“Tiểu Hương. . . . . .”
Tiểu Hương nghe thấy vậy dại ra một lát, tiếp theo lắc lắc đầu nhìn
về phía nàng không giải thích được nói: “Ngươi là ai, ai là Tiểu Hương?”
“Tiểu Hương, ngươi. . . . . . Làm sao
ngươi . . . . . .” nước mắt Ngữ Diên từng giọt chảy xuống, một bàn tay
gắt gao nắm lên, tiếp theo ánh mắt cừu hận nhìn hướng nơi xâm phạm kia.
ma quỷ làm nhục Tiểu Hương, một con khác đang nắm kiếm phát ra tiếng
vang kẽo kẹt kẽo kẹt, cơ hồ là không do dự, nàng rút ra kiếm Chu Tước
chuẩn bị hướng trong bụng con quỷ kia cắm tới, ai biết Tiểu Hương thấy
thế lại cầm lấy tảng đá hướng trên người của nàng ném tới.
“Ách” một thanh âm nặng nề từ trong miệng Ngữ Diên phát ra rồi, tiếp
theo nàng ngoái đầu nhìn lại về phía Tiểu Hương.đối với nàng thực thi
hung ác
“Ngươi làm gì? Ngươi muốn giết nam nhân của ta sao?” Tiểu Hương lớn
tiếng rống giận, tiếp theo nhanh chóng đi tới bên người con quỷ bộ dáng
xấu xí kia vươn tay làm ra trạng thái bảo hộ, hơn nữa vạn phần cừu hận
nhìn chằm chằm Ngữ Diên.
“Tiểu Hương. . . . . .”
“Ngươi câm miệng!” Tiểu Hương tức giận cắt đứt lời của nàng, tiếp
theo cảnh cáo nói: “Ta cho ngươi biết, ngươi muốn giết nam nhân của ta
thì phải giết ta trước!” lần đầu tiên, trong mắt của nàng xuất hiện chấp nhất giống như nàng trước kia, chỉ là, chấp nhất của nàng đối lại liên
quan đến một con quỷ quái, mà quỷ quái này đem âm khí trên người nàng
hấp còn thừa không có mấy rồi, mà nàng lại gắt gao che chở cho quái vật
phía sau nàng.
“Ngươi có biết phía sau ngươi người kia là một quái vật hay không?” Ngữ Diên lau nước mắt nhìn về phía nàng hỏi.
Ai ngờ Tiểu Hương nghe thấy vậy lại kinh thường cười lạnh một tiếng,
“Quái vật? Ngươi mới là quái vật đấy, hắn là nam nhân của ta, nam nhân
bộ dáng cực kỳ tuấn mỹ.” giờ phút này con quái vật trên mặt đầy mụn cơm
này ở trong lòng của nàng cũng thành nam nhân vô cùng anh tuấn.
“Ngươi lại đây!” thanh âm của Ngữ Diên bắt đầu biến thành lạnh lẽo,
tiếp theo nàng từ trên người lấy ra cái bình nhỏ kia, nàng biết trí nhớ
Tiểu Hương toàn bộ đã đánh mất, còn lại chính là bản năng mà thôi, mà
nàng nhất định phải giúp cho Tiểu hương khôi phục trí nhớ nếu không nàng sẽ bị quái vật này giết chết.
“Ngươi làm gì?” Tiểu Hương bực bội trừng mắt nàng.
“Ta giúp ngươi hồi phục trí nhớ!” nói xong, nàng trực tiếp tiến lên
một bước nghiêng người đem Tiểu Hương kéo lại đây, mà nàng không nghĩ
tới sức mạnh của Tiểu Hương lại lớn như vậy, nàng sống chết giãy dụa,
quỷ quái này thấy thế bắt đầu lớn tiếng tru lên muốn khiến cho chúng
đồng bạn chú ý, Ngữ Diên thấy thế liền cầm lấy kiếm Chu Tước trực tiếp
đâm vào trong bụng quỷ quái này, nhất thời quỷ quái tru lên vài tiếng
liền hoá thành một bãi nước đen.
