Chìa Khóa Tình Yêu

Chương 6: Chương 6: Biến Cố




Chiếc gương lớn phản chiếu hình ảnh một cô gái vô cùng xinh đẹp, chẳng phải tự nhiên cô tiểu thư xinh đẹp nhà họ Hàn lại đầu tư như vậy, chỉ là ra sân bay tiễn người mà thôi, nhưng người này quá là đặc biệt, chẳng phải làm vợ anh ta cả đời chẳng lo lắng điều gì nữa.

“Con gái, mẹ có quà cho con.” - Mẹ Hân Dư đứng phía sau ngắm nhìn con gái mình, bước gàn vài bước đeo lên cổ Hân Dư một sợi dây chuyền khá cũ.

“ Mẹ, đây là…” - Hân Dư đưa mắt nhìn sợi dây có nét ngạc nhiên, nhưng sau đó lại nhếch miệng cười. - Con cảm ơn mẹ.

Một chiếc xe hơi sang trọng đậu trước nhà họ Hàn, Alex từ trên xe bước xuống nhã nhạn mở cửa mời Hân Dư lên xe: “Xin mời tiểu thư.”

Hân Dư bước vào chiếc xe màu đen sáng bóng, chiếc xe lăn bánh chạy về hướng sân bay. Alex không lên tiếng, luôn hướng mắt nhìn về phía trước, diện mạo Alex là một nét sắc sảo tinh tế, trang phục trên người luôn là những bộ vest nữ thẳng nếp.

“ Có thể cho tôi biết, anh Harper đang ở đâu? “- Hân Dư khẽ lên tiếng.

“ Giám đốc đang ở gần sân bay gặp gỡ đối tác, có lẽ khi chúng ta đến nơi cuộc gặp gỡ cũng kết thúc. “- Alex nhìn vào đồng hồ đáp.: “Cô và giám đốc sẽ có khoảng 30 phút trò chuyện.”

Lời nói rõ ràng, dứt khoát và đầy đủ tất cả những gì mà Hân Du muốn hỏi. Cô ta nhìn từ phía sau của Alex thầm đánh giá, cô gái này có lẽ là trợ thủ đắc lực của Harper, thật không thể không để phòng.

Được đưa vào khu VIP trong sân bay, cô là lần đầu tiên được đặt trên vào nơi xa hoa của những người thành công và giàu có. Thứ gì cũng lấp lánh sang trọng khiến cô ta choáng ngợp, cô ngồi yên trên chiếc ghế êm ái đợi Will.

-”Xin lỗi Tiểu Di, đã để cậu đợi.” - Will từ bên ngoài bước vào, trên người ăn mặc nghiêm trang chỉnh tề, gương mặt thể hiện nét thành công bản lĩnh.

“Không sao, do cậu bận mà. -” Hân Dư đứng lên, khép nép.

Will nhìn thấy chiếc chìa khóa trên cổ Hân Dư liền khẻ cười, thì ra cô vẫn còn giữ nó, còn giữ lời hứa ngày xưa của hai đứa trẻ. Anh bước đến gần Hân Dư, ánh mắt nhìn cô đầy tình ý yêu thương trân trọng, chỉ là anh nghĩ người con gái trước mặt anh chính là Hân Di, và dù cô có thay đổi ra sao, chỉ cần cô còn nhớ lời hứa đó, anh sẽ giữ cô mãi bên cạnh.

-”Cậu sắp đi đâu ư”- Hân Dư khẽ hỏi.

“Tôi có chuyến công tác ở Trung Quốc vài tháng.” - Will đáp.

“Trung Quốc sao?” - Hân Dư reo lên tỏ ra thích thú: “Tớ rất thích đất nước ấy, ước gì tớ giống cậu được đi khắp nơi.”

Will nghe vậy liền đáp: “Nếu cậu cò thời gian, tôi sẽ đưa cậu đi bất cứ nơi nào cậu thích, chỉ cần cậu luôn vui vẻ.”

Hân Dư đưa đôi mắt long lanh nhìn Will, ở đâu con nhỏ Hân Di xấu xí kia lại có một chàng trai ngoại quốc biết tiếng Việt rành rẽ và vô cùng ga lăng đến như vậy. Hân Dư khẽ gật đầu: “Nếu là đi cùng cậu, tớ nhất định sẽ thu xếp thời gian.”

Trên máy bay, Will lấy từ trong túi xách chiếc hộp nhỏ đã cũ đi theo thời gian, anh chăm chú nhìn rồi lại khẽ cười mỉm, anh sẽ đợi Tiểu Di lớn và cùng cô mở chiếc hộp ấy ra.

“Giám đốc, anh đang cười sao?” - Alex ngồi bên cạnh, khoan đặc biệt này chỉ có riêng cô và Will.

