“Này Vương phủ lớn như vậy, tại sao lại
cho ta ăn thứ đồ ăn như vậy, đây không phải ngược đãi sao” nhìn trên bàn chỉ có cơm trắng và rau xanh, Quan Thịnh Thịnh tức giận nói.
“Tiểu thư, chúng ta đã ăn như thế này
nửa năm nay” sau khi nàng nói mình bị mất trí nhớ, Tiểu Hương cũng không có hoài nghi, chỉ là hiện tại tiểu thư bỗng trở nên thô lỗ táo bạo,
nàng cho rằng tiểu thư bị như vậy nhất định là vì đã nhìn thấy cảnh kích thích kia, tiểu thư thật đáng thương.
‘Ba’ một
chiếc đũa của nàng rơi xuống “Thật không biết xấu hổ, Vân Sa được ăn
ngon uống tốt, còn chủ tử ta đây thì bị phải ăn thứ này, xem ra ta phải
tìm cơ hội để dạy dỗ nàng ta” nhớ tới lần trước bị nàng ta tát một cái,
trong lòng của nàng vẫn không thể cân bằng.
“Tiểu thư, Vân Sa đã không còn là nha hoàn nữa” Tiểu Hương sợ hãi nhắc nhở.
“Ta biết, không phải cũng chỉ là dụng cụ làm ấm giường thôi sao” nàng một câu nói toạc ra.
Tiểu Hương không thể tìm được lời nào để phản bác những lời vừa nói ra của nàng
“Ta cho ngươi biết, chính là nàng bức tử ‘ta’ ” không cần nghĩ nữa, Mộng Ngữ Diên này nhất định sẽ làm cho nha
hoàn kia tức chết. Nàng bị hãm hại, bị vu oan. Vân Sa này cũng thật là
thâm độc, thật nhìn không ra nàng ta lại là một nha hoàn tâm cơ như vậy, xem ra, lòng của nàng ta sớm đã bị nam nhân yêu nghiệt kia mê hoặc.
“Nhưng. . . . . . Chúng ta bị nhốt ở Cô
Uyển, muốn gặp nàng ta cũng không dễ dàng” Tiểu Hương nhắc nhở, nàng
cũng không hy vọng tiểu thư ở đây chịu chết .
Quan Thịnh Thịnh cười lạnh lùng nói, “Cô Uyển? Tốt lắm, bọn họ không vào, chúng ta mới có cơ hội thăm dò địa
hình Vương Phủ để chuẩn bị cho về sau”
“Về sau?”
“Ái chà, ngươi đừng lo lắng, ngươi trước tiên tìm cho ta một bộ nam trang đến đây” nàng ra lệnh.
“Tiểu thư muốn làm cái gì?” Tiểu Hương sợ hãi hỏi.
“Không có gì, chỉ là muốn chuồn êm đi
chơi một chút mà thôi, ta muốn đi ra ngoài kiếm tiền, sau đó chờ kiếm
được đủ tiền, ta liền mang ngươi cao bay xa chạy” nàng nói chắc chắn.
“A?” Tiểu Hương bị nàng làm cho sửng sốt, tiểu thư như thế nào lại không giống với lúc trước?
“Nhanh đi nhanh đi”
Tiểu Hương bị nàng thúc giục đi vào bên
trong, đành phải gật đầu rồi đi tìm nam trang, nàng vừa thấy Tiểu Hương
đi, liền lắc Linh Đang trên người, Thất Dạ liền từ bên trong đi ra.
“Vu bà, ngươi định làm cái gì?” Thất Dạ
mặt đen như mực hỏi, khi hắn xác định chỉ có mình hắn cũng đi theo xuyên qua, khi đó tâm trạng của hắn chỉ muốn đi tìm cái chết, hắn không nên,
không nên tốt bụng a! Hiện tại hắn bị nàng tra tấn, loại cảm giác đau
đớn này không cần nói cũng biết.
“Ta đâu làm gì, ta muốn ở nơi này ‘kiếm tiền’. Trước là đi đổ phường(*), sau đi kỹ viện chơi. Vì thế, cho nên ngươi phải sử dụng con mắt của mình cho thật tốt nha” nàng nhắc nhở.
(*) đổ phường: chỗ cờ bạc
“Ngươi chẳng lẽ không biết, ở cổ đại,
nếu ngươi thắng tiền, bọn họ sẽ không nghi ngờ sao?” Không phải tất cả
người cổ đại đều là ngu ngốc.
Quan Thịnh Thịnh cười từng đợt từng đợt, nói “Ngươi cho ta là ngu ngốc? Ta chỉ muốn thắng một ít, thu từng chút
từng chút một, yên tâm yên tâm”
Thất Dạ khóe miệng vẫn run rẩy, phải
không? Không, lời của nàng hoàn toàn không thể tin tưởng được, bởi vì,
nàng chính là nhất tài chủ bà(*) ! !
(*) nhất tài chủ bà: có thể hiểu là người đàn bà giàu có
“Ai, nhưng ta nói cho ngươi biết. Hiện
tại không biết là niên đại nào, chỉ có hai người chúng ta là người thân, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cho ngươi ăn toàn món ngon. Ta đã nghĩ
thông suốt rồi đồng tiền là vạn năng. Cho nên, từ giờ trở đi, ta muốn
sống trong vàng son, chơi đùa vui vẻ” tiếp theo nàng nhìn nhìn Thất Dạ
“Ngươi nên đi bái Phật, bởi vì ta sẽ cho ngươi ăn nhang uống nhạt (*) thật tốt” ừ, nàng đã chết một lần rồi, nên lần này nhất định phải sống cho thật tốt, tuyệt đối không thể chết lần nữa
(*) ăn nhang uống nhạt: ý là ăn chay
“Tiểu thư” Tiếng của Tiểu Hương xa xa truyền tới.
Quan Thịnh Thịnh nghe vậy, nhìn Thất Dạ
cười khinh bỉ, tiếp theo cầm Linh Đang lắc vài cái, Thất Dạ không thể
chống lại đành phải chui vào.