Đêm tối nhanh chóng tan đi, ban ngày nhanh nhẹn tiến tới. Thời điểm đen và trắng giao thoa, vạn vật hết thảy đều trở nên mờ ảo, mơ hồ không rõ…
Bên trong một tòa thành được kết giới bao phủ, yêu khí màu tím đen tràn ngập khắp nơi, bên trong dù ở đâu cũng bất chợt thấy được những khô lâu (bộ xương khô) mặc áo giáp, nhóm khô lâu tốp năm tốp ba đứng lại thành một cụm, cùng với trường mâu, đao, kiếm và một số loại binh khí khác cùng nhau tùy ý phô bày, xương trắng cùng với binh khí phản chiếu ánh sáng trắng mờ, thoạt nhìn vô cùng âm u khủng bố, có cảm giác giống như đang ở đưới địa ngục…
Ở trong này, không hề nghe thấy một tiếng tranh cãi ầm ĩ hoặc là tiếng nói chuyện, ngẫu nhiên chỉ thấy chướng khí lượn lờ bay qua bay lại rồi biến mất trong bóng tối.
Xung quanh đại điện là một khoảng trống lớn. Nơi đó yêu khí dày đặc như đang cố kìm nén, nhóm tiểu yêu không có sức mạnh đều không dám bước đến gần, nơi đó, là trung tâm địa ngục…
Trong đại điện trống trải yên tĩnh khác thường, có một nam tử tuấn mỹ với những lọn tóc dài màu đen cuộn sóng, lười nhác mà cao ngạo tùy ý quỳ ngồi trên tấm thảm trải giữa sàn, tựa như, từ trước tới này, hắn đều một mình cô độc duy trì cái tư thế như vậy, chưa từng thay đổi.
Mỹ nam tử ở trong bóng tối hơi nghiêng đầu, đôi mắt đỏ như máu lẳng lặng nhìn chằm chằm như muốn xuyên thấu qua tấm gương được tiểu cô nương nâng trước ngực, hắn yên lặng nhìn chăm chú, cũng không biết là đã nhìn bao lâu…
Bên trong gương là một hình ảnh mờ mịt không rõ ràng, hơi nước bốc lên gặp phải không khí se lạnh của buổi sớm mà ngưng tụ lại, tạo ra càng nhiều sương mù bốn phía vây quanh lấy ôn tuyền, không ai có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong, chỉ mơ hồ thấy trên bờ là một đống quần áo, trong đó có một mảnh đá nhỏ hơi lóe sáng khiến vô số yêu quái thèm nhỏ dãi, Ngọc Tứ Hồn. Mặc dù nhóm yêu quái đó ẩn nấp xung quanh nhưng không dám tiến lên, cũng không dám tranh đoạt. Bởi vì trong màn sương mờ ảo kia là một đại yêu quái mạnh mẽ đủ khiến cho bọn chúng biến mất không một dấu tích kể cả khi đang ngủ. Vì vậy, dù thèm khát nhưng bọn chúng cũng chỉ có thể đứng nhìn, không dám tới gần.
Kagewaki, ngươi hẳn là rất vui vẻ, nàng quả nhiên chưa chết…
Hắn khẽ nhếch khóe môi, tạo thành một nụ cười trào phúng…
Hắn là Naraku, đến từ địa ngục nhưng vĩnh viễn không thể trở thành chủ nhân của địa ngục…
“Naraku” không có quá khứ, không có tương lai, tất cả những gì hắn sở hữu đều là những thứ đoạt được từ người hoặc yêu quái tạo nên, thậm chí, ngay cả cảm xúc cũng không phải là cảm xúc chân chính thuộc về “Naraku”. Đến cuối cùng, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ hắn đang cắn nuốt người khác, hay là hắn bị đồng hóa.
Giống như khuôn mặt này, rõ ràng có thể lựa chọn một vẻ mặt khác thể hiện được sức mạnh, được ngoan độc nhưng lại không biết vì sao hắn không thể làm như vây.
Cái thân xác này, những phần thân thể kém cỏi không ngừng bị đào thải, bị vứt vỏ, chỉ có khuôn mặt này, thế nhưng qua bao lần lột xác vẫn không thay đổi…
Là ngươi muốn được nhìn nàng nhiều thêm vài lần sao, Kagewaki?
