Trên đời này không gì là không có ngoại lệ. Kể cả những chuyện dường như chắc chắn trong tay, lại có thể vụt mất, kể cả những chuyện không thể nào ngờ tới. Cô lại không dám nghĩ rằng, cuộc đời của cô lại liên quan đến hai người đàn ông vạn người say mê. Riêng bản thân cô, tự thấy bản thân khoibg có gì hơn người, cô luôn tự hỏi, à không đã hỏi trực tiếp Trạch Hy vì sao thích cô.
“Vì em đặc biệt.”
Cô thật không cảm thấy câu trả lời ấy thích đáng, tất nhiên cô không hài lòng. Cô xấu đặc biệt, hay tẻ nhạt đặc biệt. Nhiều lúc lại tự mãn rằng bản thân mình quá xinh đẹp, quá kiêu sa nên câu dẫn được đàn ông xuất sắc, lúc đó lại tự soi mình trong gương, bao nhiêu tự mãn trở thành tự kỉ.
Nói đến việc Trạch Hy cho cô học thiết kế, cứ nghĩ sẽ có điểm đi điểm đến ngoài ngôi nhà lạnh lẽo này. Nào ngờ anh ta thuê hẳn một gia sư người Việt đến dạy cô. Cô phản ứng bằng cách nói bản thân muốn có bằng cấp, Trạch Hy trầm ngâm một chút lại đáp.
“Dù sao cũng sẽ làm việc ở Trạch thị, anh biết em có năng lực là đủ.”
Cô là được anh nuôi, ăn của anh, ở của anh… nghĩ đên việc học xong tất nhiên sẽ cống hiến cho công ty anh. Nhưng anh làm như vậy chính là không muốn cô mọc cánh bay mất, con người Trạch Hy không phải loại yêu mù quáng.
Cô nâng tay uống hết một cóc nước lọc trên bàn. nghĩ đi nghĩ lại thì Trạch Hy làm vậy cũng không quá đáng, cô cũng vui lòng nghe theo anh. Cô bắt đầu buổi học với một cô gái cũng tầm hơn hai lăm tuổi. Cô ấy từng là du học sinh và hiện đang làm ở Trạch thị, nay giám đốc đích thân mở lời đến hướng dẫn Hân Di thiết kế.
“Chị là Lan Chi. Rất vui được gặp em.”
“Em là Hân Di, nhưng chị có thể gọi là Helen.” - Cô mỉm cười đáp.
Buổi học diễn ra khá dễ dàng khi cô có thể giao tiếp bằng tiếng mẹ đẻ. Cô đuợc Lan chi hướng dẫn từ nhũng thứ cơ bản nhất. Học ngành này không nên vội vàng, mọi thứ đều có quy luật của nó.
Lan Chi đi vào bên trong nhà vệ sinh, cô đang chăm chú vào bài tập thì tiếng chuông điện thoại của cô giáo reo lên.
“Chị, có điện thoại.”
Có lẽ Lan Chi không nghe thấy, nhìn thấy cái tên trong điện thoại cô có chút chột dạ, nhưng cái tên kia lại phổ biến, cũng không thể trùng hợp như vậy.
Khi Lan Chi trở ra, cô có thồn báo rằng chị ấy có điện thoại. Chị xem qua rồi tắt đi tiếp tục buổi học, nhưng dường như tâm trạng đã trùng xuống ít phần.
Cô không tiện hỏi, nhưng cái tên trong điện thoại Lan Chi vẫn khiến cô để tâm sâu sắc.
Ngày hôm đó, chính xác là ngày ở một phương trời khác người cô thích sẽ kết hôn cùng người coi căm ghét. Cô nhìn trên báo, lần mò chương trình của Google cũng hiểu chúng đang viết gì. Nào là hồi môn tiền tỷ, nào là bạn bè của cô dâu được bao trọn gói đến Thượng Hải. Nghĩ cũng lạ, Hân Dư người Việt, Will người Mỹ gốc Việt, bọn họ lại đến một nơi xa lạ mà tổ chức lễ cưới. Trong lòng cô không đố kị với coi ta về nhũng hồi môn hấp dẫn, cô đố kị vì cô ta có được người đàn ông như Will.
Những ngày Trạch Hy về nước, cô cũng gặp Hoàng Quân vài lần. Cậu ấy đưa cô đi đến nhũng nơi khá đẹp của đất nước lạnh giá này. Hoàng Quân vẫn vậy, ân cần, nhẹ nhàng, chu toàn và luôn quan tâm cô.
“Cậu sẽ về nước chứ?” -Bụng Bự cùng cô ngồi dưới những bông hoa anh đào nở rộ.
“Mình chưa nghĩ đến.” - Cô lặng người vài giây, đáp.
“Cậu hiện đang sống rất tốt nhỉ, nhưng từ khi bà mất, ngoài một vài lần mình về nước đến thắp hương, mộ phần bà và mẹ cậu dường như không ai chăm sóc.” - Bụng Bự tựa lưng về phía sau, cơ hồ như rất mệt mỏi lại nói: “Có lẽ nếu họ biết cậu đang sống tốt, sẽ rất an lòng, giống mình hiện tại.”
Bụng Bự nhắc đến hai người thân duy nhất khiến tâm can cô như bị ai bóp nát. Tim cô nhói đau lên từng cơn, cô sợ bản thân mình quay về sẽ không thể nào đối diện với sự thật, cô sợ mình sẽ ôm thù hận mà sống cả phần đời còn lại. Cô đưa tay chạm vào khóe mắt, lau đi giọt nước mắt chực chờ rơi.
