Sở Hạo nín cười nói: “Nhất Dương chỉ quả nhiên không giống bình thường”
Ngữ Diên ý vị cười nói: “Nếu đã đến đây làm cho ngươi xem một chút
chiêu thức lợi hại nhất, vô địch phích lịch thủ” nàng nói ra cái tên phi thường khí phách.
Đứng ở đằng xa trong bóng đêm Xinh Đẹp
lòng chua xót nhìn Hiền nói: “Sư huynh, ngươi nói chúng ta có phải hay
không nói cho sư phó biết, ngươi xem sư phó cũng không biết Vương gia có thể thấy chúng ta, Vương gia này không phải rõ ràng đang chế giễu sao”
Hiền nín cười nói: “Trước đây Vương gia đã có lệnh ai cũng không thể
nói ra chuyện này, còn nữa Gia Gia cũng không phải đã thông báo ư, đây
là chuyện của hai vợ chồng Vương gia, ta nghĩ chờ thời điểm bọn họ tự
mình biết nhất định sẽ phi thường thú vị. Còn nữa, có lẽ tính cách đặc
biệt của nàng có thể làm cho Vương gia lạnh lùng phát hiện ra vẻ đáng
yêu của nàng a”
Xinh đẹp nhìn nhìn Ngữ Diên nói: “Thật thương cho sư phó a”
Hiền nói: “Trở về ngủ đi” nói xong, hắn trực tiếp đi vào nhà, tiến
nhập vào bên trong Linh Đang, Xinh Đẹp nhìn nhìn lòng chua xót cũng tiến nhập bên trong Linh Đang
“Vô – địch – sấm sét –phích- lịch – thủ -” nàng hét lớn một tiếng,
hướng nhánh cây nhỏ nhất chỉ, Thất Dạ thấy thế cầm lấy Quỷ Phủ hướng tới nhánh cây bổ .
Ước lượng ‘dát chi’ một tiếng, nhánh cây rơi trên mặt đất.
“Tiểu thư , tiểu thư thật lợi hại nha” Tiểu Hương một bên nhịn không được ca ngợi nói.
Lúc này, Thất Dạ liền bay tới reo lên: “Vu bà cứ như vậy đi, Vương
gia này bị doạ không sai biệt lắm , ta xem được rồi, cái kia. . . . . .
Ta nhịn không nổi, rút lui trước” ăn phải đồ không tốt Thất Dạ liền đi
nhanh.
Ngữ Diên muốn la gọi hắn, nhưng Vương gia đang bên người nàng liền
nhịn xuống, vì thế quay đầu nói: “Thế nào? Sợ chưa? Ta cho ngươi biết,
ta muốn là chỉ vào người dùng nhất chỉ, đầu liền vỡ ra, ngưòi sẽ chết”
Sở Hạo cúi đầu nói: “Uhm. . . . . . Lợi hại”
Ngữ Diên cho là hắn sợ, liền thêm mắm thêm muối nói: “Mấy ngày nay
bởi vì mỗi ngày ăn rau xanh cải củ, cho nên không có khí lực, nếu không, trước kia cả cây đại thụ ta cũng có thể một chưởng chém đứt” nàng dùng
tay ra hiệu nói.
Sở Hạo cúi đầu bả vai run rẩy vài cái, nói tiếp “Lợi hại” nói xong, nhanh chóng rời đi.
Ngữ Diên nhìn hắn bối rối mà chạy, đầu tiên là ngây ra một lúc, tiếp
theo cười ha ha, “Tiểu Hương ngươi thấy được chứ, Vương gia sợ”
Tiểu Hương sùng bái nói: “Tiểu thư người thật lợi hại, nô tỳ rất bội phục người”
Rời khỏi Cô uyển, Sở Hạo thật sự nhịn không được ở trên đường cười ha ha, đây là cái gọi Nhất Dương chỉ? Đây là cái gọi là sét đánh thần
chưởng? Rất có ý tứ nha, nàng cũng quá đậu chứ, việc nàng làm hết thảy
hắn nhìn thấy rõ ràng, bộ dáng buồn cười, mà hắn hôm nay tâm tình lo
lắng hiển nhiên được cái màn kia cấp cho tiêu hóa.
Hôm sau
Hôm nay Ngữ Diên tâm tình tốt tới cực điểm, nghĩ đến tối hôm qua Sở A than chạy trối chạy chết, nàng liền vui vẻ không thôi, xem bộ dáng kia
bị sợ là không nhẹ, hừ, để xem, hắn về sau còn dám khi dễ nàng hay
không?
Đẩy cửa phe phẩy cây quạt đi ra, Tiểu Hương vừa vặn đang sửa sang
lại hoa viên nhìn thấy nàng đi lên nói gấp: “Tiểu thư a, như thế nào sớm như vậy đã rời giường?”
Ngữ Diên nghe thấy vậy nói: “Bổn tiểu thư tâm tình rất tốt, đi chúng ta đi Sở phủ đi dạo”
Tiểu Hương nghe vậy lộ ra biểu tình khó xử “Tiểu thư cái này. . . . . .”
“Này cái gì này, bổn tiểu thư võ công cái thế, ngươi không thấy được
tối hôm qua bộ dạng yêu nghiệt chạy trốn ư, hiện tại ai dám khi dễ ta?”
Nàng reo lên.
