Hoàng hôn chính là thời khắc yêu ma bắt đầu hoạt động, lửa đỏ tịch dương che kín bầu trời, kiều diễm như máu.
“Thật là phấn khích, thật là mạnh mẽ, không hổ là Sesshoumaru đại nhân!” Từ bụi cỏ rậm rạp chui ra một tiểu yêu lục sắc, mắt tràn đầy sùng bái hướng tới tuyết y nam yêu. “Quả nhiên, ngài không chỉ giết được Đấu Quỷ, còn chém đứt đầu hắn, thật sự là cường đại!”
“Ngươi mù sao?” Không quay đầu, Sesshoumaru tùy tay đem cánh tay phải vứt xuống “Nó đã không còn dùng được.”
“Hả!” Tiểu yêu giật mình, cẩn thẩn mở to mắt nhìn cánh tay bị vứt bỏ, đây đã là cái thứ ba.
“Lại không được sao?” Lầu bầu chưa xong, tiểu yêu bị một cánh tay túm lấy ném đi, một trận tiếng gọi thê lương ầm ĩ thốt ra.
“A, a, a…”
“Đi tìm một cánh tay yêu quái mạnh về đây, không tìm được thì đừng trở về.” Không để ý đến tình huống của tiểu yêu, Sesshoumaru ngữ điệu thanh lãnh bỏ xuống một câu, liền không quay đầu lại mà tiến về phía trước, chỉ còn dư lại tiểu yêu đang trợn mắt há mồm ra sức giãy dụa mà tiếp đất.
Thật vất vả mới đứng vững, Jaken không ngừng thở dốc.
Thật đáng ghét! Cũng tại tên Inuyasha kia! Thiết Toái Nha chỉ có Sesshoumaru đại nhân mới xứng đáng sở hữu. Vậy mà hắn dám dùng nó chém rớt tay đại nhân. Nếu mà để ta gặp lại, xem ta xử nhà ngươi như thế nào.
“Trong ngươi có vẻ rất phiền não!”
Đáy lòng vừa mắng thầm xong, âm thanh thình lình phát ra khiến tiểu yêu giật mình hoảng sợ, lập tức trốn ra phía sau Sesshoumaru, hùng ngôn vừa nãy phảng phất như là chưa từng xảy ra.
“Ngươi là ai?” Nghiêng đầu, Sesshoumaru nhàn nhạt nhìn nam nhân kỳ quái đột nhiên xuất hiện.
“Là người giống ngươi, đều oán hận Inuyasha. Chuyện của ngươi ta cũng biết đại khái, nếu như không để ý, ngươi có thể dùng cánh tay này.”
“Ngươi đừng nói giỡn!” Còn không chờ Sesshoumaru tỏ ý, Jaken lập tức từ sau lưng nhảy ra lớn tiếng chất vấn, “Kia không phải là tay của nhân loại sao?”
“Không sai, đây đúng là tay của nhân loại, nhưng không phải là một cánh tay nhân loại bình thường, cánh tay này có mảnh ngọc Tứ Hồn.”
“Mảnh ngọc Tứ Hồn?” Nhìn chằm chằm cánh tay đó, Jaken nghi hoặc lặp lại lời hắn.
Đồng dạng cũng đang nhìn cánh tay đó, Sesshoumaru thần sắc không rõ, vẫn không lên tiếng.
“Nếu ngươi dùng cánh tay này, có thể sử dụng Thiết Toái Nha, ngươi hẳn là biết yêu quái thuần huyết thì không thể dụng được vào nó.”
“Hừ!” Sesshoumaru hừ lạnh một tiếng, “Ngươi oán hận Inuyasha, sao không tự giết hắn, tính toán lợi dụng ta sao?”
“Không sai!”
“A, ngươi thật lớn mất!” Nghe thế, Jaken tức giận bất bình nhảy lên hô to, bất quá, chủ nhân hắn lại nói ra một câu làm nó không khỏi ngã nhoài xuống đất.
“Thú vị! Ta đây thu cánh tay này!”
“Còn có cái này, ngươi cũng nhận lấy đi, nhất định có thể giúp ích cho ngươi.”
