Chìa Khóa Hạnh Phúc

Chương 14: Chương 14: CHƯƠNG 3-3​




"Đã quên? Đã quên?" Ngữ điệu hắn giương cao."Số điện thoại của cái kẻ bắt cá hai tay em còn nhớ rõ, nhưng của tôi lại không nhớ rõ?"

"Anh có cái gì đặc biệt à?"

"Đương nhiên là có! Tôi đối với em rất tốt, lúc trước chúng ta ở chung rất hòa hợp không phải sao? Chẳng lẽ em chỉ nhớ rõ sau khi tôi đi Nhật Bản, còn lại không nhớ rõ quãng thời gian ngọt ngào lúc trước sao?" Hắn bắt đầu cảm thấy oán trách cô.

An An nhìn Giang Diễn Đường cuống cuồng thanh minh, cảm thấy có phần thú vị, cũng giống giống hắn đang hờn dỗi?!

"Sao em không nói lời nào?" Hắn kéo tay An An, vội vàng nói: "Trước kia anh còn hpải trực đêm, chúng ta vẫn hẹn gặp nhau tại công viên cùng nhau ngắm sao; anh học lên đại học năm ấy, chúng ta cùng đi xem đom đóm; hàng năm sinh nhật của anh, em cũng sẽ tặng quà cho anh, sau đó anh sẽ dẫn em đi ăn; còn nữa, chúng ta từng cùng nhau đi dạo qua vô số chợ đêm, còn cùng đi bờ biển, những thứ này em đều quên sao?"

Những ngày không có hắn kia, lại có thể khiến cô vui mừng quên hết?

Mặc dù khi đó Giang Diễn Đường vẫn chưa thể tự lập, nhưng hắn vẫn cố gắng dựa vào đi làm thêm và nhiều nguồn thu tự lực khác, trừ sinh hoạt phí cùng em trai, còn dư lại tiền hắn dùng toàn bộ để dành cùng Chu An An, đó thực sự là những năm tháng ngọt ngào. Về sau hắn có gửi ngân hàng, nhưng thời gian ngày càng hạn hẹp, hiện tại hồi tưởng lại, có lẽ bắt đầu từ khi đó, Chu An An giảm bớt thời gian ở bên hắn, trở nên sợ hãi hắn rời đi.

Chu An An nghe tiếng nói hắn trầm thấp, đem quá khứ ấm áp làm cô nhớ lại, nàng chỉ cảm thấy khóe mắt giống như có một tầng nước mờ.

Làm sao có thể quên? Nàng cũng nhớ rõ những thứ kia, không chỉ có vậy! Bọn họ còn đi câu tôm, đi hái ô mai, đi tàu thật lâu giống như không có bến dừng, “ngao du” nhiều miền đất...

"Em đã quên?" Hắn thực sự khiếp sợ, còn mang theo thương tâm.

An An ngửa đầu nhìn hắn, hắn cũng cố chấp nhìn chằm chằm cô. An An đột nhiên cười, nghiêng đầu, ánh mắt thật ôn nhu, hắn nắm thật chặt cánh tay của cô. An An cảm giác bị hắn khống chế, không có biện pháp trốn tránh và lần này cũng không muốn trốn tránh trả lời.

"Không quên." An An cười tủm tỉm, không biết tại sao, biết rõ hắn cũng giữ gìn quá khứ với cô, nhớ rõ ràng rành mạch, cô liền thấy tâm tình rất tốt.

"Thật sự?"

"Thật sự không quên."

Hắn buông tay cô, khuôn mặt hơi nghiêng đi, giống như đang suy tư, sau đó, đôi mắt đẹp thâm sâu nhìn cô đầy tinh nghịch."Vậy anh muốn thi với em."

Người này! An An nhún nhún vai, không có sợ."Xin cứ tự nhiên."

"Có một lần em té ngã, về sau là anh cõng em xuống núi, đấy là nơi nào?"

An An gần như lập tức nói ra đáp án."Núi Thượng Sơn."

Giang Diễn Đường sửng sốt, vẫn tiếp tục hỏi thử An An một câu khác "Còn có một lần, em cũng là té ngã, khiến cho toàn thân là bùn, về nhà lại còn làm náo loạn."