“Cô thấy tôi cười ư? - Will nhìn Alex lại hỏi.

Alex lắc đầu, tiếp tục nhìn vào ipad trên tay chuẩn bị cho kế hoạch của chuyến đi Trung Quốc sắp tới. Rõ ràng là anh ta đang cười một mình, đó là một việc rất hiếm thấy, từ khi cô đến E.L làm việc, đã nhận ra Will là một cậu bé rất trầm tính.

Alex nhìn vào màn hình trên Ipad khẽ chau mày, đưa đôi mát lo lắng nhìn về Will nói:” Giám đốc, chủ tịch đã biết anh ở lại Việt Nam một đêm vì cô Hân Di, ông ấy đang cho người điều tra danh tính.”

Will hơi chau mày, mu bàn tay goòng lên nắm chặt lại kìm nén sự tức giận, sau đó nhắm mắt lại tựa đầu vào ghế nệm êm ái: “Alex, tôi sẽ đón cô ấy sang Trung Quốc.”

“Vâng, tôi sẽ thu xếp.” - Alex không ngạc nhiên khẽ đáp.

Hân Dư nhận được tin từ Alex rằng Will sẽ cho người về Việt Nam đón cô ta sang Trung Quốc du lịch một chuyến. Trong lòng vô cùng sung sướng, nhanh chóng chuẩn bị hành lý để cùng người của anh rời đi.

“Tiểu Dư, con không thể đi.” - Mẹ Hân Dư ngăn cô ta lại.

“Mẹ, đây là cơ hội để con có thể ở gần anh ấy… Vì sao mẹ lại ngăn cản con?” - Hân Dư đang thu xếp quần áo liền nhìn về phía cửa mà đáp.

“Con quên con không phải là Tiểu Di rồi ư, con xuất ngoại sẽ phải xuất trình lí lịch…” - Mẹ Hân Dư toan tính: ‘Ta có một cách, dùng chính Hân Dư con để ở bên cạnh cậu ta.”

Hân Dư đưa mắt nhìn mẹ mình, nghe những điều bà ta nói nhỏ bên tai khẽ cười, đôi mắt long lên niềm vui sướng. Người đàn ông đó, cô ta nhất định phải có bằng mọi giá.

Hân Dư không xuất ngoại, cũng không nhận bất cứ cuộc gọi từ phía Will, điều này khiến Will cảm thấy lo lắng, chỉ sợ một lần nữa mất liên lạc với Tiểu Di.

“Alex, tôi sẽ quay về Việt Nam một chuyến, cô đi chuẩn bị đi.”

Alex lần này chau mày lại vội đáp: “Giám đốc, anh có cuộc họp với cổ đông ở Thuọng Hải.”

“Chẳng phải đã có Alex vừa xinh đẹp vừa tài giỏi ở đây rồi sao, ngày mai cô thay tôi toàn quyền quyết định. Ok?” - Will nháy mắt, sau đó đứng lên đi về phải cửa không quên quay đầu nói lại một câu: “Nếu tổng giám đốc gọi cô, chỉ cần không nghe máy là được.”

Alex còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng Will đã đi ra khỏi phòng làm việc, bộ dạng vội vàng của Will khiến người khác không nỡ từ chối lời đề nghị nguy hiểm kia.

Quay về Việt Nam, anh lái xe đến địa chỉ nhà Hân Di. Anh bấm chuông cửa, Hân Dư từ bên trong xuất hiện, anh đưa mắt nhìn Hân Dư có phần phờ phạt, thâm tâm lại càng lo lắng hơn.

“Vì sao cậu luôn từ chối mọi liên lạc từ mình?” - Will hỏi.

“Anh à, em thật sự xin lỗi anh… em thật sự không cố ý. Em đã rất muốn nghe điện thoại của anh, nhưng em không thể làm được điều đó.” - Hân Dư bỗng nhiên bật khóc.

“Có kẻ đe dọa em?” - Anh chợt nghĩ đến ngài Haper, tổng giám đốc tập đoàn E.L

Hân Dư lắc đầu, đưa mắt ngấn lệ nhìn Will. Sau đó bàn tay nắm chặt bàn tay Will nói khó khăn từng từ: “Thật ra em không phải là chị Hân Di mà anh tìm kiếm…”

Will khẽ kinh ngạc.

“Thật ra chị Hân Di đã qua đời, trước khi chị ấy chết đã mang chiếc chìa khóa này đặt vào tay em. Nói rằng khi anh tìm đến nhất định không được nói chị ấy đã từ giã cõi đời này. Chị ấy bắt em phải hứa rằng sẽ thay chị ấy gặp gỡ anh.”

“ Vì… vậy… nên…” - Giọng Will run lên.

