Chia Cho Em Một Cái Đuôi

Chương 19: Chương 19




Editor: Panda

Beta: LinhNhi

Bạch Tiểu Hồ vuốt ve gà con, vừa rồi nó kích động như vậy là do ma khí trên đùi của Ôn Liên Sinh, tuy rằng chất lượng của ma khí đó không tệ như ma khí trên người zombie, nhưng làm cho con gà con muốn ăn, mà nó lại không tốt bằng ma khí mà họ cảm nhận được vào lúc này.

Trong lành, non mới, tinh khiết.

Bạch Tiểu Hồ hỏi Thời Tiễn: “Bên kia là nơi nào vậy?”

Thời Tiễn cũng không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra với tiểu đội Thắng Thiên, nhưng bên cạnh có một người vừa trở về từ bên ngoài nghe được câu hỏi của Bạch Tiểu Hồ nên trả lời: “Cô đang hỏi về tiểu đội Thắng Thiên bên kia sao? Nơi đó vừa bị người lây nhiễm mang dụng ý xấu tấn công, hơn chục người đã bị lây nhiễm rồi!”

Bạch Tiểu Hồ nghĩ thầm, mười mấy người vừa bị lây nhiễm, chắc hẳn luồng ma khí mới mẻ đó chính là nguyên nhân. Cô cảm nhận được gà con cử động mạnh mẽ hơn và không thể giữ được nữa, hỏi người phụ nữ vừa cất giọng trả lời hồi nãy: “Cô có thể dẫn tôi qua đó không?”

Người bên kia bị cô nhìn chằm chằm như vậy thì không khỏi đỏ mặt. Thời Tiễn mặt lạnh giành trước nói: “Tôi dẫn cô qua.”

Cô gái nhỏ: “…”

Bạch Tiểu Hồ cũng không quan tâm ai dẫn mình đi, cô hỏi như vậy là muốn nắm chắc thời cơ, không thì bản thân cô cũng có thể tự tìm đường đến.

Cô lập tức nói: “Vậy đi thôi.”

Thời Tiễn cũng là người tài cao, dũng cảm theo phái hành động, ngay lập tức đưa cô ra khỏi đám đông. Trần Đáo vẫn đang đuổi theo mọi người phía trước, chạy theo nửa đường thì phát hiện mục tiêu không thấy đâu, tức giận nhảy dựng lên.

Thời Tiễn dẫn Bạch Tiểu Hồ ra khỏi cổng của tiểu đội Trọng Dương, dọc theo đường đi bắt gặp nhiều người không kìm được nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hồ.

Nhìn Bạch Tiểu Hồ chân mang giày cao gót đế dày vẫn chạy thật nhanh, Thời Tiễn lo lắng hỏi cô: “Cô quen biết ai trong tiểu đội Thắng Thiên à?”

“Không có.”

Vậy sao lại vội vàng như thế?

So với Bạch Tiểu Hồ thì gà con càng gấp hơn. Nó lập tức bay thẳng ra khỏi lòng ngực của Bạch Tiểu Hồ, nhanh chóng bay lướt qua ngọn cây rồi biến mất. Nó cảm nhận được những ma khí đó sắp bị biến chất, sẽ trở nên khó ăn như những ma khí trên zombie vậy.

Bạch Tiểu Hồ thấy vậy liền chạy theo nó.

Lục Át đang nói chuyện với Tưởng Thắng Thiên, đột nhiên có thứ gì đó bay đến. Mọi người ở hiện trường đều ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một vật thể đen nào đó đánh đến.

Ai đó kinh sợ nói lớn: “Bom?”

Có người vừa bị người lây nhiễm tấn công nên tinh thần căng thẳng, buột miệng thốt: “Bình khí độc?!”

Còn có người hô to: “Đầu zombie?”

Họ càng la lớn càng hoảng sợ, vì vậy có không ít người đồng thời ra tay, gai kim loại, nhũ băng, cầu nước, cầu lửa, tất cả đều ném về phía vật thể đen tuyền đó với mong muốn hạ gục nó.

