Lách cách lách cách’ tiếng mưa bên ngoài không ngừng đánh vào cửa sổ
của nàng, phát ra thanh âm lách cách, gió thổi vung cửa sổ phát ra thanh âm kẽo kẹt, trong phòng tuy rằng tràn ngập hương vị máu tươi, nhưng có
vẻ bình tĩnh khác thường.
Giờ phút này, Ngữ Diên đang ngồi ở bên
giường cúi đầu nhìn Sở Hạo nằm ở trên giường không hề tiếng động, nội
tâm không cách nào yên tĩnh giống như mưa , “Sở Hạo, ta bảo mọi người
rút lui, chàng thích im lặng đúng không?” Nàng mỉm cười, trong lòng có
loại chua sót không nói gì làm nàng khó chịu không thôi.
Than nhẹ vài tiếng, nàng khoác quần áo đứng dậy chậm rãi tiêu sái đến ngoài cửa sổ, đưa tay chậm rãi đẩy cửa sổ ra, thân ảnh màu trắng kia
liền ánh vào mắt nàng, Phượng Ly Ca ngồi ở trong hành lang mưa phùn
không ngừng rơi xuống, mà hắn giống như là một bức họa, im lặng ngồi ở
chỗ kia không hề tiếng động, nàng mỉm cười, nhìn về phía mưa phùn kéo
dài.
A, lúc này đã muốn nhập thu rồi, mà mưa này hẳn coi là mưa thu đi?
Mưa mùa thu, là mưa mùa xuân cùng mưa mùa hạ kết hợp, có khi mưa thu
tinh tế kéo dài bay quét trên đất trời, có khi lại giống như bột phấn
đang phát tán, nhưng, mưa mùa thu là quả thực là sứ giả của mùa thu
hoạch, mưa mùa thu hè, nông dân trong lòng cũng thoải mái hơn, bởi vì
đến ngày mùa thu hoạch, chỉ là, nàng thật có thể để cho bọn họ trở lại
ngày sung sướng sao?
Hoàng thượng rốt cục cũng hồi cung rồi, Quỷ Tịch rốt cục cũng trong
phù chú của Phượng Ly Ca cứng rắn bị nhét vào Huyết Linh Đang, mặc dù
hắn vạn phần chán ghét trừng mắt Phượng Ly Ca, nhưng mà hắn vẫn không
thể không làm như vậy, thân thể của hắn vẫn chưa ổn định, nếu là bị thêm thương tổn gì, như vậy, Sở Hạo còn chưa được cứu sống, hắn sẽ hồn phi
phách tán, đây là kết quả nàng không muốn nhìn thấy, lực lượng thiên
nhiên Phượng Ly Ca rất cố gắng thực hiện, hơn nữa, nàng còn nhân cơ hội
đem Linh Đang phong kín, bên trong tiếng động gì cũng không nghe được.
Nghĩ đến đây, nàng đưa tay khẽ vuốt Huyết Linh Đang, nàng chua sót
cười, Quỷ Tịch chớ có trách ta, ta không thể để cho ngươi bị thương tổn, không thể trơ mắt nhìn ngươi biến mất, ngươi đối với ta rất tốt, ta đều biết, cho nên, ta nhất định không thể để cho ngươi bị tổn thương, nàng
còn biết, bọn họ chính là như vậy, bất kể là hoàng thượng, Phượng Ly Ca, Quỷ Tịch, Lý Lập, Béo lão nhân, hay là Chỉ San đối với nàng đã không
còn ghen tị muốn có biện pháp bảo vệ nàng, cũng luôn nghĩ biện pháp đi
cứu vớt Sở Hạo mất đi, mà nàng lại luôn mang đến cho bọn hắn phiền toái.
