“Bởi vì bổn vương ở đây ” một thanh âm lạnh như băng truyền đến, làm
cho Ngữ Diên rùng mình một cái, một giây sau xoay người nhìn sang, thân
ảnh của yêu nghiệt Sở Hạo làm cho người ta sợ hãi xuất hiện ở cửa, dưới ánh trăng chiếu rọi, có vẻ dị thường quỷ mị.
Ngữ Diên thấy tình cảnh này theo bản năng trốn phía sau của Phượng Ly Ca, hắn đột nhiên xuất hiện như vậy, cũng
không biết vì sao làm cho nàng sợ hãi không thôi, tựa hồ thật sự có cảm
giác giống như kẻ trộm bị bắt được, cho nên theo bản năng phản ứng chính là trốn
Nhưng mà nàng không biết hành động đó của mình càng làm cho người nào đó tức giận run cả người.
“Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi lại tới địa bàn của ta?” Nàng ở phía
sau Phượng Ly Ca chỉ vào hắn kêu lên, hắn lạnh như băng như vậy làm cho nàng có chút khiếp sợ, mà nàng tránh ở phía sau Phượng Ly Ca tựa hồ có
loại cảm giác an toàn không hiểu được.
“Địa bàn của ngươi?” Sở Hạo lạnh lùng hỏi, ngữ khí lạnh như băng như
vậy tựa hồ đang cảnh cáo nàng, đến tột cùng là địa bàn của ai, nàng
không phải nghĩ sai rồi sao?
“Vậy . . . . . Vậy cho dù là địa bàn của ngươi, ngươi. . . . . .
Ngươi cũng không thể không thông qua sự đồng ý của ta mà đã tới chỗ của
ta, hơn nữa, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi làm nam nhân cũng không biết cái đạo lý này sao?” Thời điểm nàng nói những lời này, hoàn toàn quên
mất sự tồn tại của nam nhân Phượng Ly Ca, Phượng Ly Ca nghe thấy vậy dở
khóc dở cười nói: “Dương Dương Đắc Ý ngươi tựa hồ đã quên ta là nam nhân đi?” Những lời này có chút bất đắc dĩ.
Ngữ Diên nghe thấy vậy ngây ra một lúc, biết mình nói sai rồi, liền
ngượng ngùng cười cười: “Ai nha, ta không phải nói ngươi , ta nói là. . . . . . Là phàm nhân, ngươi là thần tiên ca ca nha, tất nhiên không thể
so sánh cùng với phàm nhân nha”
Phượng Ly Ca nghe thấy vậy ha ha cười cười, Ngữ Diên thấy hắn nở nụ cười, nàng cũng không tự giác cười cười theo.
Nhưng mà, nhìn bộ dạng bọn họ kẻ xướng người hoạ như vậy ở trong mắt
của Sở Hạo có vẻ vô cùng chói mắt, bọn họ làm cái gì vậy? Ngang nhiên
sao? Như vậy, có để hắn vào trong mắt hay không? !
“Bổn vương không đi tìm ngươi, nhưng ngươi lại tự đưa đến tận cửa,
ngươi rất rảnh rỗi sao, hay là như thế nào?” Sở Hạo nhìn về phía Phượng
Ly Ca lạnh như băng hỏi, một giây sau, hắn liền đi vào.
“Ta không sao đi đến chỗ khác xem một chút, ưm, thuận tiện nhìn xem ngươi a, ha ha” Phượng Ly Ca bất đắc dĩ cười nói.
“Nha? Không có việc gì thì đi ra chỗ khác một chút, vậy. . . . . .
Chúng ta không bằng đi vào trong thiên lao một chút có được không?”
Trong đôi mắt màu đen của hắn giờ phút này như mực nước sâu bình thường
làm cho người ta nhìn không thấy đáy, cũng làm cho người ta dựng tóc gáy lên.
Ngữ Diên thấy thế liền rút lui về sau một chút, nàng rõ ràng cảm giác được bọn họ trong lúc đó có mùi thuốc súng mười phần, tuy rằng nàng
không biết trước lúc đó bọn họ đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng dựa
theo tình cảnh hiện tại xem, đối với việc chạy trốn của bọn họ tựa hồ
rất bất lợi, mà địa vị của Sở yêu nghiệt lợi hại như thế Phượng Ly Ca
nếu ngang nhiên mang nàng đi, chỉ sợ phía sau sẽ rước lấy rất nhiều
phiền toái, cho nên, nàng không thể để cho hắn mạo hiểm như thế.
Vì thế nghĩ nghĩ, nàng rốt cục cũng nhận rõ sự thật, nhẹ nhàng khẽ
động góc áo của hắn nhỏ giọng nói: “Ngươi hãy nhanh đi đi, yêu nghiệt
phát hỏa sẽ rất khủng bố, phải biết rằng lưu lại Thanh Sơn không sợ
không có củi đốt” Thanh âm của nàng vô cùng nhỏ nhắc nhở Phượng Ly Ca,
ánh mắt lại phiêu đãng ở trên người Sở Hạo âm lãnh.