Bàn tay theo thói quen xoa nắm cổ tay trống rỗng, Naraku khẽ mở đôi mắt đầy tà khí, khuôn mặt rất “người” nhưng lại không toát ra một hơi thở nhân loại, chỉ có máu tanh, yêu khí hắc ám lạnh lẽo.
Ha…
Hắn cười tà mị, giống như bông hoa anh túc nở rộ, rực rỡ mà nguy hiểm. Đôi mắt màu máu như hai luồng xoáy ốc bắt đầu khởi động, mà cảm xúc trong đó, không ai có thể nắm bắt… dù thế nào đi nữa, hắn đều thầm nghĩ, hắn muốn làm một “Naraku” của riêng mình mà thôi…
Chỉ là Naraku hắn…
Chẳng lẽ cũng có khát vọng hèn mọn như nhân loại, chỉ có thể hy vọng xa vời như vậy sao?
……
Hành lang trong đại điện bỗng vang lên những tiếng bước chân linh hoạt…
Chủ nhân của tiếng vang từ xa lại gần, xuyên qua một dãy hành lang tinh xảo, khúc khuỷu, cuối cùng dừng lại ở cửa điện chủ, nơi ngập tràn tà khí với sự im lặng quỷ dị…
Đó là một yêu nữ với bộ dạng xinh đẹp, tai nhọn, eo nhỏ, chân trần, dáng người mềm mại, trong tay cầm một chiết phiến, mái tóc đen dài búi cao, trên đầu cắm một chiếc lông chim trắng muốt, ánh mắt màu đỏ sáng lấp lánh đang đứng ở ngoài cửa yên lặng nhìn chăm chú vào bên trong nhưng cô nàng yêu nữa mặc kimono đó lại đang bĩu môi khinh thường, lộ ra vài phần phản nghịch…
Rõ ràng là không tín nhiệm nhưng lại luôn luôn bắt nàng đi làm những nhiệm vụ quang trọng, giống như là mèo vờn chuột, nên nàng chưa từng lơi là cảnh giác, Naraku tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng…
Hừ! Một ngày nào đó, nàng sẽ thật sự tự do, tự do như một cơn gió…
Bàn tay nắm chặt lấy chiết phiến như tự cổ vũ bản thân, yêu nữ bước vào trong nội điện âm u không chút ánh sáng. Thân ảnh nàng tiến vào, chìm vào trong bóng tối, chỉ hiện lên đôi mắt đỏ như hai đốm lửa, như muốn thiêu đốt bóng tối tĩnh mịch trong này.
“Kagura, đi mang ngọc Tứ Hồn về đây.” Giọng điệu bình tĩnh nghe không ra cảm xúc, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy rét run. Đôi mắt màu đỏ vụng trộm đánh giá khuôn mặt đang chăm chú nhìn vào tấm kính kia, nhưng cuối cùng cũng không nhìn ra được điều gì.
“Đã biết.” Dưới ánh mắt lạnh lẽo của hắn, Kagura căng thẳng thu hồi tầm mắt, nỗ lực áp chế sự bất mãn trong lòng, không hề cung kính cúi đầu lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Nếu không phải vì hắn nắm giữ trái tim nàng, nàng sẽ không sống hèn mọn như vậy!
-----------------
Mặt trời lên cao, vẻ u ám mấy ngày nay liền được ánh nắng tươi đẹp gột rửa.
Một thân ảnh quỳ gối ngồi dưới bóng núi, hai tay cầm cung tiễn chống lên mặt đất, giờ phút này, ánh mắt nàng vô hồn nhìn phía dưới.
Dưới đó là một thảm cỏ vàng, giống như sóng biển dập dờn cuồn cuộn, một vài bông hoa theo gió tung bay, giống như cảnh cổ tích.