“ Chị ấy từng nói rằng hy vọng khi gặp lại em sẽ thay chị ấy ở bên cạnh anh.” - Hân Dư khẽ đưa mắt nhìn Will, gương mặt anh đầy nét đau đớn: “ Nhưng em nghĩ tốt nhất em nên nói ra sự thật. Anh Haper… em muốn thực hiện lời hứa cuối cùng của em với chị Hân Di.”

Will đưa mắt nhìn Hân Dư… Anh cũng khẽ gật đầu, có lẽ Tiểu Di muốn anh thay cô chăm lo cho cô em gái này.

“Tiểu Di, vì sao ông trời lại mang em đi xa tôi như vậy… Tôi còn chưa nói rằng, tôi luôn nhớ em.” - Will nhìn lên ánh đèn sáng, sâu thẳm thâm tâm đau đớn âm thầm nghĩ.

*************************

Một năm sau.

Thượng Hải, mùa đông đến…

Tân Thiên Địa phía nam

Tiếng nhạc âm vang du dương, một cô gái đang tựa vào lòng một người đàn ông đáng tuổi cha. Người đàn ông kia lại vô cùng hứng thú đưa tay đặt về phía sau cô gái, từ từ tiến xuống phần mông. Cô gái kia cười một cái, sau đó khẽ nói nhỏ vào tai lão già háo sắc rồi đứng lên bỏ đi.

“Trung ca, lấy được rồi.” - Cô gái trẻ nhoẻn cười, trên tay cầm chiếc ví đưa về phía người thanh niên trước mặt.

“Helen, em là giỏi nhất.” - Hành Trung cầm lấy chiếc bóp da đắt tiền kia, nắm tay cô gái trẻ bỏ chạy.

Bên trong, tên đàn ông háo sắc phát hiện bị mất ví tiền liền la toáng lên nhưng đã quá muộn rồi. Bọn họ đã chạy mất, nhân viên quán bar lại nói rằng cô gái đó không phải là phục vụ của họ, cứ ngỡ là người quen của ông ta gọi đến.

Bọn họ đi vào bên trong một căn nhà cũ nằm khuất trong một con hẻm nhỏ rẽ không biết bao nhiêu lối. Nơi này hợp với bọn họ nhất, vừa an toàn vừa ít người để mắt đến, vì bọn họ chính là những “tên trộm nguy hiểm”.

“Hôm nay chúng ta nghĩ ngơi được rồi, tên già béo ú đó xem ra thật giàu có.” - Hành Trung nhìn những tờ Nhân dân tệ màu đỏ chói mắt.”

Helen không quan tâm trong chiếc ví kia có bao nhiêu tiền, cô đi vào bên trong căn phòng nhỏ nằm ườn xuống dưới sàn. Nhìn những vết nứt trên tường, suy nghĩ trống rỗng, cuộc sống này liệu có chút nào ý nghĩa.

“Helen, em mệt ư?” - Hành Trung đi vào phòng, nhìn thấy cô nằm bất động.

Cô lắc đầu: “Không, em chỉ đang suy nghĩ.”

“Về điều gì?”

“Em là ai?”

Hành Trung đi đến nằm bên cạnh cô, anh nhìn lên phía bức tường bị nứt nhìn được gạch bên trong liền bật cười: “Chẳng phải nói anh nhặt được em?”

“Vậy trước kia?” - Cô lấp lững.

“Suy nghĩ nhiều làm gì chứ. Anh cũng không biết anh là ai, quân tâm làm gì… Quan trọng là chúng ta và bọn trẻ no bụng.” - Hành Trung quay mặt nhìn về Helen: “Chúng ta không có người thân, không có giấy tờ tùy thân… sống được ngày nào thì an tâm ngày đó.”

Đây không phải là lần đầu Hành Trung và cô bàn luận về việc này, nhưng cuối cùng kết quả vẫn chỉ có một, chính là tiếp tục sống những ngày tháng không có ý nghĩa, không có mục đích tương lai.

“Chị Helen, vì sao lúc nào chị cũng thắt tóc thành hai bím như vậy?” - Tiểu Mã rất thích sờ bím tóc của cô.

“Có lẽ là thói quen” - Cô mỉm cười đáp.

“Chị Helen, thím Hà đầu ngỏ nói rằng chị Helen là mẹ, còn Trung ca ca là cha của bọn em.” - Tiểu Vũ ngồi bên cạnh Helen lại nói: “Có phải hai người là vợ chồng giống thím Hà và chú không?”

Cô bật cười lớn… bọn trẻ con này thật là…

“ Tiểu Vũ, Tiểu Mã… còn không chịu đi ngủ sớm.” - Giọng nói của Hành Trung vang lên phía sau cô. Hai đứa trẻ nghe giọng Hành Trung liền nhanh chóng đứng lên quay vào trong ngủ.

