Chỉ Yêu Sesshoumaru

Chương 30: Chương 30: Quyết chiến Bạch Linh sơn (một)




Bên trong kết giới, nơi nơi hoang tàn, đến một gốc cây ngọn cỏ cũng không có. Ai có thể ngờ rằng ngọn núi Bạch Linh thanh tịch lại có cảnh sắc giống địa ngục hoang vắng đến như vậy.

“Sesshoumaru, hóa ra ngươi lại thích làm bộ đến vậy, rõ ràng bị kết giới ảnh hưởng, lại còn làm ra vẻ không sao…”

Phát hiện động tác của đối phương so với trước đã chậm lại không ít, Xà Cốt hưng phấn vung đao vọt lên, cùng tuyết y nam yêu đánh nhau thành một đoàn.

Rõ ràng là yêu quái mà dưới tác dụng của kết giới vẫn có thể ẩn nhẫn, khác chế bản thân đến như vậy thực khiến người khác phải kính nể.

Nhưng… vẫn là Inuyasha đáng yêu hơn! Mang lòng si mê đối với bán yêu, Xà Cốt nhủ thầm.

Không để ý đến ánh mắt khiêu khích đó, Sesshoumaru vẫn trương ra bộ mặt lạnh lùng, đôi mắt vàng nhìn không ra cảm xúc. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, hắn giống như đều có thể đứng trên vạn vật mà nhìn xuống thế gian.

Gió núi mạnh mẽ phất qua, thổi tung mái tóc dài của hắn, bạc môi nhếch lên so với trước càng thêm bình thản.

Kết giới này hạn chế hành động của ta rất nhiều, nếu có thể rời đi…

Lúc gió ngừng thổi, một bóng trắng nháy mắt nhảy lên, trường kiếm trong tay vung tới.

“Này, Sesshoumaru, ngươi dám lộn xộn, tiểu cô nương này liền mất mạng…” Một hiệp nữa lại qua đi, Xà Cốt thấy đối phương không còn khắc chế sát ý, liền đem đao kề sát cổ cô bé, đồng thời “hảo tâm” nhắc nhở, “Chỉ là, đây là chuyện sớm hay muộn thôi.”

Khuôn mặt bình tĩnh nhìn Rin bị dao kề cổ, đáy mắt vàng xẹt qua một tia rét lạnh.

“Chuyện sớm hay muộn sao? Hừ…” Sesshoumaru nhếch môi nở nụ cười đẹp như bông tuyết mai nở giữa trời băng giá, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra sự châm biếm khinh thường.

Đã vậy thử xem mới biết được…

Giữa mây mù trùng trùng, một bóng đen giống như sứ giả đêm tối lặng lẽ không tiếng động xuất hiện.

Ở một chỗ cao nơi người khác không chú ý tới, nữ tử thần bí ấy cưỡi trên thức thần Bạch Hổ, lẳng lặng chăm chú nhìn chiến trường ác liệt phía dưới. Chỉ là hai bàn tay nắm chặt, tố cáo sự lo lắng, bất an trong lòng nàng.

Tại nơi kết giới tinh lọc bao phủ này, là một yêu quái thuần huyết, mỗi bước di chuyển của hắn nhìn như bình thường nhưng sự đau đớn so với bất cứ kẻ nào khác càng thêm mãnh liệt. Nhưng hắn vẫn làm như không có việc gì, vẫn giao đấu cùng Xà Cốt, đồng thời chiếu cố cho Rin…

Sesshoumaru, ngươi vẫn sĩ diện đến vậy sao?

Nàng không tiếng động phì cười một cái, đúng lúc ấy, tuyết y nam yêu vì nhảy qua cứu tiểu cô nương mà buông bỏ kiếm, mặc cho Xà Cốt vung đao tới, nàng cơ hồ đè nén không được sự khẩn trương trong lòng, không muốn quan tâm bất cứ điều gì khác mà lao xuống…

Nhưng nàng vẫn cố nhịn xuống, chỉ là bàn tay nàng nắm càng chặt hơn, đem ánh mắt lo lắng nhìn thật sâu bóng trắng ấy.