Nhàn nhạt tiếp nhận tổ ong đất, Sesshoumaru lạnh lùng ra lệnh.
“Nói tên của ngươi!”
“Naraku, ta gọi là Naraku…”
Mặt trăng mới nhú, lúc này đèn hoa đã lên. Tiêu Lăng Nguyệt đứng ở trên hành lang ngoài phòng, ngẩng đầu nhìn trời cao. Trong viện, ống trúc tiếp nước một chút lại một chút nhỏ từng giọt lên mặt hồ, làm cho tiểu viện yên tĩnh có thêm vài phần sức sống.
“Lăng Nguyệt đại nhân, ngài còn chưa nghỉ sao?” Một thanh âm mềm nhẹ cất lên, kèm theo đó là một trận guốc gỗ từ xa truyền tới.
Nghe được tiếng vang, Tiêu Lăng Nguyệt quay đầu lại, đối với người tới hơi hơi gật đầu ý bảo
“Kagewaki đại nhân”.
“Lăng Nguyệt đại nhân, ngài không cần khách khí với ta như thế. Nếu không có ngài, ta đâu còn có thể đứng ở chỗ này mà nói chuyện. Ngữ khí khiêm tốn, khuôn mặt an tường, thiếu niên trước mắt mang đến cho người khác cảm giác ôn nhu như ngọc.
“Đó vốn là chức trách của ta, nào dám kể công!” Tiêu Lăng Nguyệt khiêm tốn nói, trong lòng cũng một phen cân nhắc.
Vốn nàng cũng không tính toán hộ tống bọn họ về thành, bất quá, vì lo lắng tương lai có lẽ sẽ đụng độ Naraku, nhân cơ hội này tạo chút quan hệ cũng tốt, nên liền thuận thế mà đáp ứng. Nhưng đã nhiều ngày trôi qua, nàng thập phần khẳng định người này không phải là Naraku, mà là Kagewaki, một thành chủ có dung mạo tuấn mỹ, học thức uyên bác và hơn hết tâm địa rất thiện lương.
“Khụ, khụ, khụ…” Một trận ho khan kịch liệt đánh gãy suy nghĩ của nàng. Tiêu Lăng Nguyệt ngẩng đầu nhìn người thiếu niên ở bên cạnh, mới phát hiện ra mặt hắn vốn luôn tái nhợt, nay lại có chút ửng đỏ không bình thường.
“Kagewaki đại nhân, ngài lại phát bệnh sao?”
“Khụ, khụ, không, ta không sao…” Nghe được nàng lo lắng hỏi, người thiếu niên trên mặt có chút mỉm cười, đôi mắt đen láy lấp lánh. Gió đêm phất qua, mái tóc dài của hắn bay bay, trong nháy mắt nàng nhưng lại phảng phất thấy được một đôi cánh vĩ đại.
Rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sáng ngời của hắn. Tuy rằng người thiếu niên trước mắt này làm người ta thương tiếc, nhưng là, nàng không thể vì thế mà thay đổi tình tiết câu truyện. Một khi tình tiết phát sinh biến hóa, kết quả mà nàng luôn biết trước cũng sẽ thay đổi. Cho nên… thực xin lỗi!
Giấu đi sự áy náy trong lòng, Tiêu Lăng Nguyệt mỉm cười ngẩng đầu.
“Đại nhân, chuỗi phật châu này ta đã mang theo bên người nhiều năm, bên trong chứa đựng linh lực, ngài hãy nhận đi, có nó yêu vật bình thường sẽ không thể tới gần ngài nửa bước.”
Đúng vậy, chuỗi phật châu này chỉ có thể ứng phó với mấy loại tiểu yêu, hi vọng rằng hắn có thể sống một cách yên bình trước khi vận mệnh đến.
“Cám ơn”
Miễn cưỡng che giấu ho khan, thiếu niên mỉm cười tiếp nhận. Nàng đưa hắn vật này, ý tứ rõ ràng là nàng sẽ rời đi. Ai… với cái thân thể yếu nhược của ta, ta có tư cách gì mà giữ nàng lại?
“Vu nữ đại nhân, lần sau gặp lại, gọi ta là Kagewaki thôi!”