” !