Thực xin lỗi Sesshoumaru, thật vất vả ta mới ngưng tụ được chút ít linh lực này, ta không thể ở đây mà phung phí, cho nên…

Giương cung bắn một mũi tên trừ tà chuẩn xác về phía Thụy Cốt đang chuẩn bị tham gia cuộc chiến, nàng mới yên tâm mà dứt khoát xoay người, thúc giục thức thần Bạch Hồ lặng lẽ rời khỏi.

Chỉ là một con kiến hôi sao có thể làm gì được hắn? Cho dù biết rõ đại yêu quái như hắn sẽ không thua bởi một kẻ vô danh tiểu tốt như thế. Nhưng chỉ vì để ý, chỉ vì quan tâm nên trong lòng mới bất ổn như vậy. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng nếu phải rời khỏi thế giới này, điều khiến nàng vướng bận nhất vẫn là hắn… Cho tới bây giờ, không một người nào khiến nàng cảm thấy sốt ruột lo lắng đến như vậy.

Tâm, ở lúc nàng chưa kịp phát hiện, đã sớm trầm luân rồi sao?

*********

Cuộc chiến đã kết thúc, kẻ thua trận chạy thoát, người chiến thắng cũng rời đi, núi Bạch Linh tựa hồ lại khôi phục sự yên tĩnh của mình. Chỉ là tất cả mọi người đều biết rõ, trận chiến thực sự bây giờ mới chính thức bắt đầu.

“Kikyo, cô vẫn đến sao?” Một vu nữ chống trường cung trên đất, cất từng bước khó nhọc được một nữ tử thần bí nhanh nhẹn ra đỡ, cảm thán lên tiếng.

Kikyo, so với Inuyasha, Naraku càng muốn giết cô hơn, trên đời này, điều duy nhất hắn kiêng kị nhất là cô, cô không biết sao?

Biết rõ đây là một cái bẫy, nàng thế nhưng không cách nào ngăn cản.

“Cô không theo hắn sao?” Không muốn giải thích nhiều, Kikyo trưng ra bộ mặt lạnh lùng chuyển đề tài.

“Không.” Nhìn bóng trắng đó càng lúc càng xa rồi mất hẳn, nữ tử thần bí ấy cười yếu ớt lắc đầu.

Không phải ai cũng có thể làm công chúa, bên cạnh luôn có kỵ sĩ làm bạn, tùy thời xông lên phía trước bảo hộ. Mà nàng cũng không muốn trở thành công chúa, nàng muốn cầm kiếm cùng kề vai sát cánh chiến đấu với người mình yêu.

“Sesshoumaru…” Môi mấp máy một tiếng nhỏ phiêu tán trong gió, tựa như âm thanh đó chưa từng thốt ra khỏi miệng.

Nhưng bước chân ngạo nghễ kia bỗng đột nhiên dừng lại, Sesshoumaru quay đầu, hướng đỉnh núi mờ mây trắng nhìn lại.

Hắn dường như cảm thấy một hơi thở quen thuộc. Cẩn thận ngẫm lại… lại không còn cảm nhận được nữa.

Không còn linh hồn thì sao có thể quen thuộc…

“Sesshoumaru đại nhân, vừa rồi Rin gặp một người có bộ dạng giống y đúc Lăng Nguyệt tỷ tỷ ấy, nhưng tỷ ấy lại là thủ hạ của Naraku… Sesshoumaru đại nhân, vì sao Lăng Nguyệt tỷ tỷ còn chưa trở lại?”

Nghe âm thanh non nớt hỏi, tuyết y nam yêu quay đầu tiếp tục bước đi, đôi mắt vàng không chút lưu luyến.

“Rin, chúng ta cùng chờ nàng trở về…”

*********

Ô tức là tịnh, tịnh tức là ô. Chính cũng là tà, đen cũng trắng, tất cả cho tới bây giờ đều không không có ranh giới rõ ràng.

Xưa kia vì nhân gian mà xây niết bàn ở Bạch Linh sơn, nay lại trở thành sà huyệt của yêu quái, thật là châm chọc.

Đứng bên vực sâu hun hút đón gió, tay cầm trường cung, thần sắc Kikyo ngưng trọng nhìn luồng yêu khí cổ quái xoay quanh Bạch Linh sơn.