An An ha ha cười."Như thế nào em dễ dàng như vậy té ngã? Tại Nghi Lan mà!"

Thời gian giống như đảo ngược, bọn họmỗ ingười một lời tán gẫu đêm câu chueyẹn quá khứ vẽ lại trước mắt, bọn cùng nhớ lại, hắn tràn trề tình cảm nhìn cô, ánh mắt thật ôn nhu, còn cô cảm thấy giống như trong nháy mắt trở lại trước kia, giống như bọn họ kỳ thật chưa từng tắc khỏi nhau.

Không biết là ai đã bước trước, bọn họ lại sánh vai cùng đi trên con đường dài, vừa đi vừa nói, bọn họ cũng không biết đích dừng chân là nơi nào, xe của hắn còn đỗ ở dứoi tầng hầm, nhà của An An lại nằm trên hướng ngược lại.

Trăng đã lên cao, ánh trăng dịu dàng quen thuộc rơi trên người bọn họ, là ai trước đưa tay dắt đối phương? Là ai không kháng cự mặc người nắm chặt? Tóm lại, bọn họ tay trong tay, cùng đi bộ dưới ánh trăng, bước chậm nơi phồn hoa thành thị.

Nếu thực sự có thể ngược thời gian trở về, tình cảm trong quá khứ như chưa từng thay đổi, trường tồn cùng thời gian.

Giang Diễn Đường chưa từng quên tình yêucảu chính mình đối với Chu An An, còn cô?

An An có vì vậy mànhớ lại thời gian yêu thương xúc động quá khứ? Những thứ kia đã bị Chu An An trói chặt trong lòng, có hay không đều sống lại?

Có hay không...

Chu An An phát hiện, cô kỳ thật không bằng chính mình trong quá khứ, hiểu rõ Giang Diễn Đường.

Hắn thông minh trí tuệ, ưu nhã ôn nhu, tính tình đến thời điểm cũng không mất đi lý trí, hắn có sự bao dung rất lớn cùng với nỗ lực cố gắng không thể tưởng tượng, nhưng cô lại không biết, thì ra là hắn thật chung tình, là như vậy có rất nhiều kiên nhẫn cùng cố gắng!

Đêm qua bọn họ vừa đi vừa nói, tưởng như câu chuyện không thể dừng lại, Chu An An liên tục cố gắng bảo vệ tâm tường, không biết thời điểm nào tâm tượng lại bị vỡ một góc nhỏ, hắn thừa cơ công kích, lôi kéo cô mở ra cánh cửa kí ức bị chôn vùi, làm cho cô không thể tiếp tục giả vờ lòng nguội lạnh không quan tâm.

Cô tự nói với mình, nhìn hắn chỉ bằng cái hảo hữu nhiều năm thân thiết không hơn, tán gẫu bình thường, không cần nhập chuyện, cho nên hôm nay lúc đi làm đã nhiều lần làm công tác tư tưởng - - cho dù Giang Diễn Đường lại xuất hiện, cũng không có nghĩa là giữa bọn họ sẽ có cái cơ hội gì.

Nhưng mà, buổi trưa hắn xuất hiện, không có nói thêm gì, đem tới cơm hộp cho cô, sau đó như trận gió cuốn đi.

Cô nhận ra đó là nhà hàng nổi danh, có khi phải xếp hàng mới mua được, khi An An vừa mở ra cơm hộp, bên trong các món cao cấp thực phong phú làm cho Betty không ngừng trầm trồ khen ngợi.

"Đây cũng quá phong phú đi? Em có xem qua tivi nói về nhà hàng này nha! Rất đắt tiền, oa, An An chị thật tốt mệnh, em cũng chưa có người tặng cho."

An An chỉ cười xấu hổ, chia ra chút ít cho Betty, còn dư lại chính mình từ từ ăn, mỹ vị đúng là danh bất hư truyền, nhưng bữa ăn này đối với cô không có đơn giản như vậy, cảm giác mình giống như trở lại quỹ đạo nào đó, có gan cùng Giang Diễn Đường một lần nữa nối lại...

Cô cảm thấy bất an.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.