Nhưng Lục Át nhận ra đây là con gà của Bạch Tiểu Hồ, làm sao nó lại ở đây? Chẳng lẽ Bạch Tiểu Hồ đang tìm anh sao?

Thấy nó sắp bị đánh trúng, anh cũng ra tay. Một tia sét dù được tạo sau nhưng phóng nhanh đến trước, tới bên cạnh gà con, trong nháy mắt tách ra thành vài tia sét, đánh tan tất cả đòn tấn công của kim loại, băng, nước, lửa.

Mọi người sửng sốt.

Gà con bình ăn vô sự bay đến.

Khi sắp đến chỗ Lục Át, anh vươn tay ra, ai ngờ gà con quay đầu lại và liếc nhìn anh một cái bằng đôi mắt nhỏ thoạt nhìn không thấy ở đâu được giấu trong bộ lông màu đen, “chi chi” một tiếng không biết là cảm tạ hay có ý nghĩa gì, sau đó liền bay qua.

Động tác của Lục Át… thất bại.

Anh nhìn thấy con gà con bay đến nơi những người đang bị trói ở đằng xa kia, chuẩn bị được cõng ở phía sau, nó sà xuống vừa xé vừa đớp không khí.

Cảnh tượng này đã quá quen thuộc, Lục Át nhớ đến ngày đó trên núi, con gà này cùng Bạch Tiểu Hồ cũng phối hợp như vậy để đối phó với zombie.

Anh khẽ nhíu mày.

“A, đây là cái gì vậy?”

“Cút ngay!”

“Nó có phải là một còn chim bị lây nhiễm không?”

Bạn bè thân thích của những người bị lây nhiễm quát.

Lục Át đang muốn nói gì đó, phía sau anh đột nhiên vang lên tiếng chạy, sau đó là tiếng thở dốc lúc nặng lúc nhẹ. Anh nghiêng mặt thấy được một bóng người, còn tưởng mình nhìn nhầm, không thể xoay người sang chỗ khác.

Anh đối mặt với Bạch Tiểu Hồ đang chạy đến.

Cô gái nhỏ với làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, mặc một trang phục màu trắng tinh khiết với màu xanh lá cây tươi, chạy nhanh đến như một con chim nhỏ vội vã. Chiếc cà-vạt trước ngực, chiếc cài trên tóc, chiếc ren trên cổ tay, còn có những lọn tóc xoăn nhỏ trên trán và làn váy mờ ảo, tất cả đều bởi vì chịu ảnh hưởng của cơn gió mà tung bay sang bên trái, ngay sau đó cả người cô giống như có thể thuận theo chiều gió mà đi, sử dụng một phương thức vừa mạnh mẽ vừa chói lọi mà thu hút ánh nhìn của mọi người.

Con ngươi của Lục Át khẽ run lên, trái tim anh như bị một cái gì đó nhéo.

Bạch Tiểu Hồ chạy về phía anh: “Anh cũng ở nơi này à?” Không đợi Lục Át phản ứng, cô lập tức chạy qua hướng của gà con: “Mông Mông.”

Cô đi đến trước mặt Lục Át, người nhẹ nhàng lướt qua anh, hương thơm như có như không thoảng qua chóp mũi, bóng dáng của cô lướt qua anh, trong lòng Lục Át không hiểu sao mà cảm thấy buồn bã mất mát.

Bạch Tiểu Hồ nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, ở trong mắt cô, một hàng người ở đó đang tản ra ma khí màu đen, ma khí đó đang không ngừng được sản sinh ở trong người họ, có người vị trí tản ra ma khí là tay, có người là cổ, có người là bụng, điểm giống nhau đều là vị trí mà họ bị thương.

Có người ma khí sinh ra ít, chỉ là chỗ vết thương được bao phủ, có người thì hơn nửa cơ thể đều bị bao phủ bởi ma khí.

Chẳng qua là hiện tại, sau khi gà con hung hăng mà cào xé một lần, những ma khí đò đều bị con gà con ăn hết, nó vẫn đang ăn một cách say sưa, đuổi thế nào cũng không đi.

