Tiền Hạo Vân hiển nhiên không thể hiểu
được ý nghĩ của ta, một nữ nhân không ở nhà giúp chồng dạy con thì thôi, sao lại còn ra ngoài bán đứng tướng công của mình chứ? Khi ta nói với
Tiền Hạo Vân rằng ta nguyện ý thay thế vị trí của Dương Vi trong kế
hoạch của hắn, thăm dò báo giá của Tôn gia với vụ buôn bán kia, hắn vẫn
đắm chìm trong trạng thái không thể tin. Trong mắt hắn, chắc ta là một
kẻ điên.
Lời ta nói không đủ để hắn tín nhiệm, vì
thế ta tiếp tục: “Tiền huynh đệ lo lắng cũng là chuyện bình thường, nếu
chúng ta tình cờ gặp nhau như hôm nay thì còn chấp nhận được, nhưng nếu
tiếp xúc nhiều hơn, người ngoài khó mà không nghi ngờ. Vậy nên trước khi giúp Tiền huynh đệ hoàn thành được tâm nguyện, ta hy vọng Tiền huynh đệ đáp ứng một điều kiện của ta.”
“Chuyện này…” Tiền Hạo Vân vẫn đang trầm ngâm, hắn không biết ta sẽ đưa ra điều kiện
gì, càng không có quyết tâm sẽ hợp tác với ta.
Ta khẽ hừ một tiếng: “Chẳng lẽ Tiền huynh đệ cho rằng mình còn tư cách để cò kè mặc cả sao? Phải chăng đi đêm
nhiều nên sinh thói đa nghi? Còn nữa, không phải ta đưa không công vụ
làm ăn này cho ngươi, thù lao ta muốn cũng không hề thấp.”
Nghĩ đến chuyện ta đang nắm giữ chứng