Ban đêm trời tối như mực, gió lạnh thổi
vù vù, ánh trăng chiếu rọi xuống, một thân ảnh nhỏ bé đang đi trên con
đường núi gập ghềnh, dáng vẻ cô đơn trông thật thê lương.
Thân ảnh nhỏ bé cô đơn như vậy có thể làm cho một người đàn ông khi nhìn thấy sẽ rất đau lòng và có suy nghĩ muốn bảo vệ!
Nhưng đi chưa được bao lâu, trên đường
núi gập ghềnh đột nhiên nổi lên một trận gió ma quái không bình thường,
Quan Thịnh Thịnh chau mày, cước bộ cũng ngừng lại, tiếp theo, nàng đột
nhiên tức giận quay đầu, trừng mắt nhìn vào không khí.
Một giây sau, nàng vung tay lên
Bỗng nghe tiếng “Ai u ai u, đau chết ta”, cái ‘thứ’ đen tuyền kia cuối cùng cũng hiện thân .
“Hừ, ngươi thật ngu ngốc, đêm nay chưa
ăn no à, khi nãy ngươi đã không dùng hết sức? Cái bàn mới lắc lư được
vài cái?” Nàng hai tay chống nạnh chỉ vào vật đen tuyền, lớn tiếng quát, hình ảnh bây giờ so với hình ảnh thiên sứ lúc đó thật khác xa vạn dặm.
“Đại tiểu thư, thật sự ta không có ăn
no, ngươi cho ta ăn ngọn nến nhưng lại còn giảm bớt, ta không có sức
lực, hai tuần lễ này ta đã làm việc liên tục rồi, ngươi cũng nên cho ta
nghỉ ngơi chứ?” ‘người’ đặt mông ngồi ở trên cỏ than thở, lão bản này
cũng quá bóc lột?
Quan Thịnh Thịnh nghe vậy nhếch miệng
cười cười, “Thất Dạ, ngươi nói như vậy làm bổn tiểu thư thật đau lòng,
ngươi xem ngươi đẹp trai như vậy lại tức giận vì một chuyện nhỏ thư thế, đây lại là công việc chung, ngươi còn so đo với ta, ngươi cũng thật là
đàn bà quá đi. Ta phải kiếm nhiều tiền như vậy thì ta mới có tiền mua
nến cho các ngươi ăn” con ngươi đen gian trá của nàng trong đêm tối như
mắt báo âm trầm bình thường.
Thất Dạ cười chua sót, hắn thật ra là bị cái gì mà lại theo một người ham tiền hơn mạng sống thế này?
” Thất Dạ, hay như thế này đi, đêm nay
kiếm được năm vạn, đợi lát nữa trở về cho ngươi ăn ngon chút, đúng rồi,
đêm mai cho Nhất Dạ đi làm có nghe hay không?” nàng nhiều lần ra lệnh.
“Không được đâu? Nhất Dạ bị cảm, ngươi
không thể nghỉ làm một ngày để nghỉ ngơi sao, ngươi kiếm được rất nhiều
tiền, tiền của ngươi bây giờ cũng đủ cho ngươi mua ba cái biệt thự lớn”
hắn chu miệng kháng nghị.
Quan Thịnh Thịnh nghe vậy lập tức tức
giận nói “Ai u, ngươi có biết giá cả thị trường bây giờ như thế nào hay
không? Có ai ngại việc mình kiếm được nhiều tiền? Đầu ngươi là đậu hũ?
Ngươi nếu dám bãi công, ta liền đem phần mộ ngươi đào lên, đem ngươi cho năm con ngựa xé xác” nàng đe dọa.
Thất Dạ nghe vậy, đầu lại đau “Ai ai ai, đại tiểu thư của ta, ta nhận thua được không?” Hắn bất đắc dĩ thở dài,
thật sự là không hay ho, hắn không nên tin tưởng con người nham hiểm
này.
Một giờ sau, nàng cùng Thất Dạ về tới
khu nhà cao cấp, đúng vậy, đây là một tòa nhà trị giá 700 vạn – khu nhà
cao cấp. Có điều vì chuyện ma quái liền biến thành 200 vạn vì thế mà
nàng liền có được một ngôi nhà tiện nghi, một căn phòng năm trăm thước
vuông ước chừng có thể nuôi mười con quỷ.
“Tỷ tỷ đã về rồi” khóa cửa vừa vang lên, một đứa bé trai ngay tại không trung nhẹ nhàng bay lại ôm mặt của nàng ‘bẹp’ một ngụm.
“Tiểu tử kia, bọn họ có nghe lời hay không?” nàng buông túi xách xuống cười nói.
“Nhất Phân rất nghe lời, nhưng những
người còn lại đều nguyền rủa tỷ” đem sự việc mới nhất báo cáo. Đứng bên cạnh Thất Dạ đen mặt, nịnh hót là việc mà bọn quỷ cho là thuộc
loại ‘phản đồ’ thế nhưng vì lấy lòng vu bà, bán đứng bọn họ, đây là việc làm cho hắn rất đau khổ cùng thất vọng!
Quan Thịnh Thịnh nghe vậy âm trầm cười
cười. Lại bắt đầu nguyền rủa cho nàng chết à? Trước đi tắm rửa đợi lát
nữa tìm bọn họ tính sổ.