“Ách?” Ngữ Diên đột nhiên nhăn đầu lông mày ngoái đầu nhìn về phía
Tiểu Hương, mà nàng ta đang gắt gao phe phẩy cánh tay bị giữ chặt, Ngữ
Diên nhịn đau, tay kia thì đem kiếm Chu Tước đặt ở trên người sau đó
nhanh chóng liền đem nắp bình dùng miệng cắn xuống, tiếp theo đổ một
chút tích lạc ở trên tay, nàng cố không để ý vết máu chảy ra trên tay,
cũng bất chấp đau đớn, bởi vì nàng biết tiếng kêu của quỷ quái này chắc
chắn sẽ khiến cho rất nhiều quỷ quái chú ý, mà nàng nhất định phải nắm
chặt thời gian, một giây cũng không thể ngừng.
Chiếm lại ưu thế trong tay chất lỏng trong bình điểm ở trên tay, tiếp theo nàng rất nhanh đem máu vẽ loạn ở tại hai bên huyệt Thái Dương của
nàng, lúc này, cánh tay của nàng như trước bị Tiểu Hương cắn đau muốn
chết, nàng vẫn không có giãy dụa, mà là cố nén đau đớn vẫn nhẹ giọng kêu lên: “Tiểu Hương ta tới rồi, Tiểu Hương tiểu thư tới cứu ngươi!”
‘lạch cạch lạch cạch’ xa xa truyền đến từng tiếng bước chân, nàng
hoảng sợ nhìn hướng xa xa tiếp theo lại lo lắng nhìn hướng Tiểu Hương
vẫn cắn chặt nàng không tha như trước, trong lòng không khỏi lo lắng,
không xong, bọn quỷ quái đích thị là nghe được tiếng vang chạy tới.
Dần dần Tiểu Hương đột nhiên buông lỏng cánh tay của nàng ra, Ngữ
Diên thấy thế không đi hỏi vì sao, mà là trực tiếp đem quần áo cầm lên
nhanh chóng giúp nàng mặc vào.
“Ngoan, nâng chân một chút!” Ngữ Diên ôn nhu dụ dỗ nàng, mà Tiểu
Hương giống như rối gỗ nghe theo chỉ huy của nàng, đang lúc thời điểm
Ngữ Diên chuẩn bị giúp nàng buộc dây lưng, Tiểu Hương đột nhiên chợt cầm tay nàng, ánh mắt cũng trở nên quen thuộc.
“Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư. . . . . .” Lập tức nước mắt của nàng liền chảy ra.
“Tiểu Hương!” Ngữ Diên thấy thế nước mắt lại nhịn không được chảy ra
ôm thật chặt nàng, vài giây sau lại đem quần áo buộc lại cho nàng, mà
Tiểu Hương không ngừng khóc, “Tiểu thư ta cắn ngươi. . . . . .” Lúc này
thương tổn của Ngữ Diên so với nàng bị xâm phạm còn làm cho nàng thống
khổ không chịu nổi.
“Đừng lo lắng, bây giờ không có chuyện gì!” Ngữ Diên sau khi đem quần áo của nàng buộc lại tốt, thanh âm xa xa càng phát ra tới gần, nàng cầm lấy phù chú để lại ở trên tay của Tiểu hương, “Ngoan, cầm!”
Tiểu Hương ngơ ngác cầm phù chú, trong lòng lại khó chịu không thôi,
toàn bộ trí nhớ của nàng đều hiện ra, bất kể là từ đâu phương diện nào
mà nói, đều kích động muốn chết.
“Người nào?” Chỉ thấy một tiếng hô táo bạo, tiếp theo ánh vào mi mắt nàng đó là một quái vật đầu tảng đá, bộ dáng quái vật này giống như
Thạch bích, bụi không lưu thu, mà màu đen thạch bích trên đầu kia tạo
hình càng làm cho quái vật này xấu xí không thôi, mà phía sau hắn đứng
rất nhiều tiểu quái vật, Ngữ Diên can đảm liếc mắt một chút đám tiểu
quái vật này, đạo hạnh không sâu, nhưng mà không phải rất cạn, năng lực
của nàng đủ để đối phó, chính là Thạch yêu này lại làm cho nàng có chút
đau đầu, nàng không thể đoán được ra đạo hạnh của hắn.
“A ——”
Một tiếng hoảng sợ thét chói tai đến từ Tiểu Hương phía sau nàng, Ngữ Diên liền ngoái đầu nhìn lại nhìn sang, Tiểu Hương run run chỉa về phía yêu quái trước mặt nàng cả người run run, “Quỷ. . . . . . Quỷ a. . . . . .”
