Ngữ Diên kinh ngạc nhìn mộ bài trên mặt bàn, mặt trên của mộ bài màu
đen buộc lên một bông hoa hồng nho nhỏ, trên đó viết, chú rể, Mộc Lâm
bài vị.
Ngữ Diên thấy thế đi từ từ tới, mặt mày
nhăn càng chặt, một giây sau, nàng bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai tân
nương đào hôn không phải bởi vì đối phương xấu, cũng không phải bởi vì
tàn tật, mà là bởi vì hắn là một người chết, trời ạ, chuyện gì đang xảy
ta thế này, nàng lên sai kiệu hoa gả cho một quỷ trượng phu?
“Ghét nhất là nữ nhân” đột ngột trong phòng truyền ra một thanh âm vô cùng tức giận, Ngữ Diên ngây ra một lúc, tiếp theo liền biết thanh âm
trong phòng là của ai, bất quá, nàng liền xoay người, bởi vì nàng muốn
nhìn người kia đến tột cùng muốn làm cái gì một chút? Nếu là ác quỷ mà
nói…, như vậy, nàng sẽ không tốn nhiều võ mồm, trực tiếp đánh hắn tới
lúc hồn phi phách tán, nếu là quỷ tốt như vậy, thì cái khác cũng đừng
nói .
Vì thế, nàng than nhẹ một tiếng nói: “Ai, nương tử của ngươi chạy đi
với người khác, số ta số khổ nha, bị người đuổi giết tiếp theo lại bị
nắm vào kiệu hoa, nhưng trên thực tế, ta chỉ là một người giả bộ thôi,
ngài già đã có thể hiểu chưa?”
Lúc này, đồ vật trong phòng đột nhiên lập tức đi tới đối diện với Ngữ Diên, Ngữ Diên liền nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn mặc là một bộ quần
áo hỉ phục, không cần nghĩ, cũng biết quần áo này là do cha với nương
cho hắn , chính là. . . . . .
Chính là này hỉ phục ra vẻ cũng quá nhỏ đi, mà nàng lại phải xoay
người mới có thể nhìn đến cái tên phát lao này, nguyên lai tưởng tàn
tật, đáng tiếc không phải, nguyên lai tưởng lão nhân, đáng tiếc không
phải, vốn cho là soái ca quỷ, đáng tiếc cũng không phải, bởi vì quỷ đứng trước mặt nàng không phải là cái gì đại suất ca, mà là một quỷ nhỏ tuổi chỉ khoảng hơn năm tuổi, tuy rằng hắn lớn lên vô cùng sợi tổng hợp wow
ấy, nhưng là, tính tình người kia tựa hồ có chút túm, hay là tiểu quỷ
này chính là chú rể mới?
“Bản thiếu gia mới không cần ngươi nữ nhân này làm nương tử đâu, thoạt nhìn một chút cũng không đáng yêu” tiểu quỷ bĩu môi nói.
Ngữ Diên nghe thấy vậy không nói gì cười cười, sau khi biết phòng có
quỷ, nàng đã chuẩn bị một bụng lời nói…, nhưng như thế nào cũng không
đoán được đây là tiểu quỷ, hơn nữa, tiểu quỷ này còn là chú rể!
“Nhìn cái gì vậy, nhìn cũng không thấy, cắt” Mộc Lâm bò đến trên ghế chỉa về phía mũi của nàng nói.
Thấy hắn kiêu ngạo như thế, nguyên gốc những lời nói trong bụng cũng
không còn bóng dáng, vì thế, nàng nói gấp: “Ngươi yên tâm, tiểu hài tử
như ngươi này không dứt sữa , bổn tiểu thư cũng không cần gả cho ngươi
đâu”
“. . . . . . ?”
“Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ sao a, tiểu sắc phôi” nàng hướng hắn le lưỡi nói.
Nghe thấy vậy, hoảng sợ, biểu tình khó có thể tin lập tức ở trên mặt
hắn nhất nhất xuất hiện, một giây sau, hắn liền núp ở dưới mặt bàn mặt
hét lên: “Ngươi. . . . . . Ngươi là người hay là quỷ, làm sao ngươi có
thể nhìn thấy ta?”
Ngữ Diên thấy thế đi vào cái bàn bên cạnh ngồi xổm xuống nhìn về phía hắn cười cười “Ngươi không cần hoài nghi ta, thật sự ta có thể nhìn
thấy ngươi, lời của ngươi ta cũng nghe được, tỷ tỷ ngươi, là bị đánh bậy đánh bạ đến đây, thật không nghĩ đến ngươi cư nhiên nhỏ như vậy đã
chết, bất quá như vậy cũng tốt, ngươi nếu đã chết cũng đỡ phải cho ta
hao tổn diễn xuất để chạy trốn”
“Ngươi thật sự có thể nhìn thấy ta?” Tiểu Mộc Lâm nghi hoặc hỏi lại,
đối với nàng những lời vừa nói tựa hồ trở thành gió thoảng bên tai.
Ngữ Diên gật gật đầu cười cười nói: “Đúng vậy, ta có thể nhìn được
ngươi, Mộc Lâm phải không, ta gọi là Mộng Ngữ Diên, còn ngươi, có thể
gọi ta là Ngữ Diên tỷ tỷ, cũng có thể gọi ta là Diên tỷ tỷ, không thể
tưởng được ngươi tuổi còn nhỏ như thế lớn lên lại là Tạp Oa Y “
Mộc Lâm nghe thấy vậy vẫn còn có chút không quá tin tưởng, nàng cư nhiên có thể nhìn đến những thứ không thuộc về nhân loại?
