“Thật không ngờ, cũng có một ngày
tớ có thể gặp lại cậu.” - Anh chàng cao to, gương mặt bầu bĩnh, hai mắt
long lên sự vui mừng nhìn về phía Tiểu Di mà nói.
Cô hơi cười, đưa
bàn tay khoáy đều ly sinh tố trước mặt đáp: “Tớ không nghĩ cậu lại nhận
ra tớ, chúng ta đã bao nhiêu lâu không gặp rồi nhỉ?”
“Đã mười năm
rồi, tớ rất vui vì cậu vẫn còn nhận ra tớ. Ai chứ, nếu là Tiểu Di, dù có mười năm nữa tớ cũng có thể nhận ra cậu.” - Anh chàng rút trong túi
quần chiếc điện thoại di động, nhìn Tiểu Di hỏi: “Cậu cho tớ số điện
thoại để liên lạc nhé.”
Tiểu Di lắc đầu: “Thật xin lỗi cậu Bụng Bự, tớ không dùng điện thoại.”
Bụng Bự hơi bất ngờ đôi chút nhìn Tiểu Di, sau đó lại nhìn cách ăn mặc của
cô liền cảm thấy kì lạ. Trước kia gia đình Hân Di tuy không thuộc loại
giàu có nhưng rất khá giả, vì sao nay Tiểu Di lại mặc một bộ quần áo cũ
như vậy, không còn giống một Tiểu Di điệu đà ngày xưa.
Tiểu Di nhìn bộ đồng phục trên người Bụng Bự liền hỏi: “Cậu đang học trường Liên Hoa sao?”
Bụng Bự gật đầu: “Thời gian qua cậu sống ở đâu, cậu đang học trường nào?”
Liên Hoa là một trường quốc tế nổi tiếng nhất thành phố, thì ra cuộc sống
của Bụng Bự rất tốt, ngày bé cô và cậu chỉ chơi thân với nhau không hề
suy nghĩ về gia cảnh. Cô mới nhận ra, càng lớn con người ta càng có
nhiều thứ để suy nghĩ hơn.
“Tớ học trường Ngôi Sao, chắc cậu không
biết nó đâu.” - Tiểu Di hơi cười, sau đó nhìn vào đồng hồ đã sắp đến giờ cô đi làm thêm, từ nơi này chạy về nơi làm việc phải hơn ba mươi phút:
“Tớ phải đi rồi Bụng Bự, hẹn gặp lại cậu sau nhé.”
Khi Bụng Bự thanh
toán tiền và chạy ra khỏi quán thì đã nhìn thấy Hân Di đã vội vàng chạy
đi, cô đã vội như vậy cậu cũng không giữ lại chỉ hét to: “Tiểu Di, tớ
tên là Minh Quân, tớ nhất định sẽ tìm ra cậu.”
Tiếng Bụng Bự hét phía sau lưng, Tiểu Di khẽ mỉm cười: “Bụng Bự, tớ vẫn thích gọi câu bằng cái biệt danh ấy thôi, mặc dù cái bụng lồi rốn của cậu đã không còn nữa… “
Buổi tối, sau khi kết thúc công việc cô đạp xe quay về nhà cùng bà ngoại,
cuộc sống của hai bà cháu vẫn trải qua như vậy đầy sự bình yên và hạnh
phúc. Cô bước vào trong căn nhà nhỏ nằm sâu trong một con hẻm tối tăm,
cô vẫn nhìn thấy bà ngoại đang ngồi trên chiếc võng đu đưa đợi cô về.
“Ngoại, Tiểu Di đã về rồi.” - Cô chạy đến ôm lấy bà ngoại.
“Đã về rồi sao, ngoại chừa cơm cho con trên bàn, mau đi tắm rồi ăn cơm.Tội
nghiệp cháu gái bà, còn nhỏ đã phải vất vả bên ngoài, tuổi của con đáng
ra phải được cùng bạn bè vui chơi sau giờ học căng thẳng.”
Tiểu Di khẽ cười buồn: “Con lớn rồi, con sẽ không để ngoại vất vả nữa.”
Ở trường cô có một người bạn thân tên là Trúc Mai, bọn họ thường cùng
nhau đến thư viện và học bài chung trong lớp. Chỉ là Trúc Mai là hoa
khôi của trường Ngôi Sao, khi cô đi cùng Trúc Mai thường bị mọi người
dòm ngó, là hai con người hoàn toàn khác nhau.
" Di, cuối tuần là kiểm tra toán, cậu nhất định phải giúp tớ nhé." - Trúc Mai chắp hai tay nhìn về phía Tiểu Di ra vẻ van xin.
" Cậu không cần làm ra vẻ đáng yêu như vậy với tớ." - Tiểu Di cười khẽ: "Đây là đề cương, tớ nghĩ sẽ ra theo dạng này."
