“Xin hỏi có ai không?” Ngoài cửa một thanh âm vô cùng tao nhã làm cho Ngữ Diên mày chau lên, cái thanh âm này sao lại quen thuộc như vậy?
“Ngươi quen biết sao?” Thiếu Dịch Hiên thấy nàng hơi hơi chau lên mày, không khỏi hỏi.
Ngữ Diên nhìn hắn nói: “Giống như có điểm quen thuộc, nhưng không nhớ ra đã nghe qua ở nơi nào?” Nàng có chút
không dám xác định nói.
Thiếu Dịch Hiên thản nhiên cười cười nói: “Ta đi mời hắn vào, nửa đêm gõ cửa đích thị là không có nơi để ở ” hắn săn sóc nói.
Ngữ Diên gật gật đầu, đi theo bên cạnh hắn cùng nhau đi.
‘ chi ——’ một tiếng, cửa được Thiếu Dịch Hiên mở ra, nam tử ngoài
cửa liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ, Ngữ Diên ngây ra một lúc, liền
trừng lớn hai mắt nói: “Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi lại ở chỗ này?”
Nàng giật mình không thôi.
“Vào đi” xem ra, bọn họ hình như có quen biết, Thiếu Dịch Hiên trực tiếp để cho bọn họ đi đến.
“Ai, ngươi chạy đi đâu vậy, lần trước vì sao không hiểu thế nào lại
mất tích? Ngươi bây giờ sao lại xuất hiện ở chỗ này?” Ngữ Diên liền đi
vào bên cạnh hắn hỏi lung tung này kia.
“Vậy còn ngươi?” Ngữ khí của hắn có chút rét lạnh, ánh mắt cũng có chút lãnh khốc.
“Ta? Ngươi cũng không phải không nhìn thấy, chạy, ta đã ngưng biểu ca của ngươi, ha ha” nàng cười vô cùng lớn tiếng, tựa hồ cảm thấy ngưng
cái tên yêu nghiệt là một chuyện tốt.
“Ngươi rất vui vẻ?” Hắn không hờn giận nói.
“Vô nghĩa, uy, ngươi chạy tới nơi này làm cái gì, ngươi có biết lần
trước ta thực lo lắng ngươi hay không ” nàng nói gấp, thật là lo lắng,
hắn đột nhiên mất tích làm nàng cũng chưa kịp mắng người
“Ngươi có thể vì sao ta lại không thể?” Hắn vô cùng không hờn giận.
Ngữ Diên thấy hắn một bộ dáng lôi kéo, không khỏi bĩu môi nói: “Bệnh
thần kinh a, mặc kệ ngươi, Dịch Hiên, chúng ta tiếp tục nói chuyện phiếm đi ” nói xong, trực tiếp lôi kéo cánh tay của Dịch Hiên liền đi vào bên trong, hoàn toàn,không quan tâm tới hắn
“Chờ một chút” đột nhiên, cánh tay của nàng bị hắn túm lại, Ngữ Diên
ngây ra một lúc nhìn về phía hắn, “Sở Tam ngươi muốn làm gì?”
“Ta cũng muốn đi như vậy” đột nhiên, hắn giống như một đứa trẻ.
Thiếu Dịch Hiên thấy thế cười cười nói: “Hay là các ngươi tâm sự đi, hiện tại đã trễ ta cũng mệt mỏi rồi, muốn đi nghỉ ngơi”
Ngữ Diên thấy thế liền ôn nhu nói: “Uh, buổi tối nhớ đắp nhiều chăn
một chút không bị cảm lạnh nha” nói xong, đối với hắn thản nhiên cười,
khuynh quốc khuynh thành.
Sở Hạo thấy thế xanh cả mặt, nữ nhân họa thủy này. . . . . .
“Ai, sắc mặt ngươi sao lại khó coi như vậy, buổi tối chưa ăn gì sao?” Phục hồi tinh thần lại Ngữ Diên nhìn về phía sắc mặt không được tốt lắm của hắn, vì thế quan tâm hỏi.
“Như thế nào? Ngươi còn có thể quan tâm đến ta hay sao?” thanh âm Sở Hạo lạnh lùng nói.
Ngữ Diên nghe thấy vậy vươn ngón trỏ hướng lên đầu hắn một chút,
“Ngươi là trư a, ngươi cũng không phải là Sở A than, ta đương nhiên quan tâm tới ngươi, đi, ta dẫn ngươi đi ăn cái gì” nói xong, đưa tay trực
tiếp cầm tay Sở Hạo lôi kéo hắn đi đến nơi khác.