Mấy đóa hoa nghịch ngợm cứ vờn trước mắt nàng, nhẹ nhàng cọ cọ vào sườn mặt rồi lại lặng lẽ chạy đi, theo gió cuốn về phương trời xa. Đôi mắt vô thần cuối cùng cũng có tiêu cự. Nàng trừng mắt nhìn, vì sao lại một mình chạy tới nơi đây? Chẳng lẽ vì nghĩ lại chuyện hôm qua mà không đủ kiên cường, hay là vì nghĩ tới tương lai mịt mờ, nhưng tuyệt nhiên nàng sẽ không thừa nhận là bởi vì bản thân xấu hổ, mới có thể ở thời điểm tất cả mọi người đã ngủ say lặng lẽ chuồn đi…
Thật ra cũng không cần thiết phải xấu hổ, bởi yêu quái so với nhân loại thẳng thắn hơn nhiều. Nhưng lần đầu tiên biết yêu khiến nàng trong lúc nhất thời sợ hãi, không biết nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt. Chờ đến lúc ý thức được thì nàng đã ở chỗ này rồi… Như vậy có nghĩa là nàng đã lặng lẽ rời đi không lời từ biệt…
Cổ nhân đã nói: Nhân vô thập toàn, bất phụ Như Lai bất phụ khanh*. Có một số việc luôn làm cho người ta khó có thể lựa chọn, nhưng lại không thể không lựa chọn. Chung quy lại sẽ có tiếc nuối, nhưng cho dù hiện tại có cơ hội được quay trở về, nàng cũng sẽ tiếc nuối khi phải rời bỏ nơi này, hơn nữa, hai tay nàng giờ đã dính đầy máu tươi, mặc dù nhìn trắng trẻo sạch sẽ, nhưng cũng không che dấu được việc đã vấy bẩn…
Tâm lãnh khốc như vậy, bản thân đầy tội nghiệt như vậy sớm đã không còn thích ứng được với lối sinh hoạt bình thản ở hiện đại, tất cả thói quen ở nơi này, khi trở về, sẽ khiến bản thân nàng biến thành ngoại tộc…
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm mà bất giác thở dài!
Thật xin lỗi những người thân đang ở một thời không khác!
Không có nàng, ít nhất còn có em trai của nàng chống đỡ, nhưng nếu nơi này không có nàng, kẻ khác không nói nhưng hắn sẽ quyết không tha thứ cho sự phản bội. Hắn sẽ không vì nàng rời đi mà điên cuồng, hắn sẽ kiêu ngạo xoay lưng mà tiếp bước, dùng sự lạnh lùng che dấu vết thương, nhưng từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ mở rộng tấm lòng của chính mình một lần nữa! Một đại yêu quái lại dịu dàng như vậy, nàng sao có thể nhẫn tâm mà tổn thương hắn?
Sesshoumaru…
Sesshoumaru…
Giờ ngay cả gọi tên hắn cũng khiến cho nàng nhớ thương đến muốn rơi lệ. Không phải vì đau buồn, không phải vì vui sướng, mà là vì may mắn không có bỏ qua hắn…
Đúng vậy, đây quả thực là điều may mắn, ai có thể giống như nàng xuyên tới thời không này, ai có thể giống như nàng có đủ thời gian để chờ đợi người trong định mệnh của mình…
Hóa ra ông trời cũng rất nhân từ, mà nàng, người đã từng rất thống hận vận mệnh của bản thân… mà nay, cuối cùng lại cảm thấy thật tốt khi chúng ta không có lướt qua nhau…
Sesshoumaru, nếu chàng là thanh kiếm sắc bén, vậy ta nguyện vì chàng, làm một chiếc vỏ kiếm lặng lẽ bảo vệ bên người!
-----------------
* Nhân vô thập toàn: Không ai hoàn hảo, không ai có thể tròn vành vạnh.
* Bất phụ Như Lai, bất phụ khanh: bài thơ của Thương Ương Gia Thố.
Phiên âm:
Tự khủng đa tình tổn phạm hành
Nhập sơn hựu phạ ngộ khuynh thành
Thế gian an đắc song toàn pháp
Bất phụ như lai bất phụ khanh,
Dịch thơ (Ẩm Vũ dịch)
Thẹn tình mình nhơ chốn nghiêm trang
Vào núi tu hành, bóng Người mang
Đời này cách nào trọn vẹn cả
Không phụ Như Lai, chẳng phụ nàng ?
Ý nói: nhân vật chính trong bài thơ luôn luôn bị mâu thuẫn giằng xé, không biết bản thân thuộc về nơi cửa phật hay là thuộc về người phụ nữ mà ông yêu say đắm.
Trong truyện này có nghĩa là: nữ chính của chúng ta biết không thể lựa chọn đồng thời việc cố gắng tìm đường trở về và ở bên Sess. Quyết định vấn đề này đồng nghĩa với việc bỏ qua vấn đề kia.