“Được rồi, nói cũng đã nói đủ rõ rồi, tỷ tỷ ngươi là ta đây cũng sẽ
nói bye bye với ngươi, tuy rằng ngươi rất tuấn tú, thực đáng yêu, rất có tiềm chất bồi dưỡng, bất quá tỷ tỷ chưa bao giờ nhận lao động trẻ em,
cho nên, bye bye” Ngữ Diên đưa tay ra vươn vai hướng hắn cười cười,
chuẩn bị tìm nơi trốn.
Nghe thấy vậy, Mộc Lâm rốt cục cũng tin tưởng nàng có thể nhìn thấy
hắn là sự thật rồi, một giây sau, hắn việc lôi kéo tay nàng cười nói:
“Wow, ngươi có thể nhìn thấy ta ai, ta đây về sau sẽ không cô đơn nữa
rồi, nương tử này tốt, nương tử này tốt”
Ngữ Diên nghe thấy vậy ngồi xổm xuống cầm lấy bờ vai của hắn hỏi:
“Ngươi có biết cái gì gọi là lấy lão bà không, lại biết cái gì là nương
tử không?”
Tiểu Mộc Lâm nhìn nhìn nàng, nhức đầu nói: “Ta biết a, nương tử phải
chơi với ta, theo giúp ta ăn cơm, ngủ cùng ta, ta nghĩ rằng ngươi không
nhìn thấy ta, hiện tại ngươi đã nhìn thấy rồi, vậy ngươi chính là mẹ của con ta rồi, cho nên, chỗ nào cũng không chuẩn cho ngươi đi” hắn đột
nhiên đưa tay ra ngăn cản đường đi của nàng.
Ngữ Diên thấy thế liền cầm cổ áo của hắn lên nói cho hắn biết, “Tiểu
Chính Thái, ngươi thì nên thanh thủ tu luyện cho tốt sớm ngày đầu thai
đi, tỷ tỷ đây còn có rất nhiều chuyện phải làm, không thể cùng ngươi
đùa, biết không?” Nói xong, buông hắn xuống thay hắn sửa sang lại quần
áo rồi buồn cười nói: “Được rồi, ngươi ở nơi này tùy tiện chơi đùa đi,
tỷ tỷ đi trước”
“Không được. . . . . . Nương tử không cần bỏ lại ta, chúng ta bái
đường rồi, ngươi là nữ nhân của ta, không thể bỏ lại ta ” hắn ôm thật
chặt ống quần của nàng hét lên.
Ngữ Diên nghe thấy vậy xấu hổ không thôi, nữ nhân của hắn? Hắn mới
bao nhiêu tuổi nha, còn nữ nhân của hắn chứ, có thể thấy được hắn gắt
gao túm lấy thì nhất thời khuyên bảo không được, đành phải ngồi xổm
xuống uy hiếp, “Ngươi tiểu hài tử này tốt phải nghe lời, hảo hảo ở nhà,
không nên chạy loạn, bên ngoài có rất nhiều người xấu, trừ yêu cũng rất
nhiều, cẩn thận bọn họ lập tức đem ngươi bắt lại, cho nên ở nhà là an
toàn nhất biết không?”
Tiểu Mộc Lâm lắc đầu tỏ vẻ không biết.
“Ai, tóm lại đi theo tỷ tỷ sẽ rất nguy hiểm, tỷ tỷ cũng không có
nhiều thời gian chiếu cố ngươi như vậy, còn nữa, hôm nay thời giờ của ta cũng quá lãng phí, cho nên, ta phải lập tức rời đi khỏi nơi này, hiểu
chưa?” Nói xong, đem cái tay nhỏ bé đánh rớt ra .
Tiểu Mộc Lâm thấy nàng cố ý phải đi, vì thế ngồi dưới đất gào khóc ,
“Ô ô ô, nương tử, nương tử xấu xa. . . . . . Nương tử không cần tướng
công rồi, nương tử là một đứa nhỏ xấu xa, ô ô. . . . . .”
Ngữ Diên nguyên bản đã đi tới bên cạnh cửa sổ, nhưng nghe thấy tiếng
khóc của hắn vô cũng thương tâm, nàng đúng là vẫn không đành lòng, nàng
không nhìn thấy còn chưa tính, mấu chốt là đã nhìn thấy rồi, hơn nữa,
tiểu hài tử này tựa hồ rất lâu không có ai nói chuyện cùng hắn, vì thế,
nghĩ nghĩ, nàng xoay người đi đến trước mặt của hắn nói: “Ngươi muốn đi
theo tỷ tỷ rời đi sao?”
Nghe vậy, Tiểu Mộc Lâm đang hàm chứa nước mắt gật gật đầu.
“Nếu đi theo ta đi rồi, thì sẽ không được nhìn thấy phụ thân cùng mẫu thân, ngươi còn muốn đi theo ta sao?” Nàng lau nước mắt của hắn hỏi.
Tiểu Mộc Lâm nghe thấy vậy ngây ra một lúc, một lúc sau, lau nước mắt đứng dậy nãi thanh nãi khí nói: “Đại trượng phu chí ở bốn phương, nương tử ở đâu, tướng công cũng theo tới chỗ đó” giờ phút này hắn chỉ biết
là, nam hài tử sau khi thành thân, nương tử chính là người thân nhất,
cho nên, hắn sẽ đi cùng nàng.
Ngữ Diên thấy thế bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, thôi thôi, ai bảo
nàng thiện lương như thế, mà hắn lại còn đáng yêu như này, vài giây sau, nàng đem bộ quần áo màu đỏ trên người xé toang lộ ra quần áo màu trắng , tiếp theo nàng đem tóc dài buộc lại, cuối cùng đem Tiểu Mộc Lâm bỏ
vào bên trong Huyết Linh Đang, lúc này mới cầm châu báu lặng yên không
phát ra hơi thở rời đi khỏi Mộc phủ.