ó hi vọng, Ngữ Diên lại có ý nghĩ sống sót, nàng lau đi nước mắt hai
má lúc này mới chú ý tới bong tuyết bay trên bầu trời cùng với từng
tầng màu trắng trên mặt đất kia
“Tuyết rơi? Làm sao có thể có tuyết đây?” Ngữ Diên nghiêng đầu nhìn về phía Quỷ Tịch dò hỏi, nàng nhớ rõ đây mơi
là nhập thu, nhưng vì cái gì mà bên ngoài lại có bông tuyết lớn như vậy, mà trên mặt đất sớm nhuộm trắng một mảnh.
“Ngươi. . . . . . Nước mắt của ngươi. . . . . .” Quỷ Tịch hơi hơi nhíu mi nhìn về phía nàng nói.
Nghe thấy vậy, Ngữ Diên đưa tay nhìn nhìn đụng vào nước mắt lúc
trước, lúc này mới phát hiện trong tay mình dính đầy máu, tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ là vết máu sở Hạo?!
“Ngươi chảy xuống là huyết lệ.” Quỷ Tịch đột nhiên nói.
“Máu. . . . . . Huyết lệ?” Nghe thấy vậy, Ngữ Diên run run chạm vào
nước mắt trong hốc mắt một chút, rồi lại đột nhiên phát hiện đều giống
như bình thường không hề khác nhau a, một màn này cũng làm cho mọi người ở đây lại sửng sốt, sao lại thế này, vừa rồi rõ ràng chảy ra là huyết
lệ, như thế nào lập tức liền thay đổi?!
Ngữ Diên nhìn thấy mọi người giật mình ánh mắt lại khó hiểu, làm sao vậy?!
“Ta nghĩ chỉ có khi nàng nàng đau triệt nội tâm mới có thể chảy ra
huyết lệ đi!” Phượng Ly Ca nhìn về phía những bông tuyết nhỏ đang bay
tản trên bầu trời bay xuống dưới nói.
Tuy rằng nàng lúc trứơc có chút không hiểu được bọn họ đến tột cùng
đang nói cái gì, nhưng mà vừa rồi Phượng Ly Ca nói, nàng lập tức hiểu
được sao lại thế này rồi, chỉ là huyết lệ từ trong miệng hắn xác thực
làm cho người ta không thể tưởng tượng được.
“Quỷ Tịch, đỡ ta đứng lên!” Ngữ Diên không muốn nghĩ tới chuyện tình
quỷ dị này, hiện tại tất cả tâm tư của nàng đều làm cách nào kêu gọi tam bảo làm cách nào để cứu sống Sở Hạo, vì thế sau khi Quỷ Tịch nâng nàng
vừa mới đứng vững, nàng nhìn mọi người chậm rãi mà kiên định nói: “Đem
Sở Hạo đưa vào phòng của ta, ta cần kêu gọi tam bảo!”
“Ngữ Diên, ta nghĩ cần từ từ, thân thể của ngươi hiện tại thật sự
không thích hợp. . . . . .” Lời của Phượng Ly Ca nói chỉ một nửa liền
không nói nữa, nhưng mà lo lắng của hắn tất nhiên có đạo lý của hắn.
“Phượng Ly Ca, không cần lo lắng cho ta, ta không sao!” nói xong,
nàng miết mắt thấy về phía Sở Thiên, nhất thời trong mắt xuất hiện khác
biệt, hoàng thượng, hoàng thượng tại sao lại ở chỗ này?!
Sở Thiên đi lên nhìn về phía Ngữ Diên thành khẩn nói: “Cầu xin ngươi
phải cứu sống Sở Hạo, nếu không Tường Vân quốc này sẽ hoàn toàn bị diệt
vong!” Ngữ khí của hắn rõ ràng có chút thương cảm cùng bất đắc dĩ thật
sâu
“Tường Vân quốc diệt vong? Sao lại thế này? Chẳng lẽ là ôn dịch không có cách nào khống chế sao?” Ngữ Diên liền lo lắng hỏi, việc nàng hôn mê một chút, làm sao có thể liên lụy đến diệt vong? Nhưng lại cùng Sở Hạo
có liên quan, chẳng lẽ Sở Hạo có thể ngăn cản sao?!
“Cung Vương Phi, để cho chúng ta nói cho ngươi nói đi” Tào công công
chăm chú nhìn nàng gật đầu, liền đem toàn bộ chân tướng sự tình nói ra
một lần.
“Cái gì? Hoàng thượng ngươi. . . . . . Ngươi là Huyền vũ kia đã từng
cứu chúng ta?” Chuyện này thật sự khó làm cho người ta tin tưởng, tất cả cũng quá kỳ diệu rồi, hơn nữa Quỷ Vương quanh đi quẩn lại làm mọi thứ
mục đích là muốn làm gì, hắn nghĩ muốn gieo rắc ôn dịch mang hồn phách
đến là muốn cho dân chúng lâm vào sợ hãi mà xưng đế sao?!
