Ta tên là Kagewaki, là thiếu chủ một thành nhưng lại có một thân thể so với người bình thường yếu ớt hơn rất nhiều. Tất cả chỉ bởi vì thân thể này rất thanh thuần, rất tinh khiết, vì thế mà hấp dẫn vô số yêu quái.
Aizz, quá mức sạch sẽ cũng là một cái tội!
Ta cười tự giễu, không phản kháng, tùy ý để yêu quái xấu xí kia chui vào cơ thể. Dù sao cũng đã sớm thành thói quen, không phải sao?
Đang ngủ say, bỗng có một mùi hương thơm ngát như mùi cỏ thanh mát sau cơn mưa quanh quẩn chót mũi, một bàn tay mát rượi đặt lên cái trán nóng rực của ta.
“Điện hạ, người phát sốt sao?”
Giọng nói dịu dàng, ấm áp như gió xuân khẽ tẩy rửa tâm hồn dơ bẩn của ta, như một ngọn đuốc dẫn dắt ta ra khởi đáy vực đen tăm tối.
Là ai, là ai vậy? Ai lại khiến ta cảm thấy thật ấm áp như thế ?
Giãy dụa mở mắt, hình ảnh dần dần trở nên rõ ràng, ta có thể như ý của mình nhìn thấy trước mắt là một cô nương ngồi ngay ngắn bên cạnh.
Mày như vẽ, da trắng nõn nà, môi hồng như cánh hoa. Nhưng hết thảy không thể sánh được với ánh mắt của nàng, một đôi mắt đen láy, sâu thăm thẳm. Chỉ cần liếc mắt một cái, liền khiến ta trầm luân trong đó.
“Ngươi là ai?” Lần đầu tiên, ta thiếu lễ tiết mà hỏi như vậy.
Khóe môi nàng nhếch lên nở nụ cười như có như không, xua đi không khí u ám trong xe ngựa.
“Ta tên là Tiêu Lăng Nguyệt.”
“Điện ha, ngài nên nghỉ ngơi.” Cách một màn trúc, gã tùy tùng quỳ trên đất thỉnh cầu chủ nhân của mình, không muốn người vì quá gắng sức mà hôm sau không thể dậy nổi.
Mấy ngày trước, thành chủ bất hạnh qua đời, cả cơ nghiệp khổng lồ liền được tiểu điện hạ từ nhỏ đã lắm bệnh tật quấn thân này gách vác trên vai. Mấy ngày liền liên tiếp vất vả, đã khiến cho thân thể của điện hạ vốn đã suy yếu càng không thể chịu nổi, tùy lúc đều có thể bộc phát nguy kịch.
“Khụ khụ khụ...” Một trận ho khan kịch liệt từ bên trong truyền ra, bọn người hầu ở gian ngoài vô cùng lo lắng nhưng không dám tự tiện xông vào.
“Điện hạ, ngài không sao chứ?”
“Khụ khụ... Không... Ta không sao, lui xuống hết đi!” Giọng nói khàn khàn nhưng hàm chứa sự uy nghiêm, khiến người khác không thể không nghe theo.
“Vâng, điện hạ” Cung kính hành lễ một cái, nhóm tùy tùng tuân lệnh lui xuống.
Trong tiểu viện yên tĩnh truyền đến vài tiếng chim hót thanh thúy, mấy đóa hoa yên lặng tỏa hương thơm ngát. Sau khi đem toàn bộ công văn phê duyệt xong, ta buông bút trong tay xuống, thần sắc mệt mỏi ngồi dựa vào thành cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua song cửa chiếu lên người ta. Gương mặt tuấn tú vẫn tái nhợt như trước, còn mang theo sắc đỏ không bình thường, mái tóc dài hơi xoăn xõa tùy ý khiến thân thể suy yếu có thêm chút sức sống. Thân làm thành chủ, ta tuy có thân thể không khỏe mạnh, nhưng không thể vì thế mà để bản thân trở thành trò hề trước mặt dân chúng.
Nhìn tiểu viện với chim, với hoa, với tiếng nước chảy róc rách bừng bừng sức sống, ta vươn tay trái, đón lấy những tia nắng ấm áp ngoài cửa sổ. Ống tay áo rộng rãi theo động tác mà chậm chạp hạ xuống, lộ ra là một cánh tay trắng quá mức bình thường, trên đó đeo một chuỗi phật châu.