"Tớ chỉ cần có Hân Di, cậu là người tốt nhất với tớ." - Trúc Mai reo lên.
Cô và Trúc Mai chỉ thân thiết trên lớp, ngoài giờ học cô không có thời
gian để tham gia các buổi đi chơi mà Trúc Mai thường rủ rê. Và cô tự
mình cảm thấy bản thân không phù hợp với những nơi như thế.
Môn học
mà Hân Di thích nhất chính là môn ngoại ngữ, đó là vì cô luôn nhớ đến
Will và cô hy vọng một ngày nào đó gặp lại cô và anh sẽ không còn bất cứ rào cản bởi ngôn ngữ nào nữa.
"Di, cậu đã có bạn trai chưa?" - Trúc
Mai chóng cằm nhìn Hân Di mà nói, đôi mắt cô long lanh cùng bờ môi căng
mộng vô cùng thu hút.
Cô lắc đầu, mắt vẫn tập trung vào xấp đề cương
ôn thi: "Cậu mau giải bài tập đi, đây mới là thứ cần thiết nhất lúc
này." - Nói rồi cô lại cặm cụi làm bài tập dở dang, cô không có quá
nhiều thời gian rãnh rỗi.
Từ phía xa, một đám nam sinh tiến về phía
họ, cô nhận ra những người này là đàn anh học lớp trên và cũng thừa hiểu lí do vì sao bọn họ đến nơi này, chính là tiếp cận Trúc Mai.
Bọn họ
quá ồn ào khiến cô không thể tập trung được nữa, Tiểu Di nhanh chóng thu gôm tập sách chuẩn bị rời đi tìm nơi khác thì Trúc Mai lại kéo cô lại,
khác như bình thường thì Trúc Mai sẽ để cô đi.
"Di, sau giờ học các
anh lớp trên muốn mời chúng ta đi chơi." - Trúc Mai nhát mắt khẽ nói
nhỏ: "Cậu thấy anh đang nhìn cậu không, anh ấy nói với tớ rằng muốn tớ
giúp anh ấy làm quen cậu,"
Hân Di đưa mắt nhìn xung quanh quả nhiên
là có một đàn anh đang nhìn cô thật. Anh ta khá nổi tiếng ở trường Ngôi
Sao này, là Vũ Văn một hotboy của trường. Anh ta thích cô ư, là chuyện
hoang đường nhất mà cô từng nghe qua, nó còn hoang đường hơn việc cô hy
vọng một ngày sẽ gặp lại Will.
"Cậu biết tớ không đi được mà, tớ phải đi làm thêm." - Tiểu Di khẽ nói nhỏ với Trúc Mai.
Cô nói xong liền quay đầu bỏ đi, cuộc sống của cô và họ không giống nhau.
Cô nghe từ phía sau tiếng bước chân bước theo sau, Tiểu Di dừng lại quay
đầu lại thì chạm mặt Vũ Văn, gương mặt cô đôi chút ngạc nhiên:" Anh đi
theo tôi?"
"Ừm, con đường rộng như vậy em lại khẳng định tôi theo em?" - Vũ Văn cười đáp, lộ chiếc răng khểnh rất duyên của anh.
"Nếu không phải, xem như tôi nhầm lẫn." - Cô đáp, lại quay đầu bỏ đi.
Rõ ràng là Vũ Văn đang đi theo phía sau cô, cô cảm thấy rất khó chịu giống như bị theo dõi liền tức giận quay đầu lại với nét mặt cau có.
"Rõ ràng là anh theo tôi."- Giọng cô đầy sự tức giận.
Vũ Văn vẫn giữ trên môi nụ cười đầu quyến rũ nhẹ nhàng đáp:" Đúng vậy, là tôi muốn theo đuổi em."
Đó là lần đầu tiên cô nghe một tên con trai trực tiếp đứng trước mặt tỏ
tình. Hân Di lúc đầu có chút bối rối, chân tay lúng túng... Người đang
tỏ tình với cô là một hotboy của trường, còn nhìn cô xem không có gì nổi bật, điều này có gì đó không đúng.
"Hôm nay không phải cá tháng tư, đùa không vui chút nào?" - Cô hai tay ôm xấp đề cương, nhìn Vũ Văn dò thám thái độ.
"Em có thể đồng ý hay từ chối tôi, nhưng theo đuổi em là quyền của tôi."
Vũ Văn cuối người như muốn hôn vào má cô nhưng Hân Di kịp né đi, không
phải vậy chứ... còn muốn hôn má cô khi cả hai đang đứng giữa sân trường.
Đúng như lời Vũ Văn nói, theo đuổi cô là quyền của anh ta.