Ngữ Diên giật mình một cái, một giây sau liền lôi cổ tay của nàng
quát: “Làm sao ngươi có thể nhìn thấy, làm sao ngươi có thể nhìn thấy?”
“Ô ô, quỷ a, quỷ a. . . . . .” Tiểu Hương ngồi chồm hổm trên mặt đất
không ngừng khóc, hoàn toàn không để ý tới kinh ngạc của Ngữ Diên hỏi.
“Ha ha, âm khí của nàng đã bị hút sạch rồi, nàng đã bị nhiều tên làm.” Thạch yêu khóe miệng treo lên một nụ cười lạnh nói.
“Có ý tứ gì?” Ngữ Diên nhíu chặt mày tay cũng từ trên người móc ra kiếm Chu Tước.
“Có ý tứ gì? Ngươi sẽ không ngu xuẩn như vậy chứ, ý tứ dĩ nhiên là
nói nàng đã là hoạt tử nhân (người đần độn) rồi, chỉ còn là một túi da
mà thôi, mà là túi da sẽ chết, nàng ta như vậy sẽ trực tiếp biến thành
tro bụi mai một rồi, cho nên có thể nhìn đến quỷ quái là thực bình
thường a, ngươi cho là tất cả mọi người đều có thiên nhãn giống như
ngươi a!” nói xong, khóe miệng của hắn lại nở một nụ cười lạnh lẽo, tiếp tục mở miệng, “Trên người ngươi phát tán ra chính nghĩa là thứ ta ghét
nhất, nói vậy, ngươi là khu Ma nhân đi?!”
Ngữ Diên căn bản không có để ý nghe cấu hắn nói kế tiếp, mà là ngoái đầu nhìn lại Tiểu Hương lo lắng, hoạt tử nhân? !
“Tiểu thư. . . . . .” Tiểu Hương cả người phát run, nàng có thể nhìn
đến thứ quỷ quái này tất nhiên cũng có thể nghe được lời của bọn hắn,
nàng bị nhiều con, nhiều con quỷ quái . . . . . . Nghĩ đến đây, nàng
ngồi dưới đất sau đó không ngăn được thân mình run run, ánh mắt trừng
thật to ngay cả tơ máu trong mắt lửa màu đỏ kia cũng có thể nhìn đến.
“Tiểu Hương đừng nghe bọn họ nói bậy, ngươi nhìn ta đi, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ cứu ngươi, nhất định!” Ngữ Diên cho nàng một cái cổ vũ
thật sâu sau đó quay đầu nhìn chằm chằm nhóm Thạch yêu này, nàng không
có thời gian đi an ủi Tiểu Hương ngồi trên mặt đất, bởi vì đứng ở trước
mặt các nàng quỷ quái rất nhiều, nàng phải hết sức chăm chú đi để đối
phó đám quỷ quái này, nếu không không nói đến nàng, mà ngay cả các bằng
hữu của nàng toàn bộ đều không có cơ hội sống sót, nay nhìn đến bộ dáng
này của Tiểu Hương, trong lòng nàng càng thêm lo lắng cho những người
còn lại.
“Như thế nào? Chỉ bằng ngươi cũng muốn đối phó với ta? Không thể
tưởng tượng được lúc này đây người không chỉ có ngu xuẩn mà ngay cả quỷ
cũng ngu xuẩn!” Thạch yêu lắc đầu tràn đầy khinh thường.
“Quỷ? Ngươi đem Quỷ Tịch đưa đi đâu rồi?” Ngữ Diên trợn mắt nhìn hắn.
Nghe thấy vậy, Thạch yêu như có suy nghĩ gì nhìn hướng khóe miệng
nàng cong lên mỉm cười, “Cái gì? Chẳng lẽ cái lượng kia ngươi cũng quen
biết?”
“Ngươi đến tột cùng đã đem hắn đi đâu?” Ngữ Diên toàn thân tản ra tức giận đủ để cho các tiểu yêu phía sau khiếp đảm.