“Cho nên, trẫm cầu xin ngươi nhất định phải cứu sống Sở Hạo, kinh
thành hiện tại không chỉ là ôn dịch cùng với thủ hạ của Quỷ Vương, mà
ngay cả toàn bộ yêu ma quỷ quái trong địa ngục đều xông lên kinh thành,
may mắn chút huyết lệ vừa rồi của ngươi, mới khiến cho bầu trời đục ngầu này là sáng sủa một chút, hiện tại dân chúng trong kinh thành lòng
người bàng hoàng, trẫm chỉ sợ lúc này đây, Tường Vân quốc sẽ xuất hiện
đại nạn trước nay chưa từng có, sợ tất cả con dân sẽ bị liên lụy!” Sở
Thiên nhìn về phía nàng nói ra lo lắng trong lòng cùng với hi vọng thâm
hậu đối với nàng mang.
“Tại sao có thể như vậy?” Ngữ Diên nghe thấy vậy không khỏi đem mày gắt gao rối rắm thành một đoàn.
“Hoàng thượng nói không sai, cho nên, lúc này đây cả quốc gia Tường
Vân quốc này còn cần ngươi, nên ngươi phải chăm sóc mình!” Phượng Ly Ca
mở miệng nói.
Ngữ Diên nhìn về phía Sở Thiên lại nhìn Phượng Ly Ca một chút, khẳng
định gật đầu, “Yên tâm, không cần các ngươi nói, ta cũng vậy sẽ dùng hết tất cả khí lực cùng năng lực làm cho hắn tỉnh lại, nhất định!” Những
lời này của nàng nói vô cùng kiên định, như là ở tự nói với tâm mình, đã có cơ hội này, nàng trăm ngàn không thể mất đi!
“Hiện tại kinh thành rất nguy hiểm, chúng ta không thể lãng phí thời
gian!” nói xong, Ngữ Diên nhìn về phía Phượng Ly Ca, Phượng Ly Ca thấy
thế trong lòng cho dù mọi cách lo lắng cũng chỉ có thể gật đầu, bởi vì
hắn biết, kinh thành đã bắt đầu lâm vào nguy cơ rồi, nếu chờ lâu một
giây, như vậy, hậu quả sẽ là không tưởng tượng được!
Ngữ Diên thấy thế cảm kích gật đầu, Tào công công liền để cho Phượng
Ly Ca đem thi thể Sở Hạo nâng dậy, thân thể của hắn khỏe mạnh cường
tráng võ công rất cao, vác một người hẳn là không vấn đề gì, nhưng lại
bị Nhất Kiếm ngăn trở, hắn vẫn đứng ở một bên quan tài của Sở Hạo không
nhúc nhích, như là một pho tượng đá, nghe được phải cõng Sở Hạo, hắn tự
nhiên dẫn đầu xoay người, Tào công công thấy thế cũng không nói gì, giúp Phượng Ly Ca đem thi thể Sở Hạo đỡ đến trên người của hắn để cho hắn
cõng đi trước đến Kim Uyển của Ngữ Diên.
Lý Lập thấy thế liền đỡ lấy Béo lão nhân theo đi qua, Tào công công
thấy thế lại đem đại môn khóa chặt lại tiếp theo liền đi theo phía sau
Sở Thiên vội vã tiến đến.
Quỷ Tịch thì tại lúc Phượng Ly Ca dìu đỡ đã đi bước đến Kim Uyển, một hồi gọi hồn sắp bắt đầu, nhưng tâm hắn lại đột nhiên ẩn ẩn bất an, cảm
giác sự tình tựa hồ không đơn giản giống như bọn họ nghĩ vậy.
“Làm sao vậy?” Phượng Ly Ca tựa hồ nhận thấy được hắn không thích hợp vì thế liền quan tâm hỏi.
“Không. . . . . . Không có gì.” hắn liền trả lời.
“Thật vậy chăng? Nhưng mà ta xem sắc mặt của ngươi không được tốt lắm?” Phượng Ly Ca có chút không yên tâm hỏi.
“Không có việc gì, ta thật sự không có việc gì.” Quỷ Tịch mỉm cười
cho hắn nụ cười an tâm, nhưng trong lòng như trước không thể bình tĩnh,
hắn không biết mình tại sao lại xuất hiện loai lo lắng này, cảm thấy
được phía sau sẽ có tai hoạ lớn hơn nữa, với lại, loại cảm giác này rất
là mãnh liệt, giống như nói cho hắn biết, rất gần, rất gần.
“Quỷ Tịch!” Phượng Ly Ca thấy hắn có sai sót liền gọi lên.
“A, đúng, thực xin lỗi a, chúng ta theo sau đi” bị gọi lên Quỷ Tịch
đột nhiên phát hiện tất cả mọi người đã đi trước mất rồi, vì thế liền
bước chân nhanh hơn đi theo Phượng Ly Ca đang đi, nhưng trong lòng đang
an ủi bản thân, hẳn là quá mệt mỏi, cho nên mới sinh ra suy nghĩ miên
man đi, vì thế, hắn hít một hơi thật sâu rất nhanh đi theo.