Chìa Khóa Hạnh Phúc

Chương 9: Chương 9: CHƯƠNG 2-2​




"Kinh ngạc hả?"

"Không hẳn, à…. Ý em là…An An sao? Là người anh đã tìm thật nhiều năm Chu An An?" Giang Diễn Duệ còn nhớ rõ, năm đó nhận được điện thoại của anh trai, bởi vì việc học bận rộn, phải mất nhiều thời gian mới tìm được Chu gia, thế nhưng Chu gia treo cái biển bán nhà, hỏi hàng xóm mới biết họ đã chuyển đi nơi khác không rõ.

"Chẳng lẽ anh lại lấy chuyện này ra đùa vớ chú sao?" Giang Diễn Đường cười cười."Cô ấy một chút cũng không thay đổi, rất xinh đẹp, hiện tại đang mở một shop nhỏ bán giày trong trung tâm thương mại. Anh nhớ trước kia An an liên tục nói muốn làm tiếp viên hàng không, sau đó ở bên anh thì chỉ một mực muốn được làm bà chủ nhà - - "

"Anh!" Giang Diễn Duệ nhịn không được cắt đứt hắn."Anh đã ba mươi mốt tuổi, tại sao còn giống như người thời trẻ vậy? Nhìn thấy nữ nhân yêu thích liền mặt mũi tràn đầy cao hứng bừng bừng, em thấy muốn nổi cả da gà!"

"Chú không vì anh mà cao hứng sao?"

Giang Diễn Duệ đớ người nhìn Diễn Đường mấy giây "Đương nhiên vì anh cao hứng, nhưng em phải nhắc nhở anh một vấn đề." Giang Diễn Đường nhướng nhướng mày, ý bảo hắn nói tiếp.

"Nếu nhỡ cô ấy đã có bạn trai? Còn chưa có kết hôn?"

"Hôm nay anh gặp cô ấy tại một nhà hàng, An An cùng một người nam nhân đi cùng gây gổ, anh sơ suất cũng chưa xác định đấy có phải bạn trai cô ấy hay không." Giang Diễn Đường bị nhắc nhở chuyện này, vì vậy hồi tưởng lại tình huống ngay lúc đó.

"Nhất định là bạn trai của An An, hơn nữa khả năng chỉ là gây gổ không nhất định là chia tay, anh trai, con đường duyên số của anh vốn…nhiều tai nạn, hừm!"

Giang Diễn Đường cảm thấy ngực thật khó chịu, hắn chưa nghĩ tới vấn đề này, đầu hắn chỉ có vui mừng gặp lại Chu An An. Nay Giang Diễn Duệ đề cập cho hắn một vấn đề thực tế, nếu như muốn Chu An An trở lại bên cạnh hắn, tất nhiên phải hất văng mấy tên “bạn trai” của cô.

Giang Diễn Duệ thuyết phục "Tai nạn thì tai nạn, cũng không cần sợ, luận bề ngoài tài lực, anh đã quá xuất sắc hơn người, còn luận tình yêu, mấy năm nay người ta theo đuổi nườm nượp đâu thiếu. Anh liền buông tay đi!"

Buông tay?

Hắn có thể sao?

Nếu như An An đã có một nửa kia, hắn còn muốn đi quấy rầy cuộc đời của cô sao?

"Em cùng Trần Hán Tường chia tay rồi?"

Trung tâm thương mai – tầng 1 – một shop nhỏ giày dép, sau vách tủ cao là cái đầu tóc ngắn thấp thỏm phầng phồng của nhân viên Betty, đang cố gắng vểnh tai nghe ngóng từ phía Chu An An.

Chu An An mặc áo sơ mi trắng, váy yếm màu xám tro, chiếc nơ com bướm màu đỏ đem tóc dài đen nháy buộc gọn phía sau. Hôm nay cô cũng rất trang nhã, xinh đẹp.

"Có gì đáng bất ngờ sao?"

Ngày thường tai trung tâm thương mại, khách đông tới nỗi nhân viên không đủ, không có thời gian tiếp khách, An An sẽ vừa sửa sang lại trên kệ đồ, vừa nhỏ giọng theo sát Betty nói chuyện sau vách tủ.

"Trần Hán Tường điều kiện tốt như vậy, chị sao lại bỏ qua hắn?"

"Hắn bắt cá hai tay !"

"Bắt cá hai tay có gì đâu?" Betty phản đối "Hiện ở bên ngoài hấp dẫn nhiều như vậy, em cảm thấy không cẩn thận bị hấp dẫn là bình thường mà! Chỉ cần hắn chịu trở lại bên cạnh chị, tha thứ hắn cũng không có gì!"

