Chỉ Yêu Sesshoumaru

Chương 1: Chương 1: Xuyên không rồi




“Tớ đã về rồi!”

Lí Phỉ Phỉ vừa mở cửa phòng, liền trông thấy Tiêu Lăng Nguyệt lại đang ngồi ôm máy tính xem phim hoạt hình. Rõ ràng đã 20 tuổi, nhưng cả ngày chìm đắm trong tiểu thuyết, phim hoạt hình, không bao giờ dạo phố, cũng không quen với bạn trai, là một trạch nữ điển hình, thật uổng phí cho khuôn mặt thanh tú của cô ấy. Thật ra thì, bản thân Phỉ Phỉ cũng không hiểu Lăng Nguyệt cho lắm, nhưng với tư cách là bạn cùng phòng, quan tâm thì vẫn phải quan tâm.

Vứt túi xách tùy tiện trên giường, Lí Phỉ Phỉ thẳng bước đến trước mặt cô nàng nào đó mà từ khi cô bước vào phòng vẫn không hề có phản ứng.

“Ơ, Phỉ Phỉ, cậu đã về rồi a!” Thẳng đến khi màn hình bị che khuất, Tiêu Lăng Nguyệt mới phát hiện trong phòng có thêm người, cô có chút kinh ngạc nhìn Phỉ Phỉ.

“Chị hai à, cậu quả thật quên mất tớ rồi!” Bất đắc dĩ trợn mắt, Lí Phỉ Phỉ tức giận nói: “Không bằng ngày nào đó, cậu cũng giống như tiểu thuyết, xuyên không đến nơi nào đó đi, xem, xem, lúc nào cũng xem!”

Hai con mắt vô tội mở to, Tiêu Lăng Nguyệt mỉm cười yếu ớt nói với Phỉ Phỉ: “Xuyên được tớ cũng xuyên a, cậu cũng biết là bản tính tớ rất lười mà, tớ chỉ chờ ngày cầm bằng tốt nghiệp, tìm được một công việc ổn định, sau đó bình thản sống đến hết đời thôi”. Huống chi, xuyên không cho tới giờ chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi.

Hai hàng chân mày nhíu lại, Phỉ Phỉ gật gật đầu tán thành: “Cũng đúng a, nếu cái đầu heo lười biếng nhà cậu mà cũng xuyên không, thì ông trời nhất định mù mắt mất tiêu rồi!”

Thế nhưng, có một số việc không thể đoán trước được…

Buổi sáng, khi ánh mặt trời xuyên qua khe hở nhỏ, chiếu thẳng lên mặt, Tiêu Lăng Nguyệt không tự chủ giật giật đôi mi thanh tú, đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng chấp nhận thất bại, bất đắc dĩ mở mắt ngồi dậy.

Nhưng, khi thấy rõ cảnh sắc trước mắt, nàng không khỏi choáng váng. Rừng cây cao lớn, rậm rạp, mặt cỏ xanh biếc, thấp thoáng thấy một cái giếng cũ. Những tia nắng mờ xuyên qua tán cây, tạo thành từng sợi sắc màu chiếu lên mặt cỏ, trong mấy bụi hoa, vài con bướm dập dờn nô đùa.

Này, đây là đâu a! Mọi người ở đâu, thế nào lại không thấy ai cả?

Đối lập với sự yên tĩnh của khu rừng, trong đầu nàng dâng lên một trận hoảng hốt, Tiêu Lăng Nguyệt run run sờ túi, lại phát hiện bên trong trống rỗng. Đúng rồi, hôm qua nàng đem di động để vào trong ba lô, không mang theo trên người.

Hiện tại nàng nên làm cái gì bây giờ?

Đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm, Tiêu Lăng Nguyệt sắc mặt trắng bệch, nâng tay đè lên trái tim đang nhảy kịch liệt vì khủng hoảng, bắt buộc bản thân trấn định.

Không sao, dù chỉ có một mình cũng không sao, trước giờ mình cũng chỉ có một mình mà thôi, cô độc thì thế nào, trên đời này đâu có ai có thể ở cùng mình vĩnh viễn!

Trong mắt nàng sự mê mang dần dần tản đi, hóa thành kiên định, Tiêu Lăng Nguyệt hạ tay xuống, chống mặt cỏ đứng lên.

Trông cậy vào người khác không bằng tự lực, trước mắt vẫn nên tìm xem đường đi như thế nào.

Nỗ lực bỏ qua sự bi ai trong lòng, Tiêu Lăng Nguyệt cười yếu ớt vỗ vỗ lên người, cẩn thận sửa sang lại quần áo của mình.

Nếu biết trước thế này, lần sau nàng có đi leo núi nhất định phải mang theo la bàn, như vậy sẽ không đến nỗi không phân rõ đông tây nam bắc. Ha ha, thôi quên đi, trước hết chọn đại một hướng đi một chút xem thế nào, nếu không được thì lại quay trở lại.