Phượng Ly Ca ngoái đầu lại nhìn nàng một cái cười nói: “Như thế nào, không theo ta đi sao?”
“Đương nhiên không phải rồi, ngươi cũng thấy đấy, hiện tại chúng ta
bị bắt mất rồi, rời đi như vậy về sau sẽ rất phiền toái, lần sau hắn
không có ở đây, mang ta đi là được, hắn sẽ không 24 giờ đi theo ta” nàng nhỏ giọng nói thầm, ánh mắt đang nhìn hắn như trước, ánh mắt như thế
tựa hồ muốn nói cho hắn biết, đạo lý người lạ chớ tới gần .
“Vậy được rồi, ngươi cũng đem ngân phiếu chuẩn bị xong rồi, nên ta sẽ rất nhanh quay lại ” Phượng Ly Ca nhìn về phía nàng nhẹ giọng nói, Ngữ
Diên nghe thấy vậy vội vàng cười gật gật đầu.
Sở Hạo mắt lạnh nhìn bọn họ mắt đi mày lại, cơn tức xoẹt qua một chút lại nổi lên, hai người này coi hắn là không khí sao? Một giây sau, hắn
cả giận nói: “Mộng Ngữ Diên bổn vương đếm ba tiếng ngươi nếu không lại
đây, tự gánh lấy hậu quả” hắn tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Nghe thấy vậy, Ngữ Diên lật ra liếc mắt một cái, một …hai ….tam?
Không phải chứ, có lầm hay không, chuẩn bị giống như tiểu hài tử của
mọi nhà, nhưng nàng lại không thể phát cáu, vì thế nói gấp: “Thiếp thần
tới đây” Nói xong, tay nàng ở sau người kéo xiêm áo, báo cho Phượng Ly
Ca biết nhân cơ hội nhanh chạy trốn.
Phượng Ly Ca nghe vậy nói: “Được rồi, lần khác ta mang ngươi rời đi” nói xong còn nhìn nàng cười cười.
“Đừng có mở tưởng rời đi ——” Sở Hạo thấy hắn muốn đi, xoay người một
cái chuẩn bị đi qua ngăn, lại không nghĩ rằng lập tức bị Ngữ Diên ôm lấy phần eo, “Choáng váng đầu, ai a, đầu thật choáng váng nha, vì sao lại
choáng váng như vậy a, ai a a” nói xong, liền nhìn Phượng Ly Ca nháy
mắt, Phượng Ly Ca tự nhiên hiểu được có ý tứ gì, một giây sau, không đợi Sở Hạo mở miệng, hắn lắc mình một cái từ trên cửa sổ phóng đi, biến mất ở trong màn đêm.
Nhìn hắn rời đi, tâm tình của Ngữ Diên lập tức liền mất mát theo, ai, thời gian còn kém một chút, là nàng có thể cùng hắn đi ra giang hồ rồi, nhưng vì sao hắn lại tự nhiên xuất hiện? Đáng chết cái tên đại quái thú này. . . . . .
Giang hồ a, mỹ thực a, mỹ nam a, nháy mắt toàn bộ ngâm trong nước nóng . . . . . . .
“Như thế nào? Choáng váng đầu sao?” Thanh âm Sở Hạo lạnh như băng
chạy ở sau ót của nàng, Ngữ Diên nghe thấy vậy liền đứng thẳng người
nhìn hắn nhếch miệng cười, “Ai nha, ngươi nói đây là tại sao chứ, tại
sao phải choáng váng đâu? Ách. . . . . . Ách. . . . . . Ta suy nghĩ a,
đại khái là bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . .” Nàng một bên làm hình
dáng muốn suy nghĩ vấn đề, một chân bắt đầu hướng cạnh cửa dịch chuyển
đi, muốn chạy nhanh đi tìm Gia Gia, chỉ có Gia Gia mới có thể cứu nàng
nha!
“Bởi vì sao?” Ngay khi nàng sắp đem một chân nâng lên chuẩn bị bước
ra cửa là lúc, một bàn tay của Sở yêu nghiệt khoát lên trên cửa ngăn cản đường đi của nàng, hơn nữa, Sở yêu nghiệt còn kính tặng một nụ cười
lạnh nhìn chằm chằm vào nàng hỏi.
Đúng lúc này ánh trăng, lại một lần nữa tập trung trên mặt Sở yêu
nghiệt, Ngữ Diên giật mình nhìn hắn, lại vừa vặn chống lại đôi mắt màu
đen giống như ánh sáng rực rỡ của bảo thạch, giống như là Ngôi Sao ở
trước mắt chợt lóe chợt lóe, trong lòng của nàng không hiểu lại dâng lên một cảm giác ngứa ngáy, một giây sau, nàng không tự giác vươn tay phải
nhẹ nhàng sờ soạng lên ——