“Hắn nha, ưm, sắp chết, a, nhưng nói trở lại, hắn là hồn phách ta
thấy lợi hại nhất, lượng, hồn phách rất cường đại, phải biết rằng ta đã
thiếu chút nữa chết ở trên tay của hắn, may mắn, may mắn có nữ nhân ngu
xuẩn này bên ta mới có thể cứu về mạng của mình, còn có thể báo thù, ha
ha ha, ngươi nói hắn ngu xuẩn hay không, vì nữ nhân này mà cam tâm bị ta ngược đãi, còn nói cái gì phải bảo vệ nữ nhân hắn yêu mến cái gì tới. . . . . .” Thạch yêu có chút quên không khỏi nhớ lại.
“Lão đại, hắn nói chỉ cần là nữ nhân hắn yêu mến ở đâu hết thảy hắn cũng phải đi bảo hộ!” yêu quái bên cạnh liền xen vào nói.
“Đúng đúng đúng, chính là câu này, trời ạ, những lời này của hắn
thiếu chút nữa đem ta chết cười, một lượng đạo hạnh cao thâm như thế nào lại sẽ vì một nữ nhân mà buông tha cho tự tôn, hơn nũa còn quỳ xuống,
còn cầu ta, hừ, nhưng, hắn rất ngu xuẩn, bởi vì, ta căn bản không có khả năng bỏ qua nữ nhân này!” nói xong, khóe miệng Thạch yêu ý cười càng
thêm rõ ràng, giống như cười nhạo Quỷ Tịch ngốc.
“Ngươi đi chết đi!” Ngữ Diên nghe thấy vậy hét lớn một tiếng, tức
giận nhảy dựng lên, kiếm trong tay từ trước tới nay lần đầu tiên dưới
tay của nàng bộc phát ra uy lực kinh thiên, uy lực cừu hận tức giận như
vậy làm cho các tiểu yêu chung quanh không tự giác bị đánh rơi xuống xa
xa, Thạch yêu ngây ra một lúc, liền cùng nàng đánh nhau , hắn không nghĩ tới một nữ nhân uy lực lại có thể lớn như vậy?!
“Đi chết đi, đi chết đi, ngươi đi chết đi a”! hai mắt Ngữ Diên hồng
lên, nàng nghe được lời của hắn trong lòng đau đớn không thôi, nàng biết Quỷ Tịch lại vì nàng đi làm chuyện ngốc rồi, nam nhân ngốc nghếch này,
biết rõ nàng đã thành thân rồi, còn đối với nàng như thế, tên ngu ngốc
này là muốn làm nàng áy náy sao? Tên ngu ngốc này!
“Dừng tay, ngươi không ngừng tay ta liền giết nàng!” đột ngột một
tiếng, làm cho Ngữ Diên đang tức giận ngây ra một lúc, liền ngoái đầu
nhìn sang, không biết từ chỗ nào nhảy ra quỷ quái giờ phút này trong tay đang cầm dao bén nhọn đối với cổ Tiểu Hương uy hiếp nói.
“Tiểu Hương. . . . . .” Nhìn thấy Tiểu Hương nhận lấy uy hiếp, nàng
dừng một chút, nhưng mà vừa dừng chỗ này một chút, Thạch yêu thấy thế
liền hung hăng một quyền đánh vào phía sau lưng của nàng, Ngữ Diên trực
tiếp ngã xuống mặt đất miệng phun máu tươi.
“Tiểu thư. . . . . .” Nhìn thấy Ngữ Diên bị thương tổn, Tiểu Hương
ngây ngẩn cả người, nước mắt của nàng lập tức liền chảy ra, liền muốn từ mặt đất bò qua đi, lại bị một quỷ quái ghê tởm gắt gao túm tóc của nàng làm cho nàng không thể nhúc nhích.
Ngữ Diên ngã xuống mặt đất, tiếp theo Thạch yêu chậm rãi rơi xuống đất, “Nữ nhân chết tiệt ngươi dám đánh ta?”
“Thả Tiểu Hương!” Ngữ Diên ngước mắt nhìn về phía Thạch yêu nói.
“Ngươi có tư cách gì để cho ta thả nàng?” Thạch yêu khinh thường nói, trong mắt của hắn đều là châm chọc, lời của hắn vừa nói xong, hắn liền
đi tới lôi tóc của Tiểu Hương cười cười, Tiểu Yêu thấy thế liền cầm đao
trong tay đưa cho hắn, mà hắn cầm đao ở phần cổ của nàng nhẹ nhàng đụng
đụng, cái cổ trắng noãn kia lập tức xuất hiện dấu vết màu đỏ.
