Dưới sự dẫn dắt của Tú bà, bọn họ rất nhanh đi tới phòng có chữ ‘ Ôn
Nhu Hương ’, Sở Hạo ném cho nàng một ngàn lượng, Tú bà cười miệng đều
không khép lại được, nói thẳng, có gì phân phó cứ việc nói.
Ngữ Diên thấy thế chỉ có thể bĩu môi, biết rõ nàng là làm thịt người, nhưng hiện tại là thời kỳ đặc thù chỉ có thể chấp nhận
Tú bà rời đi, trong phòng liền im lặng, Ngữ Diên xấu hổ cúi đầu, tính toán, nên làm sao bây giờ? Vạn nhất thú tính hắn nổi lên làm sao bây
giờ nha?
Sở Hạo đem tất cả này nọ buông xuống, sau đó nói với nàng : “Buổi tối ngươi ngủ ở giường, ta ngủ ghế, ta đi xuống ăn vài thứ, ngươi tắm rửa
một chút rồi xuống” nói xong, đóng cửa ly khai.
Vành mắt Ngữ Diên thất thần, hắn. . . . . . Hắn tại sao có thể như vậy? Cảm giác cũng không giống hắn!
Một lúc sau
Ngữ Diên thay đổi một bộ quần áo, càng làm mặt rỗ trên mặt nhiều hơn
một chút, như vậy mục đích tự nhiên là sợ người khác đối với nàng rắp
tâm bất lương, nhưng nàng mới vừa đi ra cửa liền nghe được các nữ hài tử bên cạnh bàn luận người dưới lầu, theo ánh mắt của các nàng, nàng liền
thấy được Sở Hạo tao nhã đang ăn cơm, lúc này, nữ tử A bên cạnh nàng
nói: “Wase, hắn rất đẹp trai, là người cực kỳ có khí chất ” nói xong,
cầm cây quạt đặc trưng của kỹ nữ che miệng cười nói.
B cup gật đầu nói: “Thật là suất, chính là trên mặt rỗ hơi nhiều, hơn nữa, đen như vậy, giống như nốt ruồi, mấu chốt là dày đặc như vậy, nếu
như hôn môi cũng cảm giác giống như ăn hạt vừng” nói xong, run run chiếc khăn lục sắc trong tay nói.
A cup nghe vậy bĩu môi nói: “Cái này có cái gì, như vậy mới cảm giác đáng yêu a”
B cup khinh bỉ nói: “Đúng vậy a, thật là đáng yêu, ngươi buổi tối ngủ không được thời điểm có thể ghé vào trên mặt hắn đếm mặt rỗ”
Ngữ Diên nghe thấy vậy nhịn không được vụng trộm cười cười, liền đi xuống lầu, đi vào bên cạnh hắn ngồi xuống ăn cơm.
“Cười cái gì?” Sở Hạo nhìn về phía nàng hỏi.
“Trên lầu các tiểu thư đang nghị luận mặt rỗ đen trên mặt ngươi, ai,
ta cảm thấy nếu ngươi xóa mặt rỗ trên mặt, nói không chừng ở trong này
có thể gặp được nữ hài tử làm ngươi động tâm đâu” nàng trêu ghẹo nói.
“Bính” một tiếng, chiếc đũa của Sở Hạo hướng trên bàn vất xuống,
quăng ra một câu, “Chính ngươi ăn đi” tiếp theo xoay người rời đi, để
lại Ngữ Diên vẻ mặt mờ mịt, làm sao vậy? Nàng nói sai cái gì sao?
Sau khi cơm nước xong, Ngữ Diên thấy hắn không có ra khỏi cửa phòng,
không khỏi bĩu môi ngầm mắng hắn keo kiệt, quên đi, không để ý tới hắn,
vẫn là đi ra ngoài dạo phố, nghĩ đến đây, nàng liền vui vẻ chạy ra
ngoài, hoàn toàn, quên mất cái câu kia của Sở Hạo, giang hồ quá nguy
hiểm, không cần tùy tiện chạy.
