Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi

Chương 74: Chương 74: Trời sinh ta tài tất hữu dụng (3)




Trải qua phong ba nhỏ này, vũ đạo của nàng cũng không biểu diễn được, vì thế mà buồn bực về tới phủ, lại không nghĩ rằng còn bị Sở yêu nghiệt làm cho nhục nhã một phen.

“Tiểu thư vui vẻ không?” Tiểu Hương vừa thấy nàng trở về vội vàng cười hỏi.

“Không vui” nàng trực tiếp than thở một câu liền đi vào trong.

“A? Vì sao thế?” Tiểu Hương đi theo nàng vào trong phòng, tuy rằng nàng hiện tại đang ở nơi rộng rãi, bất quá, nha hoàn chỉ có một mình Tiểu Hương như trước, không phải Sở Hạo không cho, mà là nàng cũng không cần, nàng không muốn người xa lạ hầu hạ.

Vừa trở lại trong phòng, Ngữ Diên bắt đầu trèo tường lật tủ, Tiểu Hương đi theo phía sau nàng buồn bực không thôi, “Tiểu thư người làm gì thế?”

“Đem đồ vật thu dọn xong rồi đào tẩu” nàng cũng không quay đầu lại mà nói.

Tiểu Hương ngây ngẩn cả người, “Nhanh như vậy đã muốn đi rồi? Nhưng chúng ta không phải vừa mới tới Kim Uyển sao?”

Ngữ Diên dừng động tác lại nhìn nhìn nàng liếc mắt một cái hỏi: “Ngươi có muốn đi theo ta không?”

Nàng gật đầu thật mạnh, “Tiểu thư ở đâu, Tiểu Hương liền theo hầu ở đó”

“Tốt lắm, chúng ta giờ Tý đêm nay cùng nhau thoát khỏi địa phương biến thái này” nàng quyết định nói, nàng không bao giờ muốn sống ở chỗ này nữa, ở nơi biến thái này rất mất hứng, nàng quyết định muốn chạy ra ngoài giang hồ, cái địa phương này cũng không có gì lưu luyến cả.

“Nha nha nha ngươi nghĩ muốn chạy trốn” ngoài cửa đột nhiên vang lên một thanh âm hùng hậu, làm Ngữ Diên cùng Tiểu Hương nhất thời giật mình.

“Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Bị bắt được thu dọn đồ đạc chạy trốn ngay tại hiện trường , nàng thật sự không biết nên nói cái gì.

“Tốt lắm, ngươi dám trốn ta chạy trốn” Béo lão nhân cả kinh nhất thời nói.

Ngữ Diên nghe thấy vậy cũng nhìn hắn nhất thời cả kinh, vì thế trực tiếp nói: “Đúng, ta muốn rời khỏi chỗ này, rời khỏi ngoại tôn biến thái của ngươi, như thế nào? Ngươi nghĩ đi nói cho hắn biết có phải hay không?”

Béo lão nhân nói gấp: “Đúng, ta là muốn nói cho hắn biết, bất quá. . . . . . Bất quá nếu ngươi mang ta cùng rời đi …, ta liền không nói cho hắn biết” hắn đưa ra điều kiện nói.

“A?” Nàng cùng Tiểu Hương đều ngây người nhìn xuống, dẫn hắn cùng nhau rời đi?

Béo lão nhân cười cười nói: “Ngươi phải biết ta là muốn đi theo ngươi đi bắt quỷ, ta mới bắt có một lần, ngươi cũng đã đáp ứng muốn dạy cho ta, còn nữa, ngoại tôn của ta rất nghiêm khắc, chúng ta vừa đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy chẳng phải là rất tốt sao?” Hắn đã sớm cảm thấy đợi ở chỗ này thật nhàm chán nha.

Ngữ Diên nghe thấy vậy khóe miệng co giật vài cái, “Ngươi tính cái gì , ta mang theo lão nhân ngươi cùng nhau du sơn ngoạn thủy, người không hiểu được còn nói ta bị biến thái nha” nàng liếc mắt một cái.

Béo lão nhân nghe vậy thở phì phì hét lên: “Xú nha đầu ngươi đoán mò cái gì, không mang theo ta cùng đi, ta liền đi nói cho ngoại tôn biết, sau đó kế hoạch của ngươi không phải hỏng sao” hắn cười mờ ám nói.

“Tiểu thư. . . . . .” Tiểu Hương liền nhẹ giọng la lên.

Ngữ Diên thấy thế hỏi: “Được rồi..Được rồi, ta sợ ngươi, ngươi mang vàng nhiều chút, giờ Tý cùng nhau rời đi”

“Đồng ý” Béo lão nhân cười chạy về thu dọn đồ đạc, lại có thể đi ra ngoài, kỳ thật mấy năm nay hắn du sơn ngoạn thủy chẳng qua là nguỵ trang đi tìm tiểu sư muội mà thôi, tiểu sư muội kia đã thầm mến hắn nhiều năm, kỳ thật hắn cũng thích tiểu sư muội, nhưng là cha mẹ đã có hôn ước cho hắn, nên hắn chỉ có thể cưới nữ nhân cha mẹ an bài, tiểu sư muội không muốn hai nữ nhân cùng hầu hạ một tướng công, ngày hắn thành thân, liền một mình ly khai

Chính là nàng không biết, hắn cưới nữ nhân này nàng chỉ sinh hạ một nữ nhi sau đó liền đi đời nhà ma rồi (akak), mà hắn vẫn không có cưới thêm, cũng không có lòng thú thêm.