Chu An An nhíu mày, "Chị với em quan điểm không giống nhau, chị rất bảo thủ ."

"hầy... An An, chị nên phóng khoáng một chút, chuyện tình cảm như vậy chính là một cổ xúc động! Có đôi khi chị phải hiểu được lui một bước, quy tắc ít một chút, mới có thể vui vẻ ! Cuộc sống chỉ có một lần thôi!"

Chu An An không để ý tới Betty, không thèm nói thêm nửa câu, cô không thích ứng được loại tình yêu nhanh chóng bây giờ, lần đầu tiên gặp mặt đã lưu số điện thoại, chuyện như vậy An An từ chưa làm qua, lúc trước Trần Hán Tường theo đuổi cô, cũng là biết một tháng mới cho hắn số điện thoại di động.

Chớ nói là đối mặt với đối phương bắt cá hai tay, An An không thể tiếp tục loại tình yêu hoang đường ấy.

Chia tay Trần Hán Tường, đối với cô mà nói, tuyệt không đau lòng.

An An cũng kinh ngạc chính mình, ngay cả thương cảm chia lìa lo nghĩ cũng không có, từ tối hôm qua chia tay đến bây giờ, ăn ngon ngủ ngon, cơ hồ không nghĩ tới Trần Hán Tường. Nguyên nhân đại khái là trước chia tay thì tình cảm của bọn họ kỳ thật cũng đã không còn, Trần Hán Tường bề bộn nhiều việc, thời gian bọn họ gặp nhau không nhiều lắm, dần dà tình cảm chuyển nhạt, đồng thời phát hiện tại tình cảm trong có người thứ ba, một cách tự nhiên đi đến việc chia tay.

Cô tuyệt không khổ sở, nhưng là, Chu An An rất khó liên tưởng cái dạng tình cảm với Trần Hán Tường, so với chuyện tình cảm với Giang Diễn Đường.

Hắn rời Đài Loan, để cho nàng thống khổ giống như muốn chết đi, mỗi ngày mong đợi điện thoại của hắn, nghe được thanh âm của hắn thì rất vui vẻ hạnh phúc, nhưng lại nhịn không được ở trong điện thoại trách cứ hắn, Về sau hắn điện thoại ít dần, vừa giận vừa thương tâm, không còn giữ được sự lạc quan của chính bản thân mình - -

Rồi một ngày cô đột nhiên phát hiện mình quá ỷ lại chờ đợi điện thoại của hắn, vì vậy trong nháy mắt thanh tỉnh. Sau đó, trong nhà lại phát sinh đột biến, bố của Chu An An – người thân duy nhất cùng sống nương tựa nhau vì bệnh tim mà qua đời. An An từ bận rộnlo hậu sự mà kéo ra chờ điện thoại, chờ hết bận hậu sự, mới phát hiện điện thoại di động đã 2 tuần lễ không có mở máy...

Đến đây, cô liếc qua thấy có nam nhân vào shop, vội vã nghênh đón, nụ cười chân thành: "Hoan nghênh qusy khách! Xin hỏi muốn tìm cái gì sao?"

"Tôi..." Nam khách ánh mắt dò xét trên kệ giày nữ, trả lời có điểm chần chờ.

"Xin hỏi muốn mua hài tặng người sao? Có thể nói cho tôi tuổi hoặc là vóc dáng của đối phương, bình thường đi loại giày như thế nào. Tô có thể dựa vào đó phỏng đoán giúp anh một đôi giày thật tốt."

"Được, vậy thì giao cho cô hỗ trợ, kỳ thật tô là muốn tặng bạn gái, cô ấy đại khái so với tôi thấp một cái đầu, tuổi hai mươi lăm tuổi, ta và cô ấy cùng một chỗ làm, ta muốn giúp nàng tìm một đôi thích hợp đi làm."

“Xin hỏi có biết cô ấy thương đi size nào?”

"Số 37 đi."

Chu An An gật gật đầu, lại hỏi: "Cô ấy bình thường sẽ đi tàu điện ngầm hay là?" Nếu như thường xuyên phải đi làm, nên biết dùng phương thức gì đi làm, nếu như là đi đường, đáp tàu điện ngầm sẽ có loại giày phù hợp, nếu như lái xe, tiêu chuẩn chọn giày cũng không cần nghiêm khắc...

"Phần lớn thời gian tôi sẽ đưa đón cô ấy, bởi vì chúng tôi cùng một phòng làm việc."

"Tốt, kia lại xin hỏi cô ấy thích màu sắc gì?"

"Hẳn là màu tím, ta thường thấy cô ấy mặc trang phục màu tím..."

END C.2-2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.