Ra cửa, nàng liền thể nghiệm đến cảm giác người chen chúc, nơi này
sao lại có nhiều người di chuyển như vậy? Đi tới đi tới, nàng liền nghe
được phía trước có rất nhiều người vây xem, vì thế, nàng tò mò tiêu sái
tới, “Nhường một chút nhường một chút”
“Mặt rỗ chen chúc cái gì chen chúc nha” một đại thúc bị nàng chen chúc vô cùng khó chịu.
Ngữ Diên liếc vị đại thúc này liền hét lên: “Mặt rỗ làm sao vậy?
Ngươi có sao? Ngươi có bản lĩnh thì làm ra mấy cái mặt rỗ cho ta xem”
“Ngươi. . . . . .”
“Ngươi cái gì ngươi, một đại nam nhân thích xem náo nhiệt như vậy,
ngươi không xấu hổ theo ta tiểu nữ hài tử nhu nhược này tranh chấp sao?
Không e lệ”
Đại thúc nhất thời bị nàng ném mìm ở. . . . . .
Ngữ Diên hừ một tiếng, lại hướng bên trong chen chúc đẩy, lúc này đại thúc cấp bậc chính là toàn bộ nhường đường cho nàng, bởi vì tất cả mọi
người không muốn bị nàng nói bình phẩm như thế, cứ như vậy, không bao
lâu, nàng liền đi tới bên trong.
Lúc này, trước mặt của nàng xuất hiện một mỹ nữ áo trắng, nàng nhìn
kỹ một chút thật là một mỹ nữ, khuôn mặt khéo léo, trắng nõn, ánh mắt
trong suốt lóe lệ quang, trong tay nàng cầm một thanh kiếm, chính chỉ
vào một tiểu bạch kiếm dường như nam nhân đang nằm trên mặt đất.
“Hứa Tiên ngươi làm cho ta thất vọng rồi, làm sao ngươi có thể phản bội ta?” Mỹ nữ chảy nước mắt đối với hắn nói.
Ngữ Diên ngây ngẩn cả người, Hứa Tiên? Hắn là Hứa Tiên? !
“Bạch Tố Trinh, ta không thể để cho ngươi làm đứt hương khói Hứa gia
nhà ta, hai năm rồi, suốt hai năm rồi, ngươi ngay cả cái rắm cũng chưa
sinh ra ” nam tử tên là ‘ Hứa Tiên ’ vô cùng buồn bực nói.
Lúc này, Ngữ Diên lại hoảng sợ, Bạch Tố Trinh? Hứa Tiên? Nhưng là. . . . . . Tình cảnh này tựa hồ có chút không đúng a? Trời ạ, đây là đâu, vì thế, nàng lại hướng lên phía trước mặt rồi đi, cho đến khi đến trước
mặt bọn họ nhìn bọn hắn chằm chằm xem, nàng không có địch ý, thật sự chỉ là muốn nghe một chút bọn họ đến tột cùng đang nói cái gì mà thôi.
Mỹ nữ ‘ Bạch Tố Trinh ’ nghe vậy giận tím mặt, “Liên quan gì ta? Muốn trách thì trách ngươi, cái gì Hứa Tiên? Ta lúc đầu nghĩ đến ngươi gọi
Hứa Tiên, có thể tài phú cho ta sinh mấy hài tử, thật không nghĩ đến,
ngươi là đất bị lõm vào, cũng không phải Hứa Tiên, được rồi, đất sụt
ngay tại chỗ sụt đi, nhưng mà, phía trước ngươi vì sao cũng đi theo hãm
rồi, điều này có thể trách ta sao?”