"Anh làm gì ở đây?" - Tiểu Di kinh ngạc khi nhìn thấy Vũ Văn đứng trước con hẻm vào nhà cô.
" Đón em đi học." - Vũ Văn đáp như không có chuyện gì xảy ra:" Lên xe anh."
"Tôi có xe, cũng không cần anh đến đón." - Cô quay ngoắc đi, nhanh chóng lên chiếc xe đạp mà đạp đi.
Vũ Văn nhanh chóng đuổi theo cô trên chiếc xe phân khối lớn, đi song song
cùng chiếc xe đạp hơi ngã màu sơn của Tiểu Di. Cô không nhìn qua Vũ Văn
lấy một lần, là cô né tránh những phiền phức không đáng có, scandal tình ái của đàn anh này kín cả báo lá cải ở trường.
Hằng ngày Vũ Văn đều
xuất hiện trước mặt cô, có lẽ chính là thực hiện kế sách mưa dầm thấm
lâu, đẹp trai không bằng chai mặt. Thật ra Tiểu Di cũng có chút rung
động vì sự kiên nhẫn của Vũ Văn. Buổi sáng anh đứng đợi cô trước hẻm,
chiều tối lại đứng trước chỗ cô làm thêm để đưa cô về. Thời gian cũng đã hơn hai tuần trôi qua, tin tức Vũ Văn theo đuổi Hân Di loan ra cả
trường, khiến cô có phần khó xử và e ngại các đàn chị và những người
thích Vũ Văn.
Ngày đó, trời mưa rất lớn... Cô ngồi trong nơi cô làm
thêm nhìn ra ngoài trời tối om đen như mực. Bỗng dưng trong lòng có một
chút lo lắng cho Vũ Văn, liệu anh ta có ướt mưa không, liệu anh ta có
ngu ngốc mà đúng dưới mưa đợi cô không? Trong lòng không yên, cô mượn
cây dù trong quán chạy ra nơi mà anh ta thường đúng đợi cô, quả nhiên là anh ta đang đứng dưới mưa mà đợi cô.
"Anh bị điên hả" - Cô hét lớn, đưa dù về phía anh.
"Di, vì em... anh...có thể...chịu được mà." - Giọng Vũ Văn run lên.
Cô vô cùng cảm động, từ khi mẹ mất, ngoài bà ngoại ra chưa từng có ai đợi
cô, chưa từng có ai cho cô cảm giác yêu thương như vậy.
"Ngốc, tôi
không xứng với anh đâu." - Tiểu Di đưa bàn tay chạm vào gương mặt lạnh
cóng của Vũ Văn xót xa nói:" Anh không cần vì tôi phải chịu khổ như
vậy."
Vũ Văn ôm Hân Di vào lòng, chiếc dù rơi xuống đất khiến cả hai
đều bị những giọt mưa nặng hạt ướt sũng toàn thân:"Di, làm bạn gái anh
nhé."
Hân Di rụt rè đưa bàn tay chạm vào lưng Vũ Văn đáp nhỏ: "Em đồng ý."
Vũ Văn rất tốt với cô chỉ là anh có rất nhiều tật xấu mà cô dần dần phát
hiện. Nơi anh thích đến là những quán bar đầy ắp những tiếng nhạc chói
tai và đèn màu rực rỡ, ngoài ra anh bị nghiện thuốc lá mà đam mê tốc độ. Có một điều rõ ràng, cô và anh không một điểm tương đồng và không thể
hoà hợp.
"Thuốc lá có hại cho sức khoẻ." - Cô mang gói thuốc lá trên tay anh vứt đi, chỉ là cô không muốn anh huỷ hoại đi bản thân.
" Đêm nay anh bận, không đưa em về được đâu." - Vũ Văn nói xong, leo lên chiếc xe phân khối lớn chạy vụt đi.
Từ khi quen Vũ Văn cũng đã gần một tháng, cô dường như quen với việc được
anh đưa đón hằng ngày, đó là thời gian duy nhất mà cô và anh có thể nói
với nhau đôi ba lời. Vũ văn tặng cô một chiếc điện thoại di động, ép cô
nhận vì để tiện bề liên lạc, cô nhận nó và người cô lưu duy nhất trong
danh bạ chỉ có mình Vũ Văn.
Đêm đó một mình cô đi trên con đường vắng người, vì sáng đi cùng anh nên tối cô đành đi bộ về nhà. Con hẻm vắng
lặng xuất hiện một đám thanh niên phía trước khiến cô có chút nao lòng,
bỗng dưng cô nhớ đến Vũ Văn liền gọi cho anh.
"Alo?" - Một giọng nữ nhân vang lên bên đầu dây bên kia.