“Nhưng là Vương gia cũng không phải người dễ chọc, e nghĩ chúng ta vẫn là nên tránh đi” Tiểu Hương hảo tâm nhắc nhở.
“Trốn cái gì mà trốn? Bổn tiểu thư mới không cần làm rùa đen rút đầu
đâu, ta muốn làm hùng bá ở Sở phủ, diệt trừ yêu nghiệt, tương lai làm
cho Sở phủ quang minh mà thuần khiết” nàng chỉ tay lên to lớn nói. Tiểu
Hương ngẫm lại cũng đúng, vì thế đi theo nàng hướng ra phía ngoài đi
đến, ly khai khỏi Cô Uyển, Ngữ Diên liền vui vẻ hát : “Quyết chiến, hảo võ công, hỏi thế gian bao nhiêu cái Nhạc Sơn cao phong, thành công, uy
phong, nữ nhi có bao nhiêu người thật là anh hùng, ai là đại anh hùng. . . . . .”
“Tiểu thư” Tiểu Hương cười đáp.
“Ai là đại anh hùng. . . . . .” Nàng tiếp tục hát.
“Vẫn là tiểu thư” Tiểu Hương tiếp tục đáp. (chit cười chủ tớ nhà này.hahha)
Nghe vậy, Ngữ Diên cười nhìn Tiểu Hương nói: “Ngươi thật sự là thông
minh” nói xong, tiếp tục đi lên phía trước, đột nhiên, nàng nghe thấy
được tiếng đánh nhau phi thường kịch liệt, vì thế lôi kéo Tiểu Hương
thật cẩn thận tiêu sái đi tới, ghé vào tường nhìn sang.
Chỉ thấy, bên trong đao quang kiếm ảnh, Vương gia cùng mười mấy tên
cao thủ đang ‘sét đánh lạch cạch’ quyết đấu , hơn nữa, công phu của
Vương gia tựa hồ đặc biệt lợi hại, một hồi lại một hồi, không đến vài
giây mười mấy tên, ngay tại đấy từ trên rơi xuống dưới, hơn nữa miệng
đều phun máu tươi, Ngữ Diên thấy thế liền nuốt một ngụm nước bọt, đối
với Tiểu Hương làm một tư thế, tiếp theo chậm rãi lui về sau đi. . . . . .
“Vương Phi dậy sớm như vậy?” đột nhiên vừa mới còn đang đánh lẫn
nhau, hắn đã đi tới phía sau nàng, hơn nữa ghé vào cổ nàng ở bên tai nhẹ nhàng thổi, toát ra những lời này.
“A. . . . . .” Ngữ Diên sợ tới mức đặt mông ngã xuống đất.
Tiểu Hương run sợ núp phía sau Ngữ Diên
“Vương Phi lớn như vậy lại đang sợ cái gì?” Sở Hạo cười cười hỏi.
Ngữ Diên lại nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng sợ hãi tới cực điểm, trời ạ, nguyên lai yêu nghiệt này đã bị Ultraman (*) cúi người rồi, xem ra phi thường lợi hại, mà nàng căn bản không phải là đối thủ của hắn, không, nàng không nên tính là đối thủ của hắn!
(*) Ultraman: siêu nhân điện quang-thông tin chi tiết các bạn serch google nha
“Ta. . . . . . Ta đang tản bộ” nàng bối rối phun ra một câu, tiếp
theo Tiểu Hương giúp nàng đứng lên, nàng tự nói với mình, chớ sợ, chớ
sợ, yêu nghiệt này còn không biết công phu giả của nàng, cùng lắm thì,
trộm được tài bảo phía trước trốn tránh hắn, cùng lắm, trộm được cái gì
rồi vụng trộm trèo tường rời đi!
“À, nếu Vương Phi có hứng thú tốt như vậy?” nói xong, hắn chau mày
lên khinh tạp miệng một chút nói: “Bổn vương suy nghĩ một đêm, tối hôm
qua đột nhiên rời đi thật sự không có lễ phép, kia, không bằng như vậy,
chúng ta luận bàn một chút võ nghệ như thế nào?”
“A?” Ngữ Diên nghe vậy lập tức miệng há thật to.
Tiểu Hương thấy thế nói gấp: “Tiểu thư đây là cơ hội tốt a” ngẫm lại
bao nhiêu tuấn nam mỹ nữ đều là luận bàn võ công bên trong đã yêu đối
phương, nếu Vương gia phát hiện tiểu thư phi thường lợi hại, nói không
chừng, hắn sẽ nhìn tiểu thư với với cặp mắt khác xưa tiếp theo là động
tâm. Vì thế, nàng liền đẩy Ngữ Diên, hi vọng nàng đúng!
Ngữ Diên thấy thế đột nhiên che cái trán, “A. . . . . . Đau quá nha”
nói xong liền tựa vào người Tiểu Hương, Tiểu Hương hoảng sợ liền đỡ
nàng, “Tiểu thư người làm sao vậy?”
Ngữ Diên nhìn Sở Hạo một chút rồi nói: “Vương gia, ta hiện tại còn
đang sinh bệnh, tối hôm qua lại dụng công bốn phía, hiện tại cả người vô lực, Vương gia muốn cùng Ngữ Diên luận bàn, vậy cũng phải đợi mười ngày nửa tháng” nói xong nàng liền biểu hiện ra vẻ mặt phi thường khổ sở.