Sở Hạo thất thần, nhìn ngón tay nàng mảnh khảnh nắm lấy tay hắn,
trong lòng hắn cũng không biết là tư vị gì, thôi, dù sao hắn cũng xin
nghỉ dài hạn, không bằng đi theo nàng, xem nàng đến tột cùng muốn chơi
thành dạng gì, về phần ông ngoại, có Một Kiếm bảo hộ, hắn tương đối yên
tâm, còn nữa, hắn khẳng định, ông ngoại nhất định sẽ tìm đến, cho nên,
hắn sẽ ôm cây đợi thỏ đi!
“Ta mua lương khô cho nên ngươi ăn tạm đi” Ngữ Diên đem lương khô để lên trên bàn, liền ngồi ở bên cạnh hắn.
Sở Hạo nhìn nhìn lương khô, suy nghĩ một chút, đưa tay cầm lấy một
miếng nhẹ nhàng bắt đầu ăn, Ngữ Diên chống má nhìn hắn nói: “Thực ra
nhìn ngươi bắt chước hắn nhiều năm như vậy, ngay cả ăn cơm cũng bắt
chước giống nhau”
Sở Hạo ngây ra một lúc hỏi: “Như thế nào? Ngươi đối với cách ăn cơm của hắn còn nghiên cứu?”
Ngữ Diên nghe thấy vậy bĩu môi nói: “Ta đã cùng hắn ăn cơm qua một
lần, hắn ăn cơm xác thực vô cùng tao nhã, cũng vô cùng anh tuấn, chẳng
qua cách nói chuyện, quả thực có thể tức chết người, ta cảm thấy rằng,
nếu hắn biến thành người sống đời sống thực vật ta sẽ càng yêu thích,
như vậy, hắn sẽ không mở miệng được rồi, ha ha” nói xong, nàng vui vẻ
cười, giống như Sở Hạo hiện tại chính là người đang sống đời sống thực
vật vậy, chính là nàng không biết, vị ‘ Sở Tam ’ đang ngồi ở trước mặt
nàng này đó là Sở Hạo trong miệng nàng
Sở Hạo nghe thấy nàng nói như vậy, nắm tay không tự giác nắm chặt,
bánh bao ngay tại trên tay hắn càng ngày càng quắt, Ngữ Diên thấy thế
liền kêu lên: “Ngươi muốn chết a, ngươi không ăn tại sao còn muốn nắm
quắt nó?”
Sở Hạo cúi đầu nhìn bánh bao đang quắt trên tay ngây ra một lúc, hắn khi nào thì nắm ?
“Uy , ngươi có biết lãng phí tương đương với phạm tội hay không?
Ngươi cũng không phải Vương gia, ngươi không cần cái gì cũng đều so với
yêu nghiệt kia, hắn ăn không hết có thể cho chó ăn, đó là hắn có tiền,
còn có một Hoàng đế ca ca, còn ngươi?” Nàng hướng hắn lật ra một cái
liếc mắt khinh bỉ nói.
Sở Hạo nghe thấy vậy nhìn về phía nàng, ánh mắt càng phát ra thâm
thúy tựa hồ muốn xuyên thấu nàng, Ngữ Diên thấy ánh mắt hắn càng ngày
càng nghiền ngẫm, trong lòng không khỏi đập lên liên hồi lông trên da
cũng dựng đứng lên, liền đem hai tay đặt ở trước ngực nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi đang nhìn cái gì? Chỗ này của ta cũng không phải bánh bao”
Nghe vậy Sở Hạo đột nhiên cười nói: “Có thể là hai cái bánh bao non
mềm mới mẻ đây?” Hắn nghiền ngẫm nói, ánh mắt lưu luyến ở vị trí bộ ngực của nàng.
Ngữ Diên ngây ra một lúc, liền phản ứng lại đây, mặt nháy mắt đỏ một
mảnh, vì thế thẹn quá thành giận hét lên: “Ngươi tên vương bát đản này,
ngươi nếu tại đây dùng bộ dạng mê đắm nhìn ta, ta. . . . . . . Ta liền
đem ngươi biến thành thái giám”
Sở Hạo thấy bộ dáng này của nàng, lại cười vô cùng vui vẻ, nữ nhân có dũng khí nói chuyện với hắn như vậy thật là không có, hơn nữa còn có
khả năng làm điệu bộ như thế, trái lại có vẻ vô cùng đáng yêu, nhưng
thật ra chỉ có nàng mới có thể làm được.
“Tại sao. . . . . . Tại sao không nói lời nào, ta cho ngươi biết,
ngươi đừng mơ tưởng làm ta chú ý, bổn tiểu thư là sao Văn Khúc hạ phàm,
há lại để phàm phu tục tử như các ngươi có thể làm bẩn ? Cho nên, ngươi
không được đánh ta” nàng hét lên.
“Nha? Nói như vậy, ngươi muốn vẫn trong sạch xuống phía dưới, mãi đến khi sống quãng đời còn lại?” Hắn một tay nâng cằm lên đăm chiêu nói.
