Mộng Ngữ Diên nghe nói đến Hoàng cung, liền hưng phấn xốc rèm lên.
Wow tuyệt, tường thành màu vàng nha. Hoàng cung trước kia chỉ nhìn thấy
trên tivi nay thật sự là tận mắt thấy, trong lòng thực khẩn trương nga,
phải biết rằng thời điểm lúc trước nàng xem trộm trong bảo khố, đối với
Dạ Minh Châu, còn có rau cải trắng, dưa hấu tròn các loại…, nghĩ tới đã
chảy nước miếng a, nàng cho rằng, trước kia có thể sinh ra sớm nhiều năm thì tốt rồi nàng nhất định sẽ có được một phần bảo bối a!
Nay ông trời cho nàng cơ hội này, nàng nhất định phải hảo hảo nắm chắc, tuyệt đối không thể buông tha nha!
“Tỷ tỷ giống như rất vui vẻ a? À, ta quên mất, tỷ tỷ đã lâu chưa tới
Hoàng cung đúng không?” Nhìn bộ dáng hưng phấn của nàng, Tình nhi không khỏi trêu ghẹo nói.
Nghe thấy vậy, Mộng Ngữ Diên cười lạnh nói: “Đúng vậy a, thì tính
sao? Cho dù tỷ tỷ vĩnh viễn không đến Hoàng cung, tỷ tỷ như cũ là Vương
Phi, còn ngươi?” nói xong, không thèm nhìn nàng.
Tình Nhi thấy thế chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, cùng nha hoàn khinh bỉ liếc nàng một cái.
Một giây sau, rèm cửa xe các nàng bị xốc lên, thị vệ của Sở Hạo nói gấp: “Vương Phi đã đến”
Tình Nhi cùng nha hoàn nâng rèm đi xuống, Ngữ Diên hừ nhẹ một tiếng
trực tiếp từ trên xe ngựa nhảy xuống dưới, tất yếu phải làm như vậy sao? Lúc này, Sở Hạo cũng vừa đến, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh trăng có vẻ
phi thường mê người.
Yêu nghiệt, quả nhiên là yêu nghiệt!
“Đi thôi” Sở Hạo nhẹ nhàng nói một tiếng, Tình Nhi thấy thế liền đi
theo bên cạnh hắn cùng hắn đi song song, về phần Ngữ Diên lại bị bỏ rơi ở phía sau cùng một loạt nha hoàn, bất quá, nàng không ngại, nhỏ không
nhịn sẽ loạn mưu lớn, đang nói…, nàng đối với tên yêu nghiệt này hoàn
toàn thất vọng, cùng hắn đi một chỗ, nàng còn cảm thấy mất phong cảnh!
Mục đích của chuyến này cũng không phải là tranh giành tình nhân, mà là mượn gió bẻ măng, hắc hắc hắc. . . . . .
Đi không bao xa liền thấy phía sau có người gọi tên nàng, ngoái đầu
nhìn đi lại nhìn lại, phía sau có rất nhiều quan lớn, người phóng khoáng lạc quan, Sở Hạo liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi nhìn Mộng Ngữ Diên
nói: “Cha ngươi đến đây, như thế nào ngươi lại không có phản ứng?” nói
xong, hắn không thèm quan tâm nàng cứ thế đi về phía trước.
“Diên nhi, con có khỏe không” một vị mặc quan phục của nam tử trung
niên nắm lấy tay nàng run run la lên, Ngữ Diên ngây ra một lúc, chẳng lẽ đây là ba ba nàng?
“Ngữ Diên, sao lần trước Tiểu Hương nói ngươi bị mất ký ức? Sở vương
gia vẫn không cho người đến thăm, cha thật đúng là lo lắng khong thôi,
mẹ ngươi cũng lo lắng đến sinh bệnh ” nam nhân trung niên trong giọng
nói để lộ ra ý thân thiết.
Nghe nói quan tâm như vậy, Ngữ Diên không khỏi cảm thấy cái mũi sụt
sịt, phải biết rằng, nàng vẫn luôn là cô nhi, chưa bao giờ hưởng thụ qua tình cảm gia đình
“Ngươi nha, lúc trước nói ngươi không cần gả cho hắn, ngươi nói không phải hắn thì không lấy ai, Sở vương gia trời sanh tính chính là không
muốn bị bắt buộc, đang nói…, người nào cũng biết hắn thích nữ tử thanh
lâu, ngươi cảm thấy hạnh phúc sao? Cha muốn đi nhìn ngươi, hắn cũng
không đồng ý” nói tới đây, Mộng tướng quân thật sự không biết nên nói
như thế nào nữa, lúc trước một lần vô tình thấy qua Sở Hạo, về sau, nàng liền thề không phải hắn thì không lấy chồng, mà Thái Hậu bởi vì hắn
nhiều lần lập chiến công, cho nên muốn thưởng cho hắn, nhìn nữ nhi nhà
mình vì người nam nhân này ngày càng gầy yếu, hắn chỉ có thể thỉnh cầu
Thái Hậu gả nàng cho Sở vương gia.
Mà Thái Hậu nghe vậy lập tức đáp ứng, phải biết rằng, nàng đối với
việc tiểu nhi tử của mình thích nữ tử thanh lâu cũng có nghe qua, nàng
tuyệt đối không cho phép hắn làm việc đồi phong bại tục như thế, cho nên một việc hôn nhân cứ như vậy bị thúc đẩy .