“A ——” nháy mắt, truyền ra một tiếng kêu thê thảm, tiếng kêu thảm thiết này làm cho cả biển hoa lẫn nhánh cây đều run rẩy.
Quỷ Tịch nhắm chặt hai mắt gắt gao che chở cho Ngữ Diên, Ngữ Diên
nghe được tiếng kêu thảm thiết căn bản không rảnh đi nhận là của ai, mà
là trực tiếp ngước mắt nhìn về phía Quỷ Tịch khẩn trương lôi cánh tay
của hắn hỏi “Ngươi có sao hay không? Có bị thương không?”
Quỷ Tịch cũng ngây ra một lúc nhìn về
phía chính mình tiếp theo lắc đầu, hắn rõ ràng nhìn đến hoả diễm xông
thẳng tới, làm sao có thể không đánh tới hắn? Còn chưa chờ hắn hiểu rõ,
một tiếng thét chói tai của Ngữ Diên lập tức làm cho hắn phục hồi tinh
thần lại.
“A. . . . . .” Ngữ Diên hoảng sợ chỉ vào phía sau hắn, trong mắt xuất hiện một màn khó có thể tin .
Quỷ Tịch liền phục hồi tinh thần lại nhìn sang, “A. . . . . .” Hắn cũng hoảng sợ nhảy về phía sau từng bước.
“Cục cưng. . . . . .” Bị ngọn lửa đốt cơ hồ thân mình trong suốt, nữ
tử xinh đẹp lại không cảm giác gì đau đớn, chỉ thấy nàng ngã xuống mặt
đất nét mặt biểu lộ một nụ cười chua xót, tay nàng đang run run đưa về
phía quỷ anh cục cưng cao vô cùng kia, thời điểm hoả diễm kia đánh tới
bọn họ một khắc, nàng không hề do dự vọt tới, nàng không thể để cho hắn
làm sai chuyện, càng không thể để cho hắn hại người.
Quỷ cục cưng thấy thế ngây ngẩn cả người, nó hoàn toàn không biết nên làm như thế nào, nhìn mẫu thân mình bị hoả diễm của mình gây thương
tích mà thân mình cơ hồ trong suốt, máu của hắn chảy bắt đầu ngăn không
được chảy xuôi xuống dưới.
“Cục cưng. . . . . . Mẫu thân thực xin lỗi con, nhưng mà mẫu thân. . . . . . Yêu con. . . . . .” Nữ tử nhìn về phía nó mỉm cười, mặt nạ trước
kia lạnh như băng đã sớm dỡ xuống.
Quỷ anh cục cưng kinh ngạc nhìn nàng, vài giây sau, thân hình cao lớn của nó bắt đầu tan rã, không đếm được bao nhiêu huyết anh từ trên người của nó phát ra, Quỷ Tịch liền ôm lấy Ngữ Diên khí vũ hiên ngang nói:
“Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi!”
Nhóm Huyết anh lục đục thoát khỏi thân hình quỷ anh, toàn bộ đi tới
trên bãi đất trống, trong đầu bọn nó cũng không hiểu nhìn hướng lẫn
nhau, bọn nó không biết đến tột cùng làm như thế nào đi xuống đi?! Lại
nên đi làm cái gì?
Phượng Ly Ca mang theo Sở Hạo rời đi khỏi bóng tối đang ẩn trốn, giúp hắn chữa thương, một lúc sau, khi hắn đưa Sở Hạo nuốt vào một viên
thuốc xác nhận hắn an toàn, liền nhanh chóng cùng Sở Hạo chạy tới, lại
không nghĩ rằng nhìn thấy một màn này.
“Mẫu thân. . . . . .” Mất đi nhóm huyết anh phụ trợ, quỷ anh cục cưng lại biến thành bộ dáng giống như hài đồng.
Chỉ thấy vô số huyết anh đần độn phiêu đãng trên không trung, ý thức
của bọn hắn có chút mơ hồ, càng không biết mình đang làm cái gì, chính
mình lại đang làm sao?
Phượng Ly Ca thấy thế liền cầm lấy phù chú đặc chế trên người viết
lên chú ngữ, tiếp theo để cho phù chú thiêu đốt ném không trung, ngắn
ngủn vài giây đồng hồ, nhóm huyết anh này đột nhiên đều cười cười, tiếp
theo toàn bộ xếp thành một chữ hình hướng phương bắc rời đi.
“Đây là phù chỉ dẫn sao?” Ngữ Diên nhìn về phía Quỷ Tịch hỏi.
“Ưm, đúng vậy, Phượng Ly Ca làm như vậy chỉ dẫn bọn họ đi đến Minh
giới.” Quỷ Tịch nhìn về phía nhóm huyết anh bay đi nói, tiếp theo hắn
nhíu mi hỏi: “Ngươi cũng là khu Ma nhân ai, ngươi chớ nói chưa bao giờ
dùng qua phù chú này chứ?”