“Yêu khí này là Naraku sao? Nhưng sao…”

Còn chưa suy nghĩ ra điều khác thường, bỗng nhiên mặt đất rung chuyển dữ dội. Bạch Linh sơn sụp lún, nứt ra, từ trong đó một luồng khí màu đỏ hình cầu thẳng tắp lao về phía nàng, mang theo khí thế ngập trời. Mặc dù rất kinh ngạc nhưng nàng vẫn trấn định đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Bởi vì nàng biết, chỉ cần là Naraku, thì sẽ không có nguy hiểm gì đối với mình. Chỉ cần hắn vẫn mang trái tim của quỷ nhện…

“Kikyo, thật lâu không gặp.” Ánh sáng đỏ mờ dần, từ trong đó Naraku xuất hiện với một thân khôi giáp bạc. Theo sau hắn là một nữ tử mặc kimono đen với viền áo in những cánh hoa đỏ rực đối lập với khuôn mặt lạnh lẽo không cảm xúc. Giờ phút này, nữ tử đó giống như bầy tôi trung thành, im lặng đứng phía sau, tùy thời chờ đợi chủ nhân hạ lệnh.

Người này là…

Lặng lẽ liếc về phía sau một cái, tay nắm trường cung, Kikyo mặt lạnh đặt câu hỏi.

“Naraku, cái bộ dạng này của ngươi là sao?”

“Nhìn còn không biết sao? Đây là thân thể mới của ta.” Đã sớm quen với việc luôn bị nàng bày ra bộ mặt lạnh lùng mà xét hỏi, mỹ nam tử cực kì rộng lượng cười đáp.

“Đừng phí công sức đùa giỡn, ta cũng không phải mắt mù, cái khối thân thể này… chỉ là vật trang trí mà thôi, trốn đến Bạch Linh sơn, còn mở kết giới, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Nam nhân âm hiểm này từ trước đến nay chưa từng làm việc gì mà không có mục đích.

“Không hổ là Kikyo, đã bị cô nhìn ra rồi.” Để giết được cô, ta đã phải đến tận đây mới có thể lôi được trái tim quỷ nhện chết tiệt đó ra khỏi cơ thể.

Là vậy sao? Quả nhiên đúng như suy nghĩ của nàng sao?

Cố kiềm chế sự khiếp sợ trong lòng, Kikyo kéo trường cung, đặt mũi tên trừ tà hướng thẳng tới trước mặt Naraku.

“Nói, mục đích thực sự của ngươi là gì?”

“Kikyo, cô vì những câu hỏi nhàm chán này mà cố ý tìm tới tận đây sao?” Khẽ híp hai tròng mắt đỏ, hắn cực kì vui vẻ thưởng thức vẻ mặt hoảng loạn nhưng lại cố tỏ ra trấn tĩnh của cô nàng vu nữ.

“Là ta đang hỏi ngươi đó.” Kikyo kéo căng dây cung, bắn ra một mũi tên bén nhọn như cảnh cáo.

Naraku, ngươi thực cái gì cũng không sợ sao?

“À… Cô muốn hỏi ta mục đích thực sự của ta là gì ư? Hắn lách người tránh thoát, cười cực kì kiêu ngạo, mang theo hàm ý sâu xa.

“Muốn biết sao, vậy ta đây liền nói cho cô…”

Nâng tay phải lên, xương gai từ trên cánh tay mọc ra tua tủa, sắc bén như răng nanh của chó săn.

Hắn đã không còn là quỷ nhện, cũng không còn là Kagewaki, hắn là Naraku, chân chính là Naraku mà thôi. Không còn ai có thể khống chế hành động của hắn, vận mệnh giờ sẽ do chính bản thân hắn tạo ra.

Tại nơi này, vô luận thế nào cũng phải làm rõ một việc, có phải hay không ta đã…

Tùy ý vung tay, xương gai phát động tấn công, mang theo khí thế bén nhọn.

Vận mệnh đã từng dây dưa quấn chặt lấy nhau, hôm nay liền giải quyết dứt khoát đi!

Ngay lại lúc hắn đắc ý chờ mong kết quả đối phương bị chém thành hai nửa thì lại ngoài ý muốn phát hiện ra một lực công kích thình lình xuất ra từ trên lưng thức thần Bạch Hổ kia, hắn vội vàng thu tay chống đỡ.