Hân Di giật mình cúp máy, muốn kiểm tra xem có bấm nhầm số hay không, nhưng danh bạ chỉ có một người, là điều không thể nhầm lẫn.
" Tiểu Di." -
Từ phía sau lưng một bàn tay đặt lên vai cô khiến cô hoảng hốt đánh túi
bụi vào người phía sau, cứ nghĩ bọn du côn dở trò.
"Tiểu Di, là tớ
đây, Minh Quân đây…đừng đánh nữa." - Minh Quân vội nói, không ngờ hổ báo trường mẫu giáo ngày xưa vẫn còn hung dữ như vậy.
Tiểu Di lúc này
mới lấy lại bình tĩnh, nhìn người con trai trước mặt liền nhận ra người
quen, lúc này chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống thật sâu.
"Bụng Bự, cậu làm gì ở đây?"- Tiểu Di ngạc nhiên hỏi người bạn thươ bé của mình.
"Tớ đến trường tìm cậu, họ cho tớ địa chỉ nhà cậu nhưng tớ chỉ tìm đến được con hẻm này thì không thể tìm được nữa, vậy nên tớ quyết định ngồi đây
đợi cậu. Nhưng Tiểu Di, cậu đi học mà về trễ như vậy ư?" - Minh Quân
đáp.
"À, tớ có việc." - Tiểu Di đáp:" Cũng may gặp được cậu, nếu
không tớ chẳng biết phải làm sao về nhà." - Hân Di ái ngại nhìn về phía
bọn thanh niên trước hẻm.
Minh Quân oai dũng cùng Tiểu Di đi ngang
qua bọn thanh niên, cũng chỉ là Tiểu Di quá lo lắng hoặc bọn chúng e
ngại thân hình cao to khoẻ mạnh của Minh Quân mà không dám làm gì.
Nhìn thấy gia cảnh nhà Tiểu Di, Minh Quân có chút kinh ngạc nhưng rồi tự hiểu vì sao quần áo trên người cô đều cũ mèm như vậy.
"Đã có chuyện gì xảy ra với cậu?"
Tiểu Di mỉm cười nhìn mái nhà xiêu vẹo, người bà đang nằm ngủ trên chiếc ván trong lòng thật bình yên: " Cậu thấy có gì không ổn ư?"
Minh Quân nhìn bàn tay của Hân Di liền nắm lấy khẽ rùng mình:"Tay cậu, cậu ra ngoài làm thêm sao?"
Bàn tay cô đầy vết bọng nước, phần do sơ ý bị phỏng dầu ăn, phần bưng bê bị chai tay, phần là rửa chén bị nước ăn tay. Nhưng với cô có hề gì, không một chút đau đớn nào, thà cô chịu cực một chút, không muốn chiếc gánh
kia làm lưng bà ngoại càng cong.
Nhưng nực cười thay, người nhận ra
bàn tay cô đầy thương tích không phải là Vũ Văn mà chính là một người
bạn đã lâu không gặp. Cô lắc đầu loại bỏ những suy nghĩ về Vũ Văn, nhìn
qua Bụng Bự hỏi:" Trễ rồi, cậu không về sao?"
"Cho tớ số điện thoại cậu, đừng nói không có, khi nãy tớ đã thấy."- Minh Quân nghiêm mặt.
Hân Di thật ra thuộc lòng số điện thoại của Vũ Văn nhưng lại không hề nhớ
số của mình, lấy từ trong túi chiếc điện thoại đưa cho Minh Quân nói:"
Tớ không nhớ số, cậu tự tìm lấy."
Minh Quân mở điện thoại cô lên, màn hình chính là hình của Hân Di và Vũ Văn chụp chung, trong ánh mắt cô có nét hạnh phúc.
"Bạn trai cậu." - Minh Quân khẽ hỏi.
"Ừm" - cô đáp.
"Tớ cứ nghĩ cậu thích thằng nhóc mắt xanh, tóc vàng kia chứ... Tốt rồi, tớ
đã lưu số điện thoại tớ vào máy cậu rồi, sẽ liên lạc nhé, Tiểu Di."
Tiểu Di chào tạm biệt Minh Quân, khi cô bước vào trong nhà liền nhận được
một tin nhắn:" Tớ là Bụng Bự, sẽ mãi mãi bảo vệ Tiểu Di, vậy nên khi nào cậu gặp khó khăn nhất định phải gọi cho tớ, chúc ngủ ngon, Tiểu Di."
Khi nãy Bụng Bự nhắc đến Will khiến cô chợt cảm thấy ấm áp, đưa bàn tay sờ
lên chiếc chìa khoá trên cổ khẽ cười:" Will, ngày hôm đó là cậu viết
điều gì nhỉ... Còn tớ, tớ nhất định lấy lại tờ giấy đó sẽ không bao giờ
cho cậu đọc."