Bên trong Sở phủ náo nhiệt vô cùng mọi người cũng bắt đầu khởi động,
ai cũng không có toan tính, nhưng ở nơi này mấy người sắc mặt đều bối
rối.
“Vương gia. . . . . . Các ngươi đây là?” Tình Nhi đã đi tới, trong mắt chứa đựng nước mắt đáng thương nhìn bọn hắn.
“Này. . . . . .”
“Vương gia, người làm sao vậy, còn ngứa ư, a, hay là dời đi? Đến mặt
sau rồi?” Nói xong, cũng không để ý đến nhóm tiểu thiếp giật mình, nàng
ôm lấy Sở Hạo, hai tay vòng qua phía sau hắn sờ sờ, “Vương gia là nơi
này sao? Nơi này? Hay là nơi này?” Nàng gắt gao ôm lấy hắn, hai tay tự
nhiên còn chạy đến vị trí mông của hắn, thấy thế, nàng ngước mắt hướng
hắn tặc tặc cười cười, ngay tại lúc Sở Hạo nghi ngờ thì hai tay của nàng đã gắt gao nắm lấy mông của hắn
“Nàng. . . . . .”
“A, đúng. . . . . . Thực xin lỗi Vương gia, ta chạm vào sai chỗ rồi,
thực xin lỗi ” nói xong, còn giả ý nức nở một chút, nàng quay mặt nhìn
sắc mặt buồn như đất chết của Tình Nhi một chút mà không khỏi cười cười, như thế nào, ta dám nắm vào mông con hổ đấy, các ngươi dám sao? ! Theo
ta đấu, các ngươi tính toán cái rắm a!
Sở Hạo giờ phút này hình dáng đã muốn thành dại ra rồi, nữ nhân chết
tiệt này có biết nàng nhích tới nhích lui, nam nhân đều sẽ có phản ứng
hay không? Xem bộ dáng cùng vẻ mặt ngu ngốc của nàng, chỉ không biết,
một chỗ của hắn từ lâu đã có phản ứng.
“Vương gia, thiếp thân không thoải mái đi về trước” Tình Nhi chảy
nước mắt không đành lòng nhìn xuống, một màn này quả thực rất không nhìn được rồi, vì thế xoay người ly khai, còn lại vài người nhìn nhìn bọn
họ, liền hướng bên cạnh đi đến.
Ngữ Diên thấy thế liền đứng thẳng người nhìn hắn cười cười, “Tiểu áo bông của người tức giận rồi, người còn không đi?”
Sở Hạo nghẹn đỏ khuôn mặt cả giận nói: “Nàng thật không cảm thấy
thẹn, là nam nhân nàng cũng có thể vuốt ve sao?” Hắn mặc dù biết hắn là
tướng công của nàng, quan hệ không tầm thường, nhưng hắn biết chắc nàng
đây là đang diễn trò, nếu diễn trò nàng vì sao lại làm rất thật như thế, chẳng lẽ vì diễn trò, nàng cũng có thể đi ôm một nam nhân khác sao?
Nghĩ đến đây, hắn cũng không biết cơn giận của mình đến tột cùng từ đâu
mà đến?
“A, thiếp không biết a, dù sao thiếp cũng chưa ôm qua. A, đúng rồi,
thiếp trước kia có nuôi một con chó Nhật, nó nha, trên người thường
xuyên có con rận, thiếp liền thích ôm nó giống như người vậy rồi gãi gãi cho nó, cho nên, đại khái là bởi vì có thói quen ôm chó, cho nên ôm
người cũng giống như thói quen đi, ai, Vương gia hãy khoan nói, cảm xúc
của người còn rất giống” nói xong, không đợi sắc mặt của hắn càng ngày
càng đen rồi phát hỏa, nàng liền nhanh chân chạy.
Chết tiệt xú nữ nhân, Sở Hạo oán hận nắm chặt nắm tay!
Trong bữa tiệc, Sở Thiên muốn cùng nàng một mình nói chuyện, Ngữ Diên nghe vậy liền hấp tấp theo qua, ao hoa sen ở Kim Uyển là nơi đẹp nhất,
cũng là phong cảnh buổi tối rất mê người, chẳng qua là hiện tại không có người nào dám đi thưởng thức hoa sen, bởi vì, hoa sen trong đình, ngồi
đúng là Hoàng thượng đại nhân, không có mệnh lệnh của hắn, tự nhiên
không người nào dám tới gần.
Song có lẽ, mọi người vẫn còn tò mò Hoàng thượng đến tột cùng ở cùng
Vương Phi nói cái gì, cho nên ánh mắt của mọi người luôn không tự giác
liếc qua, ngay cả Sở Hạo cũng đều như thế.
Ngữ Diên ngồi ở đối diện với hắn cười cười, đình này xây vừa vặn ở
giữa ao hoa sen, cho nên ngồi ở trong đình viện giữa hồ mà hương hoa sen đập vào mặt, làm cho người ta say mê không thôi.