“Không cần. . . . . .” Ngữ Diên nắm chặt nắm tay lau vết máu đứng
dậy, một quyền này làm cho nàng tổn thương không ít, cũng không biết cục cưng trong bụng thế nào, nhưng mà nàng hiện tại không rảnh đi bận tâm
hài tử, người phải đợi nàng phỏng chừng thật sự nhiều lắm.
“Ta cũng vậy không thích làm khó xử nữ nhân, được rồi như vậy, ngươi
quỳ xuống để van cầu ta, có lẽ ta sẽ cao hứng hoạt tử nhân kia đây!”
Thạch yêu cười cười nói, lúc này,các tiểu yêu bị đánh rơi xuống rất xa
lại chạy tới, liền bưng tới cho Thạch yêu một cái ghế, Thạch yêu ngồi
xuống, đao trong tay gắt gao để ở cổ của Tiểu Hương.
Ngữ Diên thấy thế hít sâu một hơi ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống, “Ta, van cầu ngươi, thả Tiểu Hương!”
“Tiểu thư không cần a, không cần a. . . . . .” Tiểu Hương nước mắt lập tức liền chảy xuống.
“Ha ha ha, người đâu đem quỷ kia dẫn ra cho ta!” Thạch yêu lớn tiếng
ra lệnh, các tiểu yêu nghe thấy vậy liền chạy tới, vài giây sau, Quỷ
Tịch bị vài quái vật lôi đi lên, tiếp theo để tại trên mặt đất, Ngữ Diên thấy thế liền xông đến, nước mắt lập tức liền tích lạc xuống, nàng nâng cả người cùng khuôn mặt đầy máu lên nhẹ giọng kêu lên: “Quỷ Tịch. . . . . . Quỷ Tịch. . . . ” Trên người của hắn đã bị đánh da tróc thịt bong,
cơ hồ không có một chỗ là toàn vẹn, mà y phục của hắn bị máu làm cho ướt đẫm.
“Ách. . . . . .” Cũng không biết có phải tiếng gọi Ngữ Diên ầm ĩ làm
ra tác dụng hay không, Quỷ Tịch hơi hơi nhíu mi anh một tiếng.
“Quỷ Tịch, Quỷ Tịch, ta tới rồi, ta tới cứu ngươi rồi, ngươi phải
chịu đựng, chịu đựng có nghe hay không?” Ngữ Diên đưa tay lau vết máu
trên mặt hắn, nhưng mà nàng vừa mới lau đi vết máu trên mặt của hắn lại
nhiễm đỏ một mảnh, nàng chịu không nổi ôm thật chặt hắn lớn tiếng khóc
lên, “Không cần, không cần. . . . . .”
“Đừng. . . . . . Đừng sợ, ta. . . . . . Ta sẽ bảo hộ ngươi. . . . . . Ta ở. . . . . . Vẫn đều ở. . . . . .” thanh âm khàn khàn trầm thấp
thỉnh thoảng trong động lạnh như băng đột nhiên rõ ràng vang lên, nước
mắt Ngữ Diên giọt giọt chảy xuống khuôn mặt của nàng tích lạc trên mặt
tràn đầy vết máu của hắn, nàng không phải người chết, nàng là người
sống, nàng là có cảm tình, ai đối với nàng tốt, nàng đều biết, Quỷ Tịch, quỷ ngốc nghếch này. . . . .
Lúc này, Thạch yêu đưa một ánh mắt tới, các tiểu yêu liền đi tới đẩy
Ngữ Diên ra đem Quỷ Tịch kéo ra phía sau, thấy thế Ngữ Diên lớn tiếng
ngăn cản, lấy được cũng là lời cảnh cáo của Thạch yêu, cùng với vết máu
trên cổ của Tiểu Hương
Cứ như vậy, bọn quỷ quái cầm dây thừng đem cả người là máu của Quỷ
Tịch treo lên, dây thừng kia buộc Quỷ Tịch máu chảy đầm đìa , không bao
lâu, trên mặt đất liền nhiễm đỏ một mảnh, mà lúc này Quỷ Tịch đã muốn
mỏi mệt không chịu nổi ngất đi.
