Bất quá, lời này cũng chỉ có thể để ở trong lòng, quên đi. . . . . .
Nàng bây giờ còn chưa có đủ thực lực để ……, nhưng nàng biết, nàng
đang đợi đến ngày nào đó , đến lúc đó, nàng nhất định phải giải thoát
cho chính mình. Đem vớ ở chân cởi ra. Vớ, đúng, quan trọng là phải đem
vớ một tháng chưa giặt, sau đó hung hăng ném vào mặt của hắn nói cho hắn biết, gây sự với lão nương chỉ có con đường chết!
“Vương Phi tại sao không nói chuyện?” Hắn thấy nàng lại bắt đầu ‘ảo tưởng’, không khỏi nhắc nhở.
Ngữ Diên phục hồi tinh thần lại cười cười: “Ha ha, kỳ thật chuyện là … ai, nói như thế nào đây, mọi người đều nói, nữ tử không tài đó là đức.
Nhưng ai cũng biết ta cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, thông thì
thông đi. Mấu chốt lợi hại ở chỗ ta vẫn còn. . . . . . Ai, tại sao lại
bị người ta hâm mộ, ghen tị, hận” nàng nói xong còn lắc đầu tỏ vẻ chính
mình thực sự bất đắc dĩ.
Lời của nàng chỉ làm cho người khác nghe có cảm giác khoe khoang, hoàn toàn không có nghe được cảm giác bi ai!
Sở Hạo cười lạnh kiêu ngạo nói: “A, nói như vậy, cũng là vì bộ dạng
này của ngươi, khuôn mặt này của ngươi đã làm nên lỗi sao? Như vậy, bổn
vương sẽ giúp ngươi phá hủy, ngươi sẽ không bị người khác hâm mộ, ghen
tị, hận”, hắn chậm rãi tới gần nàng.
“A, không cần a, ta. . . . . . Ta dù gì cũng là vương phi của ngươi,
nếu có hoạt động gì cần cùng nhau ta đi ra ngoài chẳng phải sẽ làm mất
mặt Sở Phủ sao” nàng nói gấp, phải biết rằng, nàng còn muốn dựa vào
gương mặt này để kiếm cơm nha ~
Sở Hạo nghe thấy vậy thoáng chút đăm chiêu nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Bổn vương nghe nói Vương Phi thực thích yên tĩnh?”
“Không phải” nàng phủ định, yên tĩnh? Kháo, nàng mới không thích yên
tĩnh, nơi này chim cũng không ỉa phân, nhàm chán muốn chết.
“A? Chẳng lẽ người nhà ngươi nói láo?” Hắn nhìn chằm chằm vào nàng giọng nói có chút rét lạnh hỏi.
Á? Ngây ra một lúc, nàng không kịp phản ứng, trời, Mộng Ngữ Diên này
đến cuối cùng là người như thế nào, thích im lặng? Nàng cho là mình là
ni cô a? Quên đi, chính mình bây giờ tốt xấu gì cũng đã chiếm thân thể
của nàng, ít nhất không thể để cho người nhà của nàng chết lềnh bà lềnh
bềnh chứ? Vì thế, “Vương gia, ta còn. . . . . . Còn. . . . . . Chưa nói
xong, không phải mới là lạ, ha ha” nàng cười trái lương tâm.
“Uhm, như vậy tốt lắm” hắn đột nhiên khích lệ nói, Ngữ Diên hoàn toàn không hiểu ý tứ của hắn, cái gì gọi là ‘tốt lắm’.
“Bổn vương sẽ không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, Tiểu Hương đi theo ta đi” hắn nói xong liền hướng bên ngoài đi.
“Ai, chờ một chút” Mộng Ngữ Diên nghe vậy liền đi ra ngoài cười nói: “Vương gia, Tiểu Hương là nha hoàn của ta “
“Thì như thế nào, đã bước chân vào Sở phủ thì tất cả mọi người đều là người của ta, ngươi không phải nói ngươi thích yên tĩnh sao? Người nào
cũng biết Tiểu Hương nói rất nhiều, như vậy chẳng phải sẽ làm phiền
ngươi nghỉ ngơi? Còn nữa …, Vân Sa cũng cần người chiếu cố ngươi nói có
đúng không?” Hắn mỉm cười hỏi lại.
“Ngươi. . . . . .” Ngữ Diên bị lời của hắn làm cho tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không tiện phát tác.
Tiểu Hương thấy thế liền nháy mắt với nàng, tiểu thư vững vàng nha,
còn ở Thanh Sơn không sợ không có củi đốt, ngươi nhất định không thể để
bại lộ thân phận của mình, Tiểu Hương nhất định ở trong quân Tào nhưng
lòng vẫn hướng về Hán!
Nhìn ánh mắt bi tráng của Tiểu Hương, nàng nháy mắt trả lời, Tiểu
Hương ngươi cố gắng chịu đựng, chịu đựng nha, tiểu thư ta dù phải đánh
bại cả quỷ nhất định cũng phải đi cứu ngươi. Ngươi phải chờ ta, chờ ta
a.
Sở Hạo liếc mắt một cái xem các nàng đang dùng ánh mắt ‘bi thương
trao đổi’, mắt của hắn không khỏi hiện lên mỉm cười, xem ra, Sở phủ sẽ
không còn im lặng nữa rồi.