Trời chiều chạng vạng, chim mỏi cánh bay về tổ, giữa trời không vang lên vài tiếng chim chóc gọi nhau khàn khàn.
Trên con đường nhỏ giữa hai bên là ruộng nước, một bóng nữ tử cưỡi tuấn mã màu đen chậm rãi đi tới. Nghe tiếng chuông đồng trầm thấp vang lên có nhịp điệu, mấy thôn dân đang thu dọn nốt công cụ trên đồng ngừng tay, cảnh giác nhìn người mới tới.
Mệt mỏi khẽ nhíu mày, Tiêu Lăng Nguyệt thúc ngựa đi tiếp. Vốn tưởng là gặp thôn làng có thể xin tá túc một đêm, nhưng mà xem thái độ dè chừng này… Vẫn nên đi thì hơn.
Đến tận khi đã đi được một đoạn rất xa, nàng vẫn cảm thấy phía sau còn tồn tại những cặp mắt chán ghét đang nhìn chằm chằm vào mình.
Haizz, thôi quên đi. Rẽ vào con đường nhỏ hướng tới cánh rừng mà đi, Tiêu Lăng Nguyệt cười cười tự giễu. Dù sao nàng cũng đã sớm quen cảnh ba ngày hai bữa màn trời chiếu đất, cuộc sống sơn dã cũng không có gì là không tốt. Hơn nữa, thôn này xem ra không lâu nữa sẽ có đại nạn ập đến.
Tuy rằng nàng là vu nữ, nhưng nàng cũng không phải là thánh mẫu, sự quan tâm của nàng chỉ dành cho những người đối xử tốt với mình.
“A?” Trên con đường nhỏ xuyên qua núi, một bóng lưng nhỏ chui vào bụi cỏ ven đường khiến nàng chú ý.
Đã là hoàng hôn, thời điểm này yêu ma bắt đầu hoạt động, lúc thế này mà còn có người ở trong rừng sao? Tiểu cô nương này…
Nhảy xuống lưng ngựa, Tiêu Lăng Nguyệt lặng yên không tiếng động đi về phía bóng lưng nhỏ vừa biến mất, càng đến gần, trường kiếm bên hông càng rung lên mãnh liệt, nàng đương nhiên cũng cảm giác được một cỗ yêu khí quen thuộc. Không cần che giấu nữa, Tiêu Lăng Nguyệt sốt ruột bước về phía trước.
Đột nhiên có người xuất hiện khiến tiểu cô nương khiếp sợ tới mức ngã nhào trên mặt đất, mà Tiêu Lăng Nguyệt cũng không quan tâm, lúc này, mọi sự chú ý của nàng chỉ dành cho người trước mắt.
Chiều tà, ánh mặt trời yếu ớt xuyên thấu qua khe hở tán cây, chiếu nghiêng xuống, một thân tuyết y nam yêu nằm đó, đôi mắt mở to trống rỗng, vô lực nằm trên cỏ, mái tóc bạch ngân rối tung.
Nghe tiếng động, hắn cảnh giác muốn đứng thẳng dậy nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng về phía tiếng động phát ra, khuôn mặt dữ tợn, miệng rít gào phát ra âm thanh trầm thấp như cảnh cáo.
Đó là biểu hiện của dã thú bị thương khi phát hiện có mối nguy hiểm đang đến gần!
Nàng thế nào cũng không dự đoán được sẽ bắt gặp trạng thái chật vật ấy của Sesshoumaru. Tiêu Lăng Nguyệt vô thức túm lấy vạt áo trước ngực, đáy lòng khổ sở muốn rơi lệ.
Lúc này đây, nàng còn không giống như lần trước, chỉ xem hắn là nhân vật hư cấu, ở một bên nhàn nhạt thưởng thức. Nàng không dám thừa nhận, bản thân mình đã bắt đầu để ý đến hắn, để ý từ khi được hắn cứu một mạng.
Nâng dậy tiểu cô nương đang sợ hãi nằm trên đất, Tiêu Lăng Nguyệt ổn định cảm xúc, khẽ mỉm cười ôn nhu, cẩn thận bước lại gần nam yêu đang tỏa sát khí ra bốn phía.
“Sesshoumaru…”
Nàng nhẹ giọng gọi một tiếng. m thanh ấy mềm mại như làm gió xuân khẽ xuyên qua nội tâm, thức tỉnh lí trí của hắn, nội tâm hoảng loạn, sợ hãi dần được trấn an.
Sesshoumaru không tự chủ được thu hồi sát khi trên người, nháy mắt lại hoảng hốt chật vật tìm kiếm bên cạnh thì tay phải của hắn được một đôi tay ấm áp nắm lấy. Huyết sắc trong mắt dần dần nhạt đi, trở về đôi mắt sắc vàng nguyên bản.
“Tiêu… Lăng Nguyệt?” Nhìn nữ tử đang mỉm cười ôn nhu trước mắt, vẻ mặt Sesshoumaru mê mang, trong nháy mắt liền thanh tỉnh, mắt trầm xuống.
Là nàng! Ở thời điểm bản thân hắn chật vật nhất, nàng luôn lặng yên xuất hiện!
“Là ta!” Thấy hắn tỉnh táo lại, Tiêu Lăng Nguyệt có chút vui sướng, có lẽ là vì lần đầu tiên nghe được hắn gọi tên nàng đi.
“Ngươi… Ngươi thấy thế nào?” Tiêu Lăng Nguyệt cẩn thận tìm từ hỏi. Cao ngạo như Sesshoumaru, chỉ sợ chưa bao giờ rơi vào tình trạng này, mà lại do một tên bán yêu tạo ra, kém chút nữa là mất mạng. Với hắn là sự sỉ nhục lớn nhất!
“Không sao!” Rút tay bị nắm về, Sesshoumaru quay đầu đi, lãnh đạm trả lời. Hắn còn không yếu ớt đến mức cần nhân loại thương hại.
Áo giáp thì vỡ nát, vạt áo thấm đẫm máu, một thân y phục hoa lệ giờ đầy bụi đất. Vậy mà còn nói không sao.
Nam nhân này thật cứng đầu, làm cho nàng thấy không biết phải làm sao, đồng thời cũng cảm thấy những gì hắn phải chịu bây giờ thật không đáng. Đúng vậy, thật không đáng chút nào… Hắn chưa bao giờ có ý nghĩ muốn giết Inuyasha. Vậy mà cái đồ bán yêu đệ đệ đó, rõ ràng là muốn kết liễu tính mạng của hắn, không những thế, lại còn dùng di vật Thiết Toái Nha của phụ thân mà hắn tâm tâm niệm niệm tôn kính để ra tay!
“Không sao là tốt…”
Thu hồi hai tay trống rỗng, Tiêu Lăng Nguyệt sắc mặt không đổi lên tiếng đáp. Có lẽ có chút thất thần, nhưng chỉ là một chút thôi. Không thể tùy ý phóng túng bản thân, nàng sợ một ngày nào đó sẽ không còn khống chế được tình cảm của mình.