“Không cần. . . . . . Không cần. . . . . .” Ngữ Diên nước mắt lập
tức liền bừng lên, ngón tay của nàng hung hăng cắm vào trong thịt của
mình, nhìn Quỷ Tịch thê thảm nàng lại không thể đi cứu, nàng bây giờ cảm giác mình vô dụng muốn chết.
“Tiểu thư. . . . . .” Nhìn đến trong ánh mắt Ngữ Diên thống khổ lại
nhìn đến cả người Quỷ Tịch kia quần áo dính máu không có một chỗ là đầy
đủ, nàng cho dù là ngu ngốc cũng biết được cái gì, nàng đã nghe Quỷ Tịch bị đánh hấp hối này vì cứu nàng mới có thể bị đánh thành như vậy, tuy
rằng hắn làm đây hết thảy cũng là vì tiểu thư, nhưng mà nàng biết người
nam nhân này thật sự yêu tiểu thư của nàng, mà nàng đã thành tàn hoa bại liễu hiện tại lại thành gánh nặng của tiểu thư . . . . . .
“Mọi người vừa rồi đều bị nữ nhân này chấn động rồi, các ngươi còn lo lắng cái gì, còn không làm cho hết giận?” thanh âm biến thái của Thạch
yêu lại tới.
“Đánh chết ngươi, đánh chết ngươi. . . . . .” Các tiểu yêu nghe thấy
vậy toàn bộ đều xông đi lên đối với Ngữ Diên quyền đấm cước đá, tựa hồ
suy nghĩ đều là hung ác, độ mạnh yếu của bọn họ là lớn như vậy, mà nàng
mỗi lần đánh trả đều nhận lấy kết quả chính là khuôn mặt Tiểu Hương bị
đánh, thấy vậy nàng chỉ có thể nhịn.
“Không cần ——” Tiểu Hương lớn tiếng kêu lên, nhưng mà các tiểu yêu
căn bản nghe không vào, ngược lại Ngữ Diên càng đá đánh trầm trọng thêm, mà Ngữ Diên chỉ có thể che chở bụng nhịn đau đau để cho bọn họ quất,
nàng không thể để cho Tiểu Hương gặp chuyện không may, không thể…
Tiểu Hương thấy thế nước mắt sớm mơ hồ hai mắt, không mang bất cứ
chút do dự nào nàng liền quát: “Tiểu thư, đáp ứng ta, hãy sống sót thật
tốt, hãy chiếu cố chính mình thật tốt, Tiểu Hương không thể hầu hạ
ngươi, Tiểu Hương đi trước một bước!” nói xong, không đợi Ngữ Diên mở
miệng nàng nâng lên tay phải túm đao của Thạch yêu hướng ở cổ của mình
hung hăng đi xuống. . . . . .
“Tiểu Hương. . . . . .” Bị đánh trúng Ngữ Diên đột nhiên nhìn thấy cả người Tiểu Hương toàn là máu ngã xuống mặt đất, mà trên mặt đất khóe
miệng Tiểu Hương cũng lộ ra vui sướng mỉm cười, thật tốt, nàng rốt cục
không cần trở thành gánh nặng của tiểu thư rồi, vài giây sau, thi thể
Tiểu Hương liền hóa thành một bãi nước đen, nháy mắt vô ảnh vô tung
biến mất.
“Đánh chết ngươi đánh chết ngươi!” bọn quỷ quái hò hetd ở trên người nàng quyền đấm cước đá, mặc kệ nàng phản ứng gì.
“A ——” Ngữ Diên cũng nhịn không được nữa ngửa mặt lên trời rống lớn
kêu lên, tóc của nàng theo gầm rú của nàng toàn bộ rơi ra, toàn bộ bọn
quỷ quái vây đánh nàng đều bị đánh rơi xuống mặt đất, tiếp theo ánh mắt
của nàng xuất hiện Thị Huyết màu đỏ, mà kiếm Chu Tước trong tay nàng
lần đầu tiên nổi lên hỏa cùng màu đỏ giống nhau, đỏ như vậy trước đó
chưa từng xảy ra, trong huyệt động khoảnh khắc đó bị chiếu sáng trưng
không thôi. . . . . .