“Ngươi tại sao phải đặc biệt như thế?” Sở Thiên lộ ra vẻ tươi cười hỏi.
Ngữ Diên nhìn soái ca cùng diện mạo với Sở Hạo, trong lòng lại không
có phản cảm ngày trước, vì Hoàng đế thật sự thực ôn nhu, ít nhất so với hắn ôn nhu rất nhiều lần.
“Thần? Không có a” Ngữ Diên nghe thấy vậy ngượng ngùng cười cười.
“Trẫm không thể tưởng được nữ nhi thiên kim của Mộng tướng quân có
thể tài hoa như thế, trẫm lúc trước như thế nào sẽ không biết ngươi
trước!” Hắn nhìn về phía nàng cười cười.
Ngữ Diên nghe thấy nói như vậy lập tức đỏ bừng mặt, đây là ý gì?
Chẳng lẽ Hoàng thượng cũng chung tình với nàng a? Vì thế liền ngước mắt
nhìn nhìn hắn, đã thấy hắn đang nhìn mình, mặt của nàng lại đỏ một mảnh, hôm nay nàng như thế nào lại cảm thấy vị Hoàng đế này đẹp trai như vậy
đâu?
“Có thể nói cho trẫm vì sao muốn hưu Cung Thân Vương không?” Nhìn bộ
dạng xấu hổ của nàng, Sở Thiên không khỏi cười cười hỏi vấn đề mà hắn
vẫn luôn hoang mang.
Ngữ Diên nghe vậy việc lại ngước mắt khẳng định nhìn hắn, “Bởi vì
thần không muốn làm chim hoàng yến, thần muốn chạy ra ngoài giang hồ”
Đáp án như vậy, thực sự làm cho Sở Thiên thất thần rồi, không muốn
làm chim hoàng yến mà muốn làm nữ hiệp, từ xưa đến nay có bao nhiêu
thiếu nữ chen chúc đến vỡ đầu muốn vĩnh viễn được làm một chim hoàng yến thậm chí là Phượng Hoàng, nàng lại ngược lại, nhưng một chút cũng không có gì lạ, nữ tử kỳ lạ như vậy, thật là làm cho người ta muốn nghiên cứu tìm tòi, muốn biết, nàng đến tột cùng còn có bao nhiêu chủ ý.
“Hoàng thượng a, ngài nói đại lễ có phải là đồng ý cho thần hưu phu
hay không?” Nàng mong đợi hỏi, nếu thật là như vậy, nàng nhất định sẽ
đại biểu quốc gia đại biểu chính phủ cảm tạ hắn.
“Này. . . . . . Sợ rằng còn cần ngươi cùng hoàng đệ thương lượng tốt
một chút rồi, nhưng, trẫm có thể cho ngươi một cái đặc biệt này, tin
tưởng, ngươi ngày sau nhất định sẽ dùng đến, ít nhất là đối với việc
ngươi chạy ra ngoài giang hồ sẽ có trợ giúp “
Ngữ Diên nghe thấy vậy ngây ra một lúc, không tự giác hỏi: “Làm sao
ngài biết thần muốn rời đi?” Những lời này vừa mới nói ra khỏi miệng,
nàng liền lấy tay bịt lại, ai nha, miệng rộng này, thật là!
Sở Thiên thấy thế không khỏi sang sảng cười ha ha, bộ dáng của nàng
thật sự là rất có thú vị, vì thế đem đồ vật móc đi ra đưa cho nàng, “Bảo vệ tánh mạng kim bài miễn tử “
Ngữ Diên nghe thấy vậy hai mắt trừng lớn, run run tiếp nhận kim bài hỏi: “Thoát. . . . . . kim bài miễn tử?”
“Đúng vậy a, thích không?” Sở Thiên thấy bộ dáng của nàng không khỏi cười cười.
“Này. . . . . . cái này quá quý trọng ” Ngữ Diên liền đứng dậy khiêm
tốn nói, song nói tới nói lui, này nọ cũng đã bị nhét vào trong túi
quần.
Sở Thiên thấy thế cười cười nói: “Đúng vậy a, mặc kệ ngươi muốn làm
gì, tánh mạng cần phải cho trẫm bảo vệ, bởi vì trẫm còn hi vọng ăn được
ngày càng nhiều đồ ăn ngon”
Ngữ Diên thấy thế cảm động hấp hấp cái mũi, đột nhiên cầm lấy tay hắn nói: “Hoàng thượng, ngài thật tốt quá, thần quá yêu người, người thật
sự là vĩ đại, sao sao sao” nàng học tập tiểu ong mật còn sao sao sao,
hành vi như vậy làm cho Sở Thiên kinh sợ, sau đó, hắn lên tiếng cười ha
ha.
Ngữ Diên thấy thế liền biết mình thất lễ, vội vàng đi theo phía sau
hắn hắc hắc hắc cười ngây ngô, xa xa Sở Hạo nhìn thấy một màn này, sắc mặt càng ngày càng khó coi, nữ nhân này cứ như vậy không biết liêm sỉ
sao? !