“Ta. . . . . . . Ta được Vương Mẫu nương nương chỉ điểm, nếu gặp được người thiệt tình thì có thể là được rồi” nàng cà lăm nói.
“Vậy ai là người trong tâm của ngươi?” Hắn nhìn về phía nàng hỏi.
“Còn. . . . . . Còn chưa có gặp được, dù sao cũng không phải ngươi” nàng nói gấp, sợ hắn có điều hiểu lệch.
Không phải hắn? Chỉ cần là hắn muốn gì đó, thì nhất định sẽ làm được, nếu như vậy, hắn sẽ khiến cho nàng một lần nữa nhận thức hắn, người
thiệt tình? ! Hắn lạnh lùng cười cười, trừ phi hắn muốn hưu thê , nếu
không, hắn sẽ không để cho bất luận kẻ nào trở thành người thiệt tình
của nàng!
Chỉ là hắn cũng không biết trong tiềm thức của mình đã bắt đầu nổi lên cơn ghen tuông nhỏ như vậy
“Ai, ngươi đang ở đây nghĩ cái gì?” Thấy hắn nửa ngày không có động
tĩnh, Ngữ Diên nghi hoặc nhìn hắn một chút, phát ra dấu chấm hỏi.
Sở Hạo nghĩ nghĩ, nếu đã đến đây, như vậy, hắn liền bỏ xuống cấp bậc
Vương gia cùng nàng từ từ sống chung xem, nàng đến tột cùng là dê, là
sói, hay là xà, thời gian có thể chứng minh, mà hiện tại hắn nhiều nhất cũng là thời gian, vậy. . . . . . Không bằng. . .
Vì thế, hắn đột nhiên nhún vai nói: “Được rồi, nói thật, ta đích xác
không bằng hắn, nhưng, trên người của ta một phân tiền cũng không có,
lưu lạc đến nơi này, nếu chúng ta có duyên như vậy, ngươi mang ta đi
theo đi”
“Ai?” Ngữ Diên bị hắn nói như vậy ngây ra một lúc.
“Ta có năng lực, giúp ngươi đánh quái thú hoặc là thổ phỉ đều được nha” hắn đột nhiên dụ hoặc nói.
Ngữ Diên nghe thấy vậy giật mình, vài giây sau, đột nhiên theo bản
năng vươn thủ hướng cánh tay hắn nhéo nhéo, mà nàng hoàn toàn từ đầu tới cuối quên mất chuyện hắn vừa mới nói muốn ăn đậu hũ của nàng, mà động
tác của nàng như vậy hiển nhiên là làm cho Sở Hạo thất thần, nàng đang
làm cái gì vậy?
Một lúc sau, Ngữ Diên đột nhiên đứng dậy cười nói: “Ngươi cơ bắp rất
dày, có vẻ có năng lực, được rồi, thành giao, về sau ngươi đi theo ta ra giang hồ, ta bảo vệ ngươi sẽ được ăn ngon nhậu nhẹt, bất quá, ngươi
trăm ngàn lần không cần gây chuyện cho ta, cũng không cần nhìn thấy
nhiều người liền đám đi theo, hiểu chưa? Còn có mấu chốt một chút chính
là, việc bảo hộ ta chính là mục tiêu cuộc sống của ngươi, nếu ta gặp
phải nguy hiểm, điểm ấy ngươi phải khắc sâu nhớ kỹ, hiểu chưa?” Nàng
giống như là lão đại, phát hào mệnh lệnh.
Sở Hạo nghe vậy lông mày chau chọn cười nói: “Thành giao”
Trong lòng Ngữ Diên như nở hoa, có một cái ba lô miễn phí, miễn phí
sai khiến, điểm mấu chốt chính là một phần tiền cũng không phải trả, gặp được thổ phỉ, hắn đánh, gặp được vô lại, hắn đánh, gặp được chuyện tình bát quái, hắn đi hỏi thăm, mà nàng có thể tiếp kiệm được rất nhiều công phu, còn nữa, thiếu gia phong lưu phóng khoáng tự nhiên lại có một tùy
tùng, mới có thể cho thấy thân phận nàng cao quý thanh lịch.
Chính là, nàng cũng không biết tùy tùng bên cạnh mình, đúng là người
mà nàng vẫn trăm phương ngàn kế muốn tránh né Sở yêu nghiệt!
Sở Hạo thấy nàng cười vô cùng vui vẻ, khóe miệng của hắn cũng dần dần giơ lên lên mỉm cười, trong mắt nháy mắt hiện lên một tia giảo hoạt,
Mộng Ngữ Diên, bổn vương muốn xốc cái khăn che mặt thần bí của ngươi,
xem đến tột cùng bộ dáng của người là gì, khiến cho ta mỏi mắt mong chờ
đi! !