Cô đứng lên, nắm lấy tay Bụng Bự mà mỉm cuời: “Mình đói rồi, đi ăn món nào nóng nóng nhé.”
Cô vẫn tỏ ra mình khó hiểu, ít nhất trong lòng Hoàng Quân không hiểu cô đang nghĩ gì. Anh đi theo phía sau cô, Tiểu Di ngày nào nghịch ngợm đã trở nên trầm tư biết giấu nỗi buồn vào trong lòng. Sowj người khác biết cô tổn thương, hoặc sợ nhìn thấy người khác thương hại cô.
Vài ngày sau đó, Trạch Hy quay về sống cùng một nhà với Hân Di. Lúc đầu chị Lan Chi tỏ ra rất kinh ngạc, cô lại ra sức giải thích chỉ là em gái. Còn tin hay không. xem ra khó nói.
Cô còn để ý từ ngày Trạch Hy về lại, chị gia sư ăn mặc ngày càng tinh tế hơn, không kín không hở, lại tôn lên nét đẹp dịu dàng của con gái Việt. Cô biết, khó mà nữ nhân nào cưỡng lại sự quyến rũ của Trạch Hy, anh ta còn có cả hang loạt các cô chân dài tự nguyện chết dưới chân. Tất nhiên, trừ cô ra.
“Chị thích Trạch tổng?” - Cô dò hỏi, Lan Chi thường gọi Trạch Hy là Trạch tổng.
Xem ra cô đoán đúng, gương mặt Lan Chi đỏ ửng.
Hôm đó cô tỏ ra có nhã ý muốn ra ngoài xem hoa anh đào nở và sẽ rủ thêm chị Lan Chi đi cùng. Đây cũng là cơ hội để bọn họ tiếp xúc với nhau. Trạch Hy tất nhiên không từ chối, Lan Chi khá hân hoan, còn nói sẽ rủ một cô em gái để cho Hân Di không cô lẻ.
Ngày bọn họ cùng nhau ngắm hoa anh đào nở, kháp nơi đều là một màu hoa đầy lãng mạng. Cô cố tình đẩy Trạch Hy đi cùng Lan Chi, còn người em Lan Chi nhắc đến dường như có việc nên đến trễ.
“Em tôi đến rồi, tôi sẽ ra đón.” - Lan Chi nhận điện thoại.
“Không, em cần mua ít nước, chị hãy nói cô ấy đợi ở quầy nước em sẽ đón cô ấy.” - Cô vội ngăn lại, đây là cơ hội cho bọn họ ở riêng.
Cô cầm điện thoại của Lan Chi đến quầy bán nước tự động. Cô nhìn xung quanh không thấy ai có vẻ như đang đợi người. Chuông điện thoại lại vang lên, cô vội nghe máy không nhìn tên người gọi.
“Chị, em đến rồi, chị ở đâu?”
Giọng nói trong điện thoại rất quen, cô quay người về phía sau khi giọng nói ngày một rõ ràng hơn. Cô trố mắt nhìn người đàn ông trên người mặc chiếc áo khoác dài đến tận đùi màu đen, nón lưỡi trai màu đen, chiếc quần rách te tua bên dưới, dường như anh ta vẫn trung thành với phong cách dị này.
“Hân Di, là em thật sao?”
Cô nhìn vào màn hình điện thoại của Lan Chi, là tên Vũ Văn. Đúng là anh ta.
“Tôi cảm thấy thật tệ khi gặp anh.” - Cô quay người: “Đi thôi, chị Lan Chi đang đợi.”
Hắn ta dường như không hề cảm thấy tội lỗi sau cái quá khứ đầy ề chề mà anh ta gây ra.
“Đây là em họ của tôi, Vũ Văn.” - Lan Chi giới thiệu.
“Xin chào, tôi là Vũ Văn rất vui đuợc gặp anh, nghe chị tôi kể nhiều về anh, Trạch tổng.”
“Xin chào, cứ gọi tôi là Trạch Hy.”
“Văn, em quên chào người này.” - Lan Chi kéo tay cô: “Đây là…”
Lan Chi chưa kịp nói hết câu, Vũ Văn đã ôm cô như rất thân thiết.
“Khônh cần phải dài dòng, em biết cô ấy, chúng em từng hẹn hò, và từng rất thân thiết.”
Nếu không vì nể Lan Chi, cô chỉ mún thẳng tay tát hắn một cái thật đau. Cô ái ngại đẩy hắn ra, khi nhìn về phía Trạch Hy thấy anh mắt anh ta nhìn cô rất lạ. Cô ho vài tiếng, cảm giác thật chỉ muốn rời xa Vũ Văn càng sớm càng tốt.
“Em mệt sao?”
Cô còn chưa kịp lắc đầu. Trạch Hy đã nắm lấy tay cô về phía bên anh nói: “Helen ốm rồi, tôi nghĩ chúng tôi nên về trước. Hai người từ từ đi dạo, thật ngại.”
Trạch Hy kéo cô đi không bận tâm lời chào của họ. Cô cũng thật tâm không còn hứng thú, gặp lại Vũ Văn, cô lại càng hận Hân Dư. Nhưng cô biết phải làm sao khi cô quá cô độc và dường như không thể tin tường ai.