Vì thế, Tiêu Lăng Nguyệt vừa đi vừa làm ký hiệu, tùy ý đặt một viên đá, hay là một nhánh cây, cẩn thận hướng tới cây đại thụ cao lớn xa xa phía trước mà thăm dò đi tới. Sau khi làm kinh ngạc mấy con thỏ hoang, dọa chạy một đám chim rừng, nàng rốt cục cũng xuyên qua bụi cây. Chỉ là, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lại khiến nàng đứng hình tại chỗ.

Tại gốc cây cổ thụ cao lớn, một thiếu niên tóc trắng với đôi tai, chính xác là hai cái tai mọc trên đỉnh đầu, một thân hồng y bị một mũi tên ghim chặt lên thân cây, mà người đó trông như đang lẳng lặng ngủ say. Một cành dây leo xanh biếc gắt gao quấn quanh người thiếu niên, như nỗ lực leo hướng về phía trước. Dưới ánh mặt trời, hình ảnh đó thật hài hòa, ấm áp.

Thế nhưng, tâm Tiêu Lăng Nguyệt lại không đặt lên cảnh sắc. Cúi đầu, mái tóc dài che khuất khuôn mặt, nhìn không ra thần sắc của nàng lúc này, chỉ có thân thể đang hơi run run. Thật lâu sau, một trận tiếng cười đè nén không được từ miệng nàng truyền ra.

“Ha…Ha…Ha… Đây nhất định là mình đang nằm mơ, tuyệt đối là nằm mơ! Bằng không, sao có thể nhìn thấy cảnh tượng như thế? Ai nha, giấc mộng này quả rất chân thật, nhất định là mấy ngày nay xem hoạt hình nhiều quá mà tạo nên, ha… ha…ha…”

Bàn tay nắm chặt truyền đến cảm giác đâu đớn, kích thích thần trí nàng, làm tiếng cười của nàng đình chỉ, biểu cảm chưa kịp thu hồi có chút vặn vẹo, trong lòng nàng hỗn loạn.

Không! Đây không thể là sự thật! Sao, tại sao lại có thể như vậy?

Nàng hiếm khi được một lần đi theo các bạn học cùng leo núi, lại không cẩn thận mà ngã xuống triền núi. Buồn cười nhất là, nàng vì cứu người nên mới tốt bụng kéo người ta một tay, cũng không kịp suy nghĩ. Càng buồn cười hơn là, nàng thế nhưng lại lăn xuống triền núi, sau đó, mạc danh kỳ diệu (kỳ lạ đến khó tin) xuất hiện tại địa phương này.

Nàng có thể tự nói với chính mình là đang nằm mơ hay không, có thể nói giấc mộng này vì quá mức chân thật, mới xuất hiện cảm giác đau hay không? Không muốn thừa nhận, lại càng không nguyện ý thừa nhận, cho nên…

Lại nhìn dung nhan thiếu niên đang điềm tĩnh ngủ say kia, Tiêu Lăng Nguyệt không chút do dự xoay người trở về con đường cũ. Vốn không tin chuyện đang xảy ra với bản thân, nên nàng không có cảm giác kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng), cũng không tồn tại cảm giác xa lạ đối với thế giới này, có chăng là sự sợ hãi, mê võng (lạc lõng), cùng với cô độc.

Bất chấp bị bụi gai gây thương tổn, Tiêu Lăng Nguyệt một đường nghiêng ngả, chao đảo chạy về bên cạnh giếng cổ.

Đây chắc là cánh cửa trong truyền thuyết mà tiểu thuyết xuyên không vẫn đề cập đến. Nếu, nếu, nàng từ nơi này nhảy xuống, có hay chăng trở lại thế giới của mình?

Chỉ tiếc, kết quả làm nàng thất vọng rồi. Thử đi thử lại mấy lần, Tiêu Lăng Nguyệt suy sụp ngã ngồi tại đáy giếng. Trở về không được sao?

Đưa tay che trước mắt, Tiêu Lăng Nguyệt xuyên qua khe hở nhìn lên, trước mắt một mảnh trời xanh biếc. Một giọt nước mắt từ khóe mắt nàng lăn xuống, chảy xuôi theo gò má, rơi xuống đất, lại biến mất chỉ trong tíc tắc.

Hóa ra, cái gì mà “một mình cũng không sao”, cái gì mà “bị người lãng quên cũng tốt”, tất cả đều là nói dối, khi thật sự mất đi tất cả, nó cũng sẽ làm con người ta khổ sở, tuyệt vọng!

Đúng vậy, trước kia cho dù bản thân chỉ du dú trong một xó nhỏ, ít nhất còn có cảm giác có người tồn tại. Nhưng, hiện tại cái gì cũng không có, cái gì cũng không có! Nàng không biết phải sinh tồn thế nào ở cái thế giới lạ lẫm này.

Rất muốn, rất muốn về nhà…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.