Ánh hồng và ánh sáng trắng va chạm nhau mãnh liệt, tóe ra tia lửa chói mắt.

“Naraku, ngươi tính tới khi nào thì trả lại thân thể cho ta?” Một giọng nói trong trẻo như phát ra từ cõi trời, xuyên thấu xuống nhân gian, xóa tan đi chướng khí mây mù.

Từ trong trận chiến mịt mù, một nữ tử thần bí toàn thân trùm áo choàng đen lặng lẽ xuất hiện. Giờ phút này, nàng bỏ xuống mũ trùm, lộ ra bên trong một gương mặt gần như trong suốt.

“Ồ? Ra là Tiêu Lăng nguyệt, không thể tưởng tượng được ngươi lại dùng cách này để xuất hiện, ha ha ha… Một hồn phách không có thân xác.” Trong nháy mắt vẻ kinh ngạc qua đi, Naraku liền khôi phục khuôn mặt cười cợt như trước.

Cũng thật không ngờ, một phần hồn phách trốn thoát được kia lại còn có thể thành hình, lại còn mang sức mạnh không tưởng như vậy, thực làm cho người ta chán ghét.

“Đã như vậy, ngươi liền cùng thân thể mình chơi đùa đi.” Nở nụ cười quỷ dị, Naraku nghiêng thân mình, để lộ ra phía sau một nữ tử với vẻ mặt kinh ngạc cùng hoang mang không hiểu.

Ngũ quan xinh xắn, da thịt trắng như tuyết, dáng người yểu điệu. Mái tóc đen bồng bềnh trong gió. Nữ tử kia tùy ý đứng đó mà cao quý như sen, cử chỉ phong thái tao nhã không ai có thể sánh bằng.

Cô ta cũng tên Tiêu Lăng Nguyệt?

Khuôn mặt giống nhau, tên cũng giống nhau, đây là sao?

Đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn không thấu suy nghĩ trong đầu, Lăng Nguyệt hơi hơi nheo mắt theo tầm nhìn của hắn hướng về phía thân thể của chính mình, cảm giác lúc này của nàng không cách nào diễn tả, là vui mừng hay nên chán ghét đây?

Không nói một lời, nàng nhìn sâu vào đôi mắt kia.

Thấy được chăng… kia là linh hồn đang lạc lối, bị vây ở trung tâm mạng nhện, giống như cánh bướm rơi vào tuyệt cảnh, không thể giãy dụa.

Hừ, thật là làm người khác cảm thấy khó chịu, đó là thân xác của nàng, đó là một phần linh hồn của nàng, giờ lại giống như con rối để kẻ khác khống chế.

“Lăng Nguyệt, giải quyết ả ta đi, về sau trên đời nãy vĩnh viễn chỉ có một mình ngươi.”

Giọng nói thầm thấp mang theo vô vàn mị hoặc, đôi mắt đỏ như mỉm cười trào phúng. Nhưng linh hồn lạc lối kia lại giống như chới với giữa dòng mà tìm được cọc đỡ, vẻ mê mang nháy mắt liền trở nên kiên định, không chút do dự rút ra trường kiếm.

“Tuân lệnh, Naraku đại nhân.”

Tiếng gió núi gào thét giờ phút này càng thêm dữ dội. Tại nơi chướng khí mịt mù vây quanh Bạch Linh sơn này, tình hình chiến sự hết sức căng thẳng.

Được lắm, Naraku, ngươi tính toán cũng giỏi lắm!

Lăng Nguyệt cười châm chọc trong lòng, khuôn mặt bình tĩnh quay sang vị vu nữ đang đứng bên cạnh.

“Kikyo, cho ta mượn cung dùng một chút.”

Nàng không phải là công chúa, sẽ không ngây ngốc ở trên tháp ngà đợi bạch mã hoàng tử tới cứu. Nàng không muốn dựa dẫm, ỷ lại, nếu đã không thể sóng vai mà đi, vậy nàng phải cố gắng để bản thân không làm chậm bước chân của người ấy!

Bởi vì… Nàng mới là Tiêu, Lăng, Lăng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.