Nghe vậy, mặt Ngữ Diên lập tức liền hồng, liền ho khan một tiếng nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi mới chưa bao giờ dùng qua đấy, ta nếu chưa bao
giờ dùng qua làm sao mà biết a!” nói xong, xoay người đến chỗ Phượng Ly
Ca không muốn để ý tới hắn, trên thực tế, nàngbiết có phù chú chỉ dẫn,
nhưng mà nàng đích xác không sử dụng, nhớ ngày đó nàng muốn buộc lại
nhóm quỷ nhi cũng không kịp, làm sao có thể chỉ dẫn bọn họ đi đầu thai
chứ? Trừ phi nàng đầu ngốc đi cũng không khác lắm!
“Mẫu thân. . . . . .” thanh âm của Quỷ anh cục cưng lại đem thần trí mọi người kéo lại.
“Cục cưng, mẫu thân sai lầm rồi, sai lầm rồi. . . . . .” nữ tử xinh
đẹp lệ rơi đầy mặt vươn hai tay, ánh lửa ở trên người nàng lan tràn.
Quỷ anh cục cưng nhìn thấy nữ tử vươn tay đột nhiên cười cười đơn thuần , sau đó vươn tay chậm rãi lại đi qua.
“Không cần. . . . . .” Ngữ Diên nhịn không được đột nhiên ra tiếng
ngăn cản, nàng biết, quỷ anh nếu nhào vào trong lòng nàng, thì nó tất
nhiên cũng sẽ hồn phi phách tán , đây không phải hỏa diễm bình thường,
đây là Minh hỏa, là Minh hỏa làm chết cháy hồn phách, tuy rằng nó làm
rất nhiều việc có lỗi, nhưng mà mặc kệ nó làm bao nhiêu việc có lỗi, thì nó như trước chỉ là đứa nhỏ, đau đớn của nó không thể ít hơn so với bất luận kẻ nào.
Quỷ anh ngoái đầu nhìn lại về phía Ngữ Diên nhếch miệng cười: “Cục
cưng tìm được mẫu thân rồi, cục cưng phải cùng mẫu thân ở một chỗ, hồn
phi phách tán cũng giống nhau phải cùng một chỗ, tỷ tỷ là người tốt, là
người tốt chân chính!” nói xong, nó lại lộ ra nụ cười thiệt tình nhìn về phía Ngữ Diên.
Ngữ Diên nhìn khuôn mặt cười như vậy trong lòng đột nhiên chua sót
không thôi, chỉ biết là lặp lại một câu”Không cần không cần đi!”
“Tỷ tỷ hãy đối đãi với cục cưng của tỷ thật tốt, nàng tuy rằng chưa
thành hình, nhưng nàng cái gì cũng đều biết, đều hiểu được, tỷ tỷ hảo
hãy chiếu cố nàng thật tốt, chiếu cố chính mình thật tốt!” nói xong mỉm
cười, nó như là an bài lần cuối cùng bình thường, tiếp theo liền không
hề do dự nhào vào trong lòng nữ tử xinh đẹp, hỏa diễm nháy mắt thiêu đốt nó, tiếp theo mọi người liền nghe được câu kia hò hét thật sâu , “Mẫu
thân, mẫu thân. . . . . .”
Đó là thanh âm của hạnh phúc, đó là thanh âm của vui sướng, đó là thanh âm làm cho lòng người run rẩy.
Ngữ Diên thấy thế che miệng lại chóp mũi lên xuống bắt đầu không ngừng chua xót.
Nữ tử xinh đẹp ôm lấy quỷ anh ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía Ngữ
Diên cười nhẹ, “Không cần giống ta lại làm sai, chiếu cố chính mình cùng đứa nhỏ thật tốt, không cần lặp lại đường của ta!” nói xong, nàng
thương tiếc vuốt ve sợi tóc quỷ anh tiếp theo đem nó gắt gao ôm vào
trong lòng, giờ khắc này, nàng nhớ rõ không phải là sỉ nhục mà thổ phỉ
kia gây cho nàng, mà là đứa nhỏ để cho nàng làm sự vui sướng của mẫu
thân, trên người bọn họ hỏa diễm bùng nổ, ngắn ngủn vài giây đồng hồ,
đối với thân ảnh mẫu tử cứ như vậy dần dần giảm đi ——
“Ô ô ô ô!” Ngữ Diên rốt cục khống chế không nổi khóc lên, Quỷ Tịch
thấy thế liền nhẹ nhàng ôm nàng, một bên Sở Hạo nhìn mày chau thành một
cái chữ Xuyên (川), mà Phượng Ly Ca tựa vào bên cây ánh mắt nhìn ra
phương xa, tựa hồ đang suy nghĩ sự tình gì.
Mưa phùn ở trong nước mắt của nàng lặng yên xuống, nàng dựa vào trong lòng Quỷ Tịch, nhẹ nhàng đụng vào bụng của mình, lần đầu tiên, trong
lòng của nàng sinh ra một suy nghĩ trong như vậy, có lẽ, nàng đã có lý
do lưu lại!