Ăn xong ma khí trên người người này, nó lập bay qua người tiếp theo, cứ như vậy mà một hàng người đều ăn qua, ăn xong người cuối cùng, nó quay đầu phát hiện lượng ma khí người đầu tiên một lần nữa tạo ra vẫn ít đến đáng thương, nó có chút bực mình kêu lên một tiếng.

Điều này thật mất hứng, nó lập tức dừng lại giữa không trung, rồi có người nắm lấy cơ hội mà dùng gậy đánh xuống nó.

Bạch Tiểu Hồ giơ tay lên, người vừa cầm cây gậy đó chỉ cảm thấy có một áp lực vô hình trên khuôn mặt, làm cho một gậy của hắn không chỉ không thể đánh xuống mà cả người còn loạng choạng lùi về sau hai bước.

Gà con rốt cục cũng thức tỉnh sau hơn trăm năm không được ăn qua món ngon, “chíp chíp” một tiếng giòn giã, bay trở về lòng ngực của chủ nhân.

Bạch Tiểu Hồ đưa tay ôm lấy nó, chỉnh lại lông hơi rối vì gió của nó, cảm giác được ma khí trong cơ thể nó đang dâng trào một chút.

Xem ra ma khí này cực kì bổ ích.

Gà con: chíp chíp, còn muốn ăn!

Gà con thèm thuồng mà nhìn chằm chằm mười mấy người kia.

Bạch Tiểu Hồ cũng nhìn hướng mười mấy người bị lây nhiễm, sau khi bị hút đi ma khí, trạng thái của bọn họ hình như tốt hơn một chút?

Chẳng qua ma khí vẫn như trước đang không ngừng sinh ra, chỉ là tốc độ sinh sản dường như chậm hơn.

Đồng thời, Bạch Tiểu Hồ phát hiện không gian tùy thân của mình có chút khác thường, giống như, giống như rất cần một thứ gì đó trên người của những người bị lây nhiễm này.

Bạch Tiểu Hồ nhăn mày, không gian tùy thân của cô không cần ma khí, cho dù có thì cũng phải là linh khí chứ, nhưng trên người những người bị lây nhiễm lại không có linh khí.

Vậy không gian tùy thân cần gì trên người họ?

Cô không kìm được mà bước về hướng người bị lây nhiễm.

Những người của tiểu đội Thắng Thiên lập tức vây quanh vị khách không mời, Lục Át đi đến bên người cô: “Tất cả dừng tay.”

Tưởng Thắng Tiên vội vàng phất tay cho người lui ra ngoài, bình tĩnh nhìn Bạch Tiểu Hồ, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, hỏi Lục Át: “Anh Lục, người này là?”

Lục Át liếc cậu có chút không hài lòng: “Đây là khách của tôi.”

“Vâng, vâng.” Tưởng Thắng Thiên vội vàng thu lại ánh mắt: “Nhưng con chim này của cô…” Cậu không chắc chắn mà nhìn gà con, nhưng không thể nhận ra đó là loài chim nào.

Lục Át cũng hỏi Bạch Tiểu Hồ: “Sao cô lại tới đây?”

“Tôi…” Bạch Tiểu Hồ cũng không biết nói như thế nào, gà con lại “phịch” đứng lên: chíp chíp

Lại có rất nhiều ma khí được sinh ra, phải ăn phải ăn!

Nó cử động kịch liệt, Bạch Tiểu Hồ gần như không ôm được nó.

Cái này giống như một người không có thịt thì không vui, nhưng bị bắt phải ăn chay hơn một trăm năm, nếu vẫn ăn chay thì không sao, nhưng bỗng nhiên nó được ăn thức ăn mặn, mà còn là thức ăn mặn cực kì ngon và hợp khẩu vị, thì nó không kìm lại được nữa rồi.

Bạch Tiểu Hồ cũng đau lòng cho người bạn nhỏ của mình, nhưng cô có thể nói “Con gà nhà tôi muốn chơi với bọn họ một chút, mọi người có thể để nó bay qua bay lại trên đỉnh đầu không” Như vậy được sao?