Vốn tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ có tin tức của nàng nữa, lại không nghĩ rằng năm năm trước khi hắn gặp lại sư huynh nay đã tám mươi tuổi, hắn thương lão nói cho lão biết, tiểu sư muội năm nay vừa qua sinh nhật 70 tuổi, nàng vẫn đau khổ chờ hắn, 60 năm qua vẫn không có thành thân, hắn nghe thấy tin tức như thế chẳng lẽ không rung động sao? Nhưng hắn đã tìm khắp các nơi cũng không thể tìm thấy nàng, hiện tại hắn cũng tám mươi tuổi rồi, ngoại tôn càng không đồng ý cho hắn đi ra ngoài, nay có một cơ hội như vậy, hắn làm sao có thể để mất đi!

Hôm sau

“Cái gì?” Sở Hạo vỗ bàn tức giận chất vấn hạ nhân.

“Vương gia. . . . . . Này. . . . . . Đây là ở trong phòng Gia gia tìm được ” hạ nhân tay chân run run đem thư đưa cho hắn.

“Ngoại tôn nhi, ngươi đừng bi phẫn, nương tử của ngươi trèo tường chạy trốn, ta nhìn thấy, nhưng ta cũng không ngăn cản, bởi vì ta cũng đi theo rồi, ngươi không cần tìm chúng ta đâu, dù sao ngươi cũng không thích nương tử của ngươi, ngoại công năm nay đã tám mươi rồi, không qua được vài ngày nữa, để cho chúng ta chạy ra ngoài giang hồ vui đùa đi, đúng rồi, ta sẽ tìm cho Diên nhi một nam nhân tốt, dù sao ngươi cũng không có tâm không thiệt tình đối với nàng, được rồi, không nói nữa, ta muốn chạy thật nhanh thu thập mọi thứ chạy lấy người rồi, bye bye “ (y văn lời tác giả nha)

Sở Hạo nhìn tín thư của Gia Gia viết, tay không tự giác nắm chặt lại, nên giết chết xú nữ nhân kia, cư nhiên dám đem ngoại công của hắn chạy trốn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ

“Vương gia. . . . . . Chúng ta muốn hay không tìm. . . . . .” gia đinh quỳ trên mặt đất run run hỏi.

“Không cần, các ngươi đi xuống đi” hắn đuổi tất cả hạ nhân đi, mang theo duy nhất một thủ hạ, Một Kiếm đi tới Cô Uyển, Một Kiếm chính là sát thủ giỏi nhất, tuy rằng không lợi hại bằng Sở Hạo, nhưng trước kia hắn ở trong võ lâm gây rất nhiều mưa gió, là một người chỉ nghe tin đã làm cho người ta sợ mất mật, nhưng hắn ở trong thế giới này chỉ có một chủ nhân đó chính là Sở Hạo, trừ mệnh lệnh của hắn ra kể cả Hoàng đế hắn vẫn lãnh mạc như sương.

Hai người thoải mái phóng qua tường vây đi tới Cô Uyển, đối với sự khác biệt của Sở Hạo, Một Kiếm cũng biết, hắn cũng biết Sở Hạo có thể nhìn thấy quỷ, tuy rằng hắn không nhìn thấy.

“Bạch Linh” hắn thở nhẹ một tiếng.

Một giây sau, một nữ tử mặc áo trắng tuyệt mỹ cầm lấy cây dù xuất hiện, nàng thật sự rất đẹp rất đẹp, cái đẹp của nàng một chút cũng không thua gì Ngữ Diên, chính là trên mặt nàng trắng nõn vĩnh viễn đều không có sắc hồng.

“Chủ nhân” nàng mỉm cười, liền như gió nhẹ mùa xuân làm cho người ta thực thoải mái, nàng đi đến làm cho Một Kiếm cảm giác được rõ ràng góc áo trên người đột nhiên theo gió nhẹ nhàng hạ xuống, khóe miệng hắn treo lên mỉm cười, bởi vì hắn có thể cảm giác được, nữ quỷ tên là Bạch Linh này nhất định đang ở ngay tại trước mặt của hắn.

“Đi theo ta ” hắn không nói sự tình nói thẳng yêu cầu.

“Dạ” Bạch Linh ôn nhu trả lời, đối với hắn, nàng rất thích, phi thường phi thường thích, nhưng nàng cũng biết rõ người quỷ khác nhau, cho nên, phần yêu thích này nàng chôn thật sâu ở trong đáy lòng.

Sở Hạo đôi mắt thâm thuý phóng ra một tia sắc bén quang mang, Mộng Ngữ Diên ngươi thật to gan, nếu dám mang ngoại công cùng chạy trốn, bổn vương chắc chắn không bỏ qua cho ngươi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.