Mà bây giờ, toàn bộ Tường Vân quốc có thể vượt qua kiếp nạn này hay
không, hi vọng toàn bộ đều ở trên người nàng, nếu có thể không thành
công, như vậy, nàng tất nhiên sẽ mất đi tất cả người thân, thiên hạ này
thật sự sẽ tiến vào bóng đêm, mà đó không phải cái nàng hi vọng, ngước
mắt nhìn về phía Phượng Ly Ca xa xa nhắm mắt nghỉ ngơi, nàng ở trong
lòng âm thầm thề, chỉ cần ta Mộng ngữ Diên còn sống một ngày, quả quyết
không thể để cho Tường Vân quốc biến mất!
Mưa phùn theo gió nhẹ nhẹ nhàng bay đến trên gương mặt nàng, cảm giác mát nhất thời đem suy nghĩ của nàng kéo lại, cảm thấy cảm giác mát nhè
nhẹ, nàng liền đem cửa sổ đóng lại đem chăn che ở trên người Sở Hạo,
tiếp theo nàng cầm lấy quần áo liền đi ra ngoài, bên ngoài có chút
lạnh, Phượng Ly Ca trăm ngàn không cần cảm lạnh mới tốt.
“Phượng. . . . . .” thời điểm sắp tới chỗ Phượng Ly Ca, Ngữ Diên vừa vặn ngửi được, một loại mùi vị quen thuộc làm nàng mày nhăn, tiếp theo
một hắc ảnh liền nhanh lại đây, nàng nhất thời trừng lớn hai mắt, y phục trong tay lặng yên chảy xuống trên mặt đất, đây. . . . . . Đây không
phải là sở Hạo sao?!
“Phượng Ly Ca hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!” Sở Hạo cầm kiếm
trong tay liền hướng hắn lao đến, Phượng Ly Ca liền cầm lấy kiếm Bạch Hổ cùng hắn đánh nhau, Ngữ Diên hoảng thần, tại sao có thể như vậy, cho dù không có trí nhớ cũng không nên tới giết phượng Ly Ca a?
Hiển nhiên Phượng Ly Ca cũng kinh ngạc, hắn chẳng thể nghĩ tới hồn phách Sở Hạo sẽ đến giết hắn, đây tột cùng sao lại thế này?!
“Sở. . . . . .” Ngữ Diên hoảng thần liền chạy tới, ai ngờ nàng còn
chưa tới trước mặt bọn họ, hai thân ảnh cứ như vậy biến mất, Ngữ Diên
ngây ngẩn cả người, tiếp theo giống như điên xông ào vào trong mưa mở
cửa chạy ra ngoài, Sở Hạo ngươi đến tột cùng làm sao vậy, ngươi tại sao
muốn giết Phượng Ly Ca? Không thể, không thể!
Dọc theo đường đi Ngữ Diên đi theo hai thân ảnh hoảng hốt vẫn chạy ở
phía trước, mưa chợt đột nhiên lớn lên, mưa to như hạt đậu đánh vào trên gương mặt nàng ánh mắt đều bị bịt kín bởi một tầng hơi nước căn bản
thấy không rõ phương hướng, mà một hồn phách một người kia đã sớm biến
mất ở tại cuối, Ngữ Diên ngắm nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện đây
là khu rừng rậm, lá xanh trên cây đã bị mưa rửa sạch rơi trên mặt đất.
Trước mắt trừ bỏ mưa to ở ngoài liền không thấy được bât kỳ bóng
người nào, nàng lau mưa trên mặt, tiếp tục hướng phía trước cấp tốc chạy đi, mặc kệ bọn họ ở nơi nào, ta phải tìm được, hai người kia trăm ngàn
không thể tự giết lẫn nhau, nếu không, thiên hạ liền đại loạn.
Một đường chạy như điên, nàng không biết mình đến tột cùng ở địa
phương nào, đến tột cùng chạy tới đâu, nhưng vừa nghĩ tới, hồn phách Sở
Hạo phát tán ra tức giận mạnh mẽ, hắn như vậy làm cho nàng sợ hãi không
thôi, nàng không lo lắng cho Phượng Ly Ca, bởi vì nàng biết Phượng Ly Ca căn bản là sẽ không làm thương tổn hắn, nhưng là bây giờ Sở Hạo lại một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm muốn đi làm thương tổn Phượng
Ly Ca, chuyện này lại làm cho nàng lo lắng không thôi.