Sợ rằng cô sẽ bị đánh đến chết bởi những người thân bạn bè đau buồn đó.

Đạo lí đối nhân xử thế này Bạch Tiểu Hồ vẫn hiểu.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể tìm đến Lục Át, cô nhìn thấy nhiều người ở xung quanh như vậy, kéo Lục Át sang một bên: “Tôi và Mông Mông muốn tiếp xúc với những người bị lây nhiễm, anh có biện pháp gì không?”

Lúc này Lục Át mới biết con gà đen này là Mông Mông, anh không đáp ứng ngay: “Các cô muốn làm gì?”

Bạch Tiểu Hồ do dự một chút, đến cô cũng không biết cô muốn làm gì, còn Mông Mông thì có mục tiêu rõ ràng, chính là ăn ma khí, nhưng điều này có thể nói ra sao?

Hơn nữa cô mơ hồ ý thức được rằng những chuyện cô muốn làm có lẽ sẽ có ảnh hưởng rất lớn, vì vậy khi còn chưa rõ tình huống phía trước, cô không muốn cho bất kỳ người nào biết.

Cô nhướng mày định nói gì đó, đột nhiên phát hiện dáng người của Lục Át rất cao lớn, đứng trước người cô là che hết những ánh nhìn từ người khác, mà phía sau cô chỉ có một cái cây, không có ai cả.

Cô nhanh trí suy nghĩ, hai ngón tay cùng lúc nâng lên.

Lục Át nhìn vào ngón tay đó.

Bạch Tiểu Hồ rất nhanh quệt một cái trước mặt anh.

Ánh mắt của Lục Át lập tức trở nên mờ mịt, theo bản năng anh giữ vai của Bạch Tiểu Hồ làm chỗ dựa, lảo đảo hai bước.

Bạch Tiểu Hồ bị anh đẩy, phía sau lưng đụng vào thân cây khiến lá cây rơi xào xạc xuống.

Người trong tiểu đội Trọng Dương nhìn chằm chằm hai người ở phía xa với vẻ mặt tò mò: chết tiệt!

Người trong tiểu đội Thắng Thiên nhìn chằm chằm hai người với vẻ mặt hoang mang: chết tiệt!

Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Lục Át, chỉ thấy anh không biết vì sao mà đột nhiên đẩy một cô gái nhỏ lên trên cây, một đám người dù có quen anh hay không đều sợ ngây người, trong lòng điên cuồng chửi thề, như vậy không phải rất kích thích sao?

Phía sau lưng bị đụng đau, Bạch Tiểu Hồ nhếch miệng, sức lực của người này thật ghê gớm. Ngón tay cô nhanh chóng bấm ra một cái pháp quyết, chỉ vào trên đầu của gà con, cả người gà con lập tức trở nên vô hình.

Cô thả gà con ra một hướng: ngươi chạy đi!

Đi ăn ma khí trên người những người đó, đừng để họ biến thành zombie!

Gà nhỏ tàng hình lập tức vui vẻ mà vồ về hướng những người bị lây nhiễm.

Bạch Tiểu Hồ nắm lấy mặt dây chuyền hồ ly treo bên hông, xoa xoa hai lần, phốc một cái, ngay sau đó trên tay cô lập tức có một con giống hệt gà con.

Ánh mắt của Lục Át từ từ tập trung lại, thấy rõ Bạch Tiểu Hồ bị mình đặt lên cây, dưới tay là bả vai gầy yếu nho nhỏ của cô, trong tầm mắt là khuôn mặt của cô gần trong gang tấc.

Bạch Tiểu Hồ lau mồ hôi trên trán vì phải liên tiếp phải thi pháp, giả vờ hỏi người đàn ông trước mặt: “Anh làm sao vậy? Anh đột nhiên chóng mặt sao? Anh có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát không?”

Vẻ mặt đầy quan tâm.

Lục Át không bị cô mê hoặc, cũng không lập tức buông cô ra, giữ nguyên tư thế này, anh nhìn cô kỹ một chút rồi chậm rãi nói: “Cô đã làm gì tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.