Ta chậm rãi thu cánh tay. Vuốt ve chuỗi phật châu kia, trong đôi bắt buồn bã cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười.
“Lăng Nguyệt... nàng...vẫn ổn chứ?”
“Khụ khụ khụ....”
Đêm đã khuya, trong màn trúc vẫn tiếp tục phát ra tiếng ho khan, mọi người bên ngoài càng lo lắng không thôi, không dám rời đi.
“Điện hạ, xin người để chúng tiểu nhân đi mời đại phu!”
“Đúng vậy, điện hạ, bệnh tình của ngại không thể coi nhẹ được!”
“Khụ... không... không cần! Các ngươi.... lui xuống hết cho ta... khụ khụ...” Giọng nói càng lúc càng suy yếu, cuối cùng có chút hoảng loạn.
“Vâng, điện hạ.” Nhóm hạ nhân bên ngoài rốt cục vẫn ngại uy nghiêm của chủ tử mà không cố khuyên bảo nữa, bất đắc dĩ lui ra.
“Khụ khụ...” Miễn cưỡng nhịn cơn ho dồn dập, trước mắt ta biến thành một màu đen, chỉ co thể vô lực nằm xuống, chờ đợi bóng tối lẳng lặng biến mất.
Đợt một lúc lâu, màn đen rốt cục cũng lui đi, ánh nến lấp lóa từ chiếc đèn lồng phản chiếu trong mắt ta. Một con thiêu thân không biết từ đâu bay với, lượn vòng quanh chiếc đèn lồng, một vòng lại thêm một vòng, cuối cùng không kháng cự lại được ánh sáng ấm áp dụ hoặc kia, lao thẳng vào. Lát sau, hóa thành tro tàn, rơi xuất mặt đất.
Lăng Nguyệt… ta với con thiêu thân này chắc cũng giống nhau. Nhưng mà nó trước khi chết còn được hưởng chút ấm áp của ngọn lửa mà cả đời luôn mơ ước, mà ta… ta… cuối cùng cũng không thể gặp lại nàng…
Thật sự… Thật sự không cam lòng… Ước nguyện còn chưa kịp thực hiện được sao có thể, sao ta có thể chết đi như vậy? Ta rất muốn… rất muốn lại được gặp nàng… dù chỉ một lần!
“Lăng Nguyệt… Lăng Nguyệt…”
“Không cam lòng sao? Vậy đem thân thể của ngươi cho ta, ta sẽ giúp ngươi thực hiện nguyện vọng cuối cùng.”
Trong phòng đột nhiên xuất hiện một con yêu quái khoác mặt nạ lông thú, cũng không có quá kinh ngạc. Nhìn trộm con yêu quái này, lại nghe những tiếng gầm gừ của đám yêu quái ở bên ngoài, chắc là e ngại linh lực của chuỗi phật châu mà không dám tiến vào.
Có thể chứ?
Nhớ tới nụ cười tươi tắn ấm áp kia, tâm ta cũng ấm áp theo, không còn lạnh lẽo nữa. Có lẽ được chết trong lòng nàng chính là hạnh phúc lớn nhất của ta. Chỉ là…
“Ngươi chắc là rất mạnh… Được thôi, ta có thể giao thân xác này cho ngươi… Nhưng, ngươi chỉ cần giúp ta yên lặng từ xa nhìn nàng bình an là được rồi, những điều còn lại… không cần thiết…”
Hãy giúp ta đem tình yêu say đắm mà tuyệt vọng này cùng xuống địa ngục đi… Chỉ cần sâu thẳm trong linh hồn, trọn đời không quên nàng là được.
“Được! Chúng ta hợp nhất đi…”
Vô số tàn thể của yêu quái điên cuồng lao vào cơ thể ta, cắn nuốt, xâm chiếm. Cuối cùng, ánh sáng le lói từ ngọn đèn cũng biến mất, không còn nhìn thấy bất cứ một cái gì, không còn nghe thấy bất cứ một âm thanh gì, không còn cảm thấy bất cứ một cảm giác gì nữa…
A, ta muốn nói lời vĩnh biệt…
Hẹn gặp lại, Lăng Nguyệt!
Hẹn gặp lại… nữ tử mà ta yêu say đắm!