Đợi hai đứa trẻ đi vào bên trong, cô khẽ nói: “Bọn nhóc còn bé mà, anh không nên quát mắng bọn chúng.”

“ Vì bọn chúng còn quá nhỏ đã bị vứt bỏ đi, phải biết cuộc sống phía trước vất vả ra sao. Ngoài đường không ai đối tốt với bọn chúng cả, bọn chúng phải học quen từ những người bên cạnh để không phải bỡ ngỡ.”

Cô nhúng vai… Hành Trung từ nhỏ đã lăn lộn bên ngoài trải qua không biết bao nhiêu cực khổ và nguy hiểm. Anh dạy dỗ cô và bọn trẻ phải nghe… vì chính anh là người mang cô về nơi này.

“Helen, ngày mai chúng ta có một phi vụ rất lớn.” - Hành Trung vừa phơi quần áo cho đám trẻ vừa nói.

Cô nhướn đôi mày lại lắng nghe.

“ Khi nãy lúc đợi em bên ngoài, anh vô tình nghe ngóng bọn nhân viên tháo nhau rằng ngày mai sẽ có một tên giám đốc nào đó đặt tiệc ở chổ bọn họ. Bọn giám đốc này nọ gặp gỡ chắc chắn sẽ không thể thiếu được việc gọi tiếp viên…”

“Vẫn là cách cũ.”

Hành Trung gật đầu: “Helen, anh hứa khi kiếm đủ tiền… anh sẽ không để em phải đánh đổi như vậy?”

Cô chợt cười, kiếm đủ ư… với anh bao nhiêu là đủ. Nhưng khi tỉnh lại cô đã ở nơi này, chỉ một mình Hành Trung chăm sóc và chỉ dạy cô mọi thứ. Cô không có quyền từ chối những việc anh muốn cô thực hiện.

Phải nói rằng Hành Trung rất đầu tư cho cô. Mỗi lần có phi vụ quan trọng đều mua sắm cho cô những thứ tốt nhất, nhìn bên ngoài không ai nghĩ cô vừa bước ra từ cái “ổ” của bọn ăn mày.

Cô bước vào quán bar đêm, ánh sáng mịt mờ, tiếng nhạc âm vang khắp mọi nơi cùng bọn thiếu gia nhà giàu đang nhảy nhót điên loạn. Cô đã quen với mọi thứ, cô bước đi một cách tự tin vào bên trong căn phòng VIP, cái cách tự tin của cô khiến bọn bảo vệ không thể nhận ra, cứ ngỡ cô chính là khách mời.

Quả là Hành Trung đoán không sai, bọn giám đốc nhà giàu gặp nhau những nơi này đều không thể không gọi tiếp viên.

“ Đến rồi, đến rồi.” - Một lão già đứng tuổi đứng lên kéo cô về phía trước nói tiếp: “Cái gì mà không cần các em xinh đẹp, nào… nào… cưng phải làm cho ngài đây hài lòng, nếu không sẽ rắc rối to.”

Cô nhìn người đàn ông ngồi một mình duy nhất trên bàn tiệc ầm ĩ này, người đàn ông này có vẻ còn khá trẻ tuổi hơn những người bên cạnh, có lẽ là người ngoại quốc vì mái tóc anh ta màu vàng chói.

Cô ngồi xuống bên cạnh người đàn ông kia, nhưng tuyệt nhiên hắn ta không hề nhìn cô lấy một lần. Lần này thật khó cho cô rồi, phải làm sao để lấy chiếc ví trong túi áo kia.

“Em mời anh một ly.” - Cô nâng ly về phía hắn ta.

Anh ta không nói gì, nằm tựa vào chiếc ghế nệm nhắm mắt lại không quan tâm.

“Anh không phải đàn ông, là gay ư?” - Cô thắc mắc.

Anh vẫn bất động.

“ Nếu không phải gay, có lẽ anh đã có người yêu rồi nhỉ?” - Cô chợt cười, đưa ly rượu lên môi uống cạn, lời này cô nói bằng giọng Việt Nam.

Anh nghe cô gái bên cạnh nói giọng Việt liền mở to mắt ra nhìn cô.

“Anh không hiểu tôi nói gì phải không?” - Cô chợt cười trêu chọc: “ Anh là một người đàn ông tốt, nên hôm nay tôi tha cho anh.”

Nói rồi cô đứng lên và bước đi ra ngoài.

Một bàn tay níu cô lại. Cô quay đầu nhìn lại, đôi môi đỏ chói khẽ cười nham hiểm: “Đã không muốn ra tay, là do ngài kéo tôi lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.