Nam tử gọi là ‘ Hứa Tiên ’ đột nhiên ‘ xoẹt ’ lập tức đứng lên, cả
giận nói: “Trách ta? Buồn cười, làm sao ngươi không nói ngươi? Bạch Tố
Trinh ? Buồn cười, lúc trước thời điểm cưới ngươi, cũng là bởi vì ngươi
tên là Bạch Tố Trinh, mẹ ta kể, ngươi có thể thay ta giành giật từng
giây nhanh chóng sinh vài cái nhi tử, thật không nghĩ đến, ngươi cứ vậy
mà hai năm cũng không có cho ta đứa nào”
“Cái gì? Ngươi trách ta, xem ta phải bóp chết ngươi, ngươi dám tìm
tiểu thiếp?” Bạch Tố Trinh vung tay áo chuẩn bị ra chiến trường.
“Đến nha, ta đã sớm muốn hưu ngươi, thiếu phụ luống tuổi có chồng” nghe vậy, Hứa Tiên cũng đem tay áo vén lên.
“Đợi chút ——” Ngữ Diên đột nhiên gọi lại hai người chuẩn bị vật lộn.
“Làm gì?” Hai người đồng thời ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía nàng vạn phần khó hiểu.
“Các ngươi có quen biết với Pháp Hải?” Ngữ Diên thật cẩn thận hỏi,
tuy rằng nàng biết có thể là nàng đoán sai rồi, nhưng mà đột nhiên gặp
được người có tên tương tự như thế vẫn là phi thường kỳ lạ, cho nên,
nàng nghĩ muốn làm rõ ràng, đến tột cùng là sao lại thế này.
Lời của nàng vừa nói xong, hai người kỳ quái nhìn nàng một chút đề phòng hỏi: “Ngươi là ai?”
Ngữ Diên thấy bọn họ bộ dáng đề phòng như thế, trong lòng cũng đã
đoán được trong quan hệ đó của bọn họ đích thị là không đơn giản, vì thế nói: “Tiểu nữ tử tên là Tiên Tiên, tục xưng, thần tiên tỷ tỷ”
Mọi người nghe vậy toàn bộ hỏi: “Nga, là thần tiên tỷ tỷ xử án ở Lạc thành?”
Ngữ Diên nghe thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ, không phải đâu, nàng
nhanh như vậy đã có danh tiếng nha, vì thế liền ngượng ngùng ôm quyền
nói: “Không dám nhận, tiểu nữ tử mới vào giang hồ, còn có rất nhiều quy
củ không biết rõ ràng”
Mọi người nghe nói, toàn bộ bị lễ phép của nàng thuyết phục, hai vợ
chồng lại đánh giá nàng, lúc này, Hứa Tiên nói ra: “Làm sao ngươi quen
biết nhạc phụ ta ?”
Ngữ Diên nghe thấy vậy chấn động không tự giác hỏi: “Nhạc phụ đại nhân của ngươi?”
Bạch Tố Trinh thấy nàng như thế giật mình không khỏi nói: “Như thế nào? Gia phụ quen biết với ngươi?”
“Vân vân, ý của ngươi là nói, Pháp Hải là cha của ngươi, là nhạc phụ của hắn?”
“Ngươi đến tột cùng tìm gia phụ ta có chuyện gì? Trả thù, hay là tìm
tài? Nha, ta cho ngươi biết a, cha ta đã muốn làm hòa thượng rồi, pháp
danh tên là Pháp Hải, hắn nhập vào Phật Môn rồi nên bất cứ chuyện gì
cũng không có quan hệ với ta” Bạch Tố Trinh nói gấp, trong lòng không
khỏi suy nghĩ, lão già chết tiệt con lừa ngu ngốc, khẳng định lại là tán gái không trả tiền, người này đến tìm tận cửa!
Ngữ Diên nhất thời bị sốt ruột thộn mặt ra, nguyên lai, nàng còn
tưởng rằng gặp bạch xà đâu? Ai, hết thảy đều là mây bay, nàng không nên
tin tưởng đồng thoại ( truyện tranh), tất cả đồng thoại đều là nói bừa , vì thế việc vội vàng rời đi khỏi đất thị phi này.
Vừa rồi còn đang khắc khẩu hai người nhìn nhìn đối phương, ý nghĩ
trong lòng lại có thể nhất trí như thế, đó chính là, vừa rồi nữ mặt rỗ
này nhất định là bệnh thần kinh nha? Sao lại có nhiều vấn đề như vậy
đâu?
