Gió thổi nhẹ nhàng vào làn tóc của nàng, chung quanh hết thảy đều
dừng lại, nàng thấy rõ ràng hoàng đế miệng thành hình chữ O. Tuy rằng
không lớn nhưng là ……một cây anh đào, Thổ Phiên thái tử miệng thành hình chữ E, có điểm giống Chu Tinh Tinh, về phần yêu nghiệt Vương gia thành
dại đi, còn một bên Tiểu Hương thì khoa trương nhất, miệng nàng há hốc
to, tựa hồ có thể nuốt cả một cái quả táo. . . . . .
Oa oa oa, nàng cảm giác trên đỉnh đầu một đám quạ màu đen kết thành đội hình bay qua. . . . . .
Loại tình huống này đối với nàng rất bất lợi, mọi người nhất định cho rằng nàng chưa được ăn bao giờ, nha, làm sao có thể ăn được bao giờ?
Nàng còn ăn qua bít tết pizza rồi, quên đi, hiện tại nhất định phải vãn
hồi mặt mũi, vì thế. . . . . .
“Ha ha, ta. . . . . . Ta nói giỡn a ” nàng liền khoát tay cười cười, cuối cùng đem mọi người đưa trở về vị trí cũ .
“Ta xem thấy mọi người ai cũng căng thẳng nha, y học đã nói, căng
thẳng đối với thân thể sẽ không tốt, không chỉ mất ngủ, phiền lòng, càng nghiêm trọng là táo bón nha, cái kia mới khó chịu nha, muốn kéo, kéo
không được, tựa như Vương gia cầm trên tay điểm tâm muốn ăn lại không ăn được, như vậy rất khó chịu đúng hay không?”
Vốn định hảo hảo khuyên bảo một chút, vừa nói như vậy, mọi người càng thêm ngây ngẩn cả người, Sở Hạo lại mặt đen lên tức giận nhìn nàng, nơi này chỉ có một mình hắn cầm điểm tâm, ý tứ của nàng nói là hắn đang táo bón sao?
Thổ Phiên thái tử thấy thế ôm bụng cười ha ha, tiếng cười sang sảng
của hắn lập tức đánh vỡ không khí trầm mặc, “Ngươi thật là đáng yêu, ha
ha”
Ngữ Diên thấy thế cười cười xấu hổ, hoàn toàn, từ đầu không có toan tính gì lên mặt đen Sở yêu nghiệt.
Sở Thiên cũng nhịn không được nữa khóe miệng treo lên mỉm cười, nói tiếp “Người đâu”
“Có nô tài” một lão thái giám liền đi tới xoay người trả lời.
“Cấp Cung Vương Phi nhiều điểm tâm một chút cho nàng mang về ăn” Sở Thiên ra lệnh nói.
“Dạ”
Ngữ Diên nghe thấy vậy liền ngượng ngùng nói: “Hoàng thượng, Ngữ Diên kỳ thật không có ý này. . . . . .”
“Không quan hệ, điểm tâm trong cung còn nhiều mà, nếu thích trẫm đưa một đầu bếp cho ngươi để hắn mỗi ngày làm cho ngươi”
“Không cần” nàng một ngụm cự tuyệt, nàng mới không cần ở đây, mang
đầu bếp trở về làm gì? Cho Tình Nhi và những tên kia có điểm tâm ăn sao? Nằm mơ! Nàng không ăn cũng không cho các nàng ăn!
Mắt thấy thái giám rời đi, nàng việc reo lên: “Gói to, gói to của ta ở chỗ này đâu? “
Sở Thiên nói gấp: “Ngươi không cần phải lo lắng, trong cung tự nhiên có hộp đựng thức ăn tốt nhất cho ngươi mang về “
Ngữ Diên nghe thấy vậy liền ngượng ngùng nói: “Ngữ Diên. . . . . .
Ngữ Diên chưa từng tới hoàng cung, cho nên không quen thuộc, làm cho
Hoàng thượng chê cười”
“Không có gì đáng ngại” hắn thản nhiên cười cười.
Lúc này, Thổ Phiên thái tử nói: “Cung Vương Phi, ta muốn rời đi kinh thành “
“A? Ngươi muốn đi a?”
“Đúng vậy a” hắn cười cười, tiếp theo nhìn nàng nói: “Như thế nào? Luyến tiếc?”
Sở Hạo nghe nói như vậy, mày không tự giác chau lên.
Ngữ Diên cười cười không đáp lời, đúng vậy a, luyến tiếc, nàng còn chưa kiếm nhiều một chút mỹ kim trong bảo khố đâu!
“Hoàng thượng, thần thỉnh cầu mời bọn họ là cả gan muốn nói một câu” Thổ Phiên thái tử đột nhiên đứng dậy nói.
Sở Thiên nhìn nhìn hắn nói: “Nói đi”
Thổ Phiên thái tử đột nhiên thâm tình nhìn Ngữ Diên, “Ngươi đã nói
cuộc sống của ngươi trôi qua không hạnh phúc, mà ta từ lần đầu tiên nhìn ngươi liền đặc biệt thích ngươi, nếu ngươi không muốn ở cùng hắn, ta sẽ thỉnh cầu hoàng thượng đem ngươi ban cho ta, ta sẽ dùng cả đời hảo hảo
yêu ngươi”
“Cái gì?” Mọi người kinh ngạc cùng kêu lên .