Hôm sau
“Cái gì? không thấy nàng?” Sở Hạo một đêm mất ngủ, sáng sớm liền bị tin tức này làm cho khiếp sợ.
Chẳng lẽ hắn tối hôm qua nói quá nặng
lời, nàng thật là vì hắn tức giận mà chạy? Nhưng ý niệm vừa chuyển trong đầu cũng không đúng, muốn rời đi khỏi Sở phủ chỉ bằng một ít công phu
của nàng như vậy tự nhiên là sẽ không, cho nên, trong chuyện này nhất
định có người hỗ trợ, một giây sau, đầu óc của hắn liền xuất hiện thân
ảnh Phượng Ly Ca
Sẽ là hắn sao?
“Cái gì, tỷ tỷ không thấy? Chạy nhanh đi tìm nha, còn lo lắng cái
gì?” Tình Nhi liền từ trong nhà đi ra, làm bộ vô cùng sốt ruột nói,
nhưng trong lòng lại cao hứng không thôi, Mộng Ngữ Diên ta cho ngươi
đường sống ngươi không cần, như vậy, ta chỉ có thể đưa ngươi đi chết
thôi.
Sở Hạo nghe thấy vậy kéo suy nghĩ về, bất kể là bị ai mang đi, tóm
lại không có sự cho phép của hắn, nàng tuyệt đối không thể rời đi, cho
nên, mặc kệ ngươi chạy trốn tới đâu, bổn vương đều đem ngươi tróc trở
về, thuận tiện phải đánh gãy chân của ngươi, xem ngươi còn chạy được nữa hay không!
Một giây sau, hắn liền rời khỏi nơi này.
Một người làm cho mọi người sốt ruột tìm kiếm giờ phút này đang ngồi ở trên con ngựa, nhàn nhã ra khỏi kinh thành, tối hôm qua thật sự là
thích, tùy tiện để cho Thất Dạ, Hiền, Xinh Đẹp biểu diễn mỗi người cầm
tay nhảy múa, đem bọn hắn sợ hãi tè ra quần, kỳ thật cũng không còn cái
là sợ hãi, bọn họ tay cầm tay, ở trong mắt bọn họ, cũng chỉ nhìn thấy
đúng là ba vòng tròn ma trơi tại nguyên chỗ xoay quanh vòng mà thôi, bất quá, dọa chạy cũng tốt, tiết kiệm nàng tốn thêm võ mồm còn miễn phí
nhặt được một con ngựa, cùng kiếm!
“Ai ——” một bên ngồi ở trên ngựa một bên thở dài, rời khỏi Sở phủ dĩ
nhiên là chuyện tốt, nhưng là, vội vã lại bị trói lại, ngay cả ngân
phiếu cũng chưa chuẩn bị tốt, trên người tuy rằng cũng có chút thứ đáng
giá, nhưng ngẫm lại một vạn hai ngân phiếu, lòng của nàng lại đau nhức
rồi!
“Quên đi, quên đi, coi như là làm việc tốt thường gian nan đi” nàng
tự động viên bản thân nói, tự do cùng ngân phiếu, tự do vẫn quan trọng
hơn, hơn nữa, nàng cũng không phải người chết, tiền là cũng có thể ở
kiếm nha, hơn nữa, trên người nàng còn có nhiều thứ đáng giá, nếu thật
là cùng đường còn có thể đem đi bán.
Nghĩ đến đây, tâm tình của nàng lại đã khá hơn nhiều, bất quá đáy
lòng của nàng lại có chút lo lắng, không biết Phượng Ly Ca có thể tìm
được nàng hay không? Ai, quên đi, coi như duyên phận đi, trước tiên vẫn
nên chạy nhanh rời kinh thành càng xa càng tốt, vì thế, nàng lôi kéo dây cương ngựa hét lớn một tiếng “Giá” .
Vài giây sau, nàng liền biến mất ở trên mặt đường. . . . . .
Bởi vì nàng bức thiết muốn rời khỏi kinh thành, cho nên, nàng vẫn phi ngựa tựa hồ không có ngừng nghỉ, chỉ có thời điểm ăn lương khô mới để
cho con ngựa cũng ăn cái gì rồi hơi chút nghỉ ngơi một chút, nhưng, ngựa cuối cùng cũng chỉ là động vật, sau khi nó ở trên đường chạy trốn một
ngày một đêm, rốt cục mệt tiêu sái bất động trên đường, Ngữ Diên thấy
thế đành phải đến chợ gần nhất, để cho con ngựa nghỉ ngơi cho tốt một
đêm, ngày mai sẽ lên đường
Lần này, nàng quyết tâm rời khỏi Sở Hạo, rời đi khỏi kinh thành, cho
nên, trang phục của nàng là vô cùng đơn giản, mặt cũng bôi đen rất
nhiều, như vậy, mới giống người đàn ông, cũng sẽ không hấp dẫn chú ý
nhiều người, mà nàng cũng có thể vui vẻ thoải mái tự tại.
Tùy tiện ăn một ít giải quyết một chút, nàng liền trở về trong phòng
nghỉ ngơi, đây là lần thứ hai chạy ra giang hồ, hiển nhiên so với lần
trước có kinh nghiệm hơn rất nhiều, tuy rằng nàng luôn miệng nói phải
làm nữ hiệp, kỳ thật không có ai biết mục đích của nàng đến tột cùng là
cái gì.
Nữ hiệp? Nàng khẽ cười một cái, nàng không hại người đã tốt lắm rồi,
còn nữ hiệp đâu rồi, kỳ thật nàng vẫn muốn đi tìm Thiên Sơn đại sư, nghe nói đại sư có thể thấy rõ quá khứ cùng tương lai, nói vậy, hắn cũng sẽ
biết nàng làm cách nào có thể trở về, cho nên, nàng là muốn đi Tây Thiên một chút, Thiên Sơn đại sư cũng nhất định muốn gặp, chính là đường đi
lần này bị sửa lại, lần này nàng xuất phát từ phía nam, có thể ở nửa
đường lại thay đổi tuyến đường đi hướng tây, như vậy, yêu nghiệt này
cũng sẽ không nhanh bắt lấy nàng như vậy.
Nghĩ đến đây thông minh, nàng cười vui vẻ không thôi, ở trong phòng
nghỉ ngơi một hồi, nàng vẫn còn không chịu ngồi yên, tùy tiện sắp xếp
xong xuôi, liền mở cửa ra chợ đi dạo, ai, không có biện pháp, nữ nhân
nha, đều là thích đi dạo phố !
Chỗ này, nàng không biết gọi là gì, nhưng nhìn phía trước cũng không
tệ lắm, đi chưa tới bao lâu, nàng liền nhìn thấy phía trước có nhiều
người vây xem, từ trước đến nay nàng thích xem náo nhiệt nên chắc chắn
sẽ không bỏ qua, vì thế liền đẩy đi qua.
“Ai ai ai, nhường một chút, nhường một chút a” nàng cười cười đối với người bên cạnh nói, không bao lâu, vóc dáng thấp bé của nàng cho nên
rất nhanh liền đẩy đi vào.
“A —— đây là?” Nàng trừng lớn hai mắt nhìn trên tấm biển viết bốn chữ to ‘ bán mình chôn cha ’, giống như nhìn thấy vàng, “Ai, ngươi xem một
chút thật sự có bán mình chôn cất phụ than sao, ngươi xem một chút đây
không phải diễn phim truyền hình đi” nàng lôi kéo cánh tay một đại thúc
bên cạnh hưng phấn hỏi.
Đại thúc phủi nàng liếc mắt một cái nói: “Ngươi, đứa bé này sao lại không có tấm lòng đồng cảm như vậy, khinh bỉ”
Ngữ Diên thấy thế hắc hắc cười cười, không để ý tới ánh mắt chung
quanh, mà là tò mò ngồi xổm quỳ trên mặt đất trước mặt nữ tử, nhìn trái
xem nhìn phải xem, không bao lâu, liền nhìn ra manh mối, vì thế tò mò
hỏi: “Ngươi luôn luôn khóc lóc, vì sao cũng không rơi lệ a?”
Lời của nàng vừa nói ra, chung quanh đều ngây người nhìn xuống, nữ tử cũng ngây ngẩn cả người, vội vàng ngước mắt lên nhìn nàng, trong mắt có khinh sợ, đại khái là soái ca này nhìn cũng không tệ lắm, nhưng lời của hắn xác thực làm cho người ta tức giận, vì thế, nữ tử này liền khóc
nói: “Công tử, làm sao ngươi có thể nói như vậy, phụ thân đã chết, chẳng lẽ ta là giả vờ sao?”
Ngữ Diên nhìn thấy nàng khóc kể ra, trong lòng không một chút đồng
tình, vì thế, đi vào vải mềm màu trắng trước mặt xốc lên một góc, nữ tử
thấy thế khóc ồn ào: “Công tử ngươi muốn làm gì? Ngươi không cần quấy
rầy cha ta, tiểu nữ tử chỉ mong an táng cho phụ thân thật tốt. . . . .
.”
“Thực xin lỗi thực xin lỗi” nàng liền đem vải trắng đắp kín lại, hơn
nữa không hoài nghi là giả nữa, bởi vì khi xốc vải trắng kia lên một
chút, thi thể truyền ra từng trận tanh tưởi.
Lúc này, mấy người con cháu nhà giàu đến đây, đã thấy nàng bắt đầu đề ra nghi vấn bao nhiêu tiền có thể bán mình chôn cất cha, bởi vì có con
cháu nhà giàu gia nhập, người nơi này càng ngày càng nhiều, cương quyết
đem Ngữ Diên đẩy vào trong góc, mà trước mặt của nàng vừa vặn đối diện
với là bàn chân của thi thể.
Không hiểu được người chết có tri giác hay không nga? Nghĩ đến đây,
nàng nhặt lên một nhánh cây bắt đầu đối với chân của hắn quấy nhiễu,
quấy nhiễu a——