Trong đầu Ngữ Diên không khỏi suy nghĩ chuyện ngẫu nhiên gặp phải
này, quả thực là làm cho người ta mở rộng tầm mắt nha, không được, nàng
nhất định phải đem chuyện xưa này ghi chép lại, nói như vậy không chừng
sau khi trở về, có thể một lần sẽ nổi tiếng đâu? Ưm, kịch bản này tên sẽ kêu là, ‘ Pháp Hải là cha ta ’ nghĩ đến đây, nàng không khỏi vì chính
mình thông minh mà cảm thấy vạn phần kiêu ngạo, nhưng ngay khi nàng đắc ý vênh váo lúc này mới phát hiện phía trước không có đường rồi, vì thế
liền ngước mắt nhìn nhìn chung quanh, mới phát hiện ra bản thân đã đi
vào một ngõ cụt , vì thế liền bất đắc dĩ cười cười, xoay người muốn đi
đi trở về, thật không nghĩ đến lúc xoay người, trước mặt nàng ánh sáng
đột nhiên bị che lại.
Trước mặt của nàng đang đứng bốn năm cái Hắc y nam tử che mặt, trong
tay bọn họ đều tự cầm Trường Đao, tuy rằng không thấy rõ bộ dáng, nhưng
ánh mắt hung ác đã cho thấy hết tất cả ý đồ.
“Các ngươi là ai?” Ngữ Diên nhìn về phía bọn họ hỏi.
“Đại ca, chính là nàng” phía sau một nam nhân thấp bé mở ra một bức họa đối chiếu vài cái nói.
Lúc này cái nam nhân gọi là đại ca cười nói: “Chúng ta là muốn đến lấy mạng ngươi ?”
Ngữ Diên nghe thấy vậy nhìn Hắc y nhân trước mắt khó hiểu hỏi: “Ta và các ngươi không oán không cừu các ngươi tại sao muốn giết ta a?” Chẳng
lẽ, đây là giang hồ?
“Mộng tiểu thư, ngươi chẳng lẽ không biết quy củ của giang hồ không?
Thu nhân tiền tài thay người tiêu tai họa là tôn chỉ, chúng ta làm sao
có thể nói cho ngươi biết tên của chủ thuê” đại ca vô cùng có nghĩa khí
tức giận nói.
Ngữ Diên nghe thấy vậy trong lòng lập tức nghĩ, ai muốn giết nàng
vậy? Cha con Lý gia? Không đúng, bọn họ căn bản là không biết nàng họ
Mộng, như vậy, người này đích thị là người nàng quen biết.
“Các huynh đệ, chúng ta giết chết nữ nhân này, là có thể được năm ngàn lượng” đại ca lần hai hưng phấn hét lên.
Ngữ Diên thấy thế đình chỉ suy nghĩ vấn đề này, nhìn về phía bọn họ
hỏi: “Năm ngàn lượng? Con số thật lớn a, các ngươi cũng biết ta đáng giá như thế sao?”
“Đúng vậy, đại ca nữ nhân xấu này làm sao có thể giá trị nhiều tiền như vậy đâu?” vài tên phía sau khó hiểu hỏi.
Ngữ Diên thấy mọi người có điều hoài nghi, vì thế liền ho khan một tiếng nói: “Các ngươi cũng biết hình dạng thật của ta?”
Mọi người lắc đầu.
“Nếu thế, các ngươi không muốn sống chăng, ta đây liền nói thiệt cho
các ngươi biết, kỳ thật, ta chính là Thị Huyết ma đầu thứ nhất trong
chốn võ lâm, ta đã từng giết chín trăm chín mươi chín người, bất quá,
mấy năm này ta đã thay đổi triệt để không giết người, nếu, các ngươi
nguyện ý làm thứ một ngàn như lời nói…, ta cũng vậy không phản đối” nói
xong, liền hung ác nhìn hướng bọn họ, trừng lớn, dùng ánh mắt giết chết
các ngươi! !