Bên tai tiếng gió vẫn vù vù, tay nàng dường như không có ngừng xuống
dưới, bởi vì mưa quá lớn, trước mắt nàng cảnh tượng cơ bản đều là mơ hồ, mưa lạnh lẽo đánh vào trên đầu nàng sở phát ra cảm giác lạnh lẽo làm
nàng có chút đau, nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì như cũ, rốt cục ở
trong tiếng mưa gió nàng nghe được tiếng binh khí phát ra ra ‘lách
cách’ , lòng của nàng lâm vào chấn động, bước chân nhanh hơn đi qua.
“Người sao lại như thế nào? Không phải đối thủ của ta như trước?” Mặc dù Sở Hạo cầm trong tay không phải kiếm Thanh Long, nhưng võ công cao
thâm của hắn cũng làm cho Phượng Ly Ca đánh nhau có chút cố hết sức, hơn nữa hắn căn bản là không muốn làm tổn thương hắn, bởi vậy, không bao
lâu, Phượng Ly Ca cũng đã nhận lấy thương thế mà hắn hại, quần áo màu
trắng của hắn đã sớm đỏ một mảnh.
“Sở Hạo, ngươi nổi điên sao?” Phượng Ly Ca cắn răng tiếp tục cùng hắn ở trong mưa giao tranh, mưa ở giữa hai người đánh nhau càng rơi xuống
càng lớn, gió cũng là như thế, bởi vậy không khí chung quanh đều có thể
ngửi được hương vị máu tươi.
“Giết sư phụ một khắc kia ngươi nên biết có ngáy hôm nay!” âm thanh Sở Hạo lạnh như băng lần thứ hai truyền tới.
Phượng Ly Ca nghe thấy vậy ngây ra một lúc, hắn không rõ hắn ta tại
sao phải nói như vậy, nhưng mà sửng sốt như vậy, lại làm cho Sở Hạo một
chưởng đánh lại đây, Phượng Ly Ca nặng nề ngã xuống mặt đất.
“Vậy sư huynh ngươi là ai?” Phượng Ly Ca không để ý tới vết máu ở
khóe môi nhìn về phía hắn, vì sao hỏi như vậy, bởi vì hắn tựa hồ đoán
được cái gì, hỏi như vậy chỉ là muốn chứng thực một chút mà thôi.
“Quỷ Vương ngươi chẳng lẽ quên rồi sao?” Sở Hạo đứng ở trước mặt của hắn nhìn về phía hắn lạnh giọng nói.
Nghe thấy vậy, Phượng Ly Ca bất đắc dĩ cười cười, quả nhiên đúng vậy, cái tên quá độc ác kia, lại đem một hồn phách của hắn rút đi.
“Hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!” Sở Hạo vừa dứt lời, kiếm trong tay chuẩn bị đâm xuống dưới.
“Dừng tay ——” Ngữ Diên hét lớn một tiếng.
Sở Hạo dừng một chút, động tác dừng tay lại xoay người nhìn về phía
nàng, Ngữ Diên rất nhanh chạy đến trước mặt của hắn ‘ba ’ một tiếng,
nàng hung hăng đánh vào mặt hắn một cái, Sở Hạo thất thần rồi, hắn hiển
nhiên bị một chưởng của nàng đánh không hiểu ra sao.
“Sở Hạo chàng điên rồi sao? Hắn là sư đệ của chàng, chúng ta thiên
tân vạn khổ (trăm đắng nghìn cay) muốn cứu chàng, mà còn chàng, chàng
chính là báo đáp ta cùng bọn hắn như vậy sao?” Ngữ Diên trừng mắt to
nhìn về phía hắn tức giận đầy người không cần nói cũng biết.
“Ngươi là ai?” Dựa theo tính tình của hắn một kiếm của hắn đã sớm đâm về nàng, nhưng hắn vẫn không khống chế được mình mở miệng hỏi.
“Ta là ai chàng cũng không nhớ rõ, vậy tại sao chàng muốn giết hắn?”
Ngữ Diên nhìn về phía khuôn mặt làm cho nàng vướng bận này trong lòng
khó chịu không thôi.
“Ngữ Diên. . . . . . Hắn. . . . . . Hắn bị Quỷ Vương rút đi lương
tri.” Phượng Ly Ca sửa sang nội lực của mình, thong thả đứng dậy.
“Cái gì?” Nghe thấy vậy, Ngữ Diên kinh ngạc, tiếp theo hoảng sợ nhìn
hướng Sở Hạo “Ngươi bị rút đi lương tri?” Nàng ở thế kỷ 21 có nghe qua
vài khu Ma Nhân sẽ rút đi lương tri của Quỷ Hồn mà làm cho bọn họ hoàn
toàn biến thành người của mình, do đó trợ giúp bọn họ đi phát tài, khi
đó nàng tuy rằng cũng không phải hạng người thiện lương gì, nhưng tuyệt
đối không có làm ra chuyện tình ác độc như thế.
“Ta bất kể ngươi là ai, hôm nay hắn đều phải chết!” Sở Hạo cũng không biết vì sao nghe được lời Ngữ Diên nói có loại phiền chán không hiểu,
vì thế hắn cầm lấy kiếm không muốn trì hoãn thêm thời gian.
“Ngữ Diên tránh ra!” Phượng Ly Ca một phen đem Ngữ Diên túm đến phía
sau mình, tiếp theo nhìn về phía Sở Hạo nói: “Ta không thể chết được,
chúng ta cũng không thể chết, bởi vì chúng ta còn có sứ mệnh rất quan
trọng không thể không hoàn thành!” Phượng Ly Ca gằn từng tiếng rõ ràng
nói.
“Chê cười, ngươi cho rằng ngươi có bản lĩnh ngăn cản ta sao?” nói
xong, hắn chuyển động kiếm trong tay để tiến hành công kích, Ngữ Diên
thấy thế liền đi vào trước mặt Phượng Ly Ca vươn hai tay ngăn cản Phượng Ly Ca phía sau.
“Tất cả tai nạn của chàng đều là do ta dựng lên, cho nên, muốn giết
hắn hãy giết ta trước!” Ngữ Diên nhìn về phía tmặt hắn không hề khiếp
đảm, mưa ở trên mặt của nàng không ngừng lướt qua, chung quanh trừ bỏ
tiếng mưa rơi cái gì cũng đều nghe không được.
“Ngươi cho là mạng của ngươi đối với ta rất quan trọng sao?” Hắn cười lạnh châm chọc nói.
Ngữ Diên nghe vậy không có ảo não xấu hổ, ngược lại ôn hòa cười lạnh
nhạt nói: “Nếu chàng đã mất lương tri, ta nguyện lấy mạng đền mạng! Đây
là yêu, là ta yêu chàng, không quan hệ có quan trọng hay không, bởi vì,
yêu chàng, cho nên nguyện ý vì chàng sống, chết cho chàng, tất nhiên, sẽ không nguyện ý chàng sẽ làm chuyện sai lầm mà về sau sẽ hối hận, chàng
hiểu chưa? Tướng công. . . . . .” Nói xong, nàng thê thảm cười, chậm rãi nhắm đôi mắt, giống như tội phạm sắp lên pháp trường chết đi.
‘bịch’ một tiếng, Sở Hạo sau khi nghe được câu ‘tướng công’ kia của
nàng, tay run lên, kiếm trong tay liền không hề dự triệu ngã xuống mặt
đất mà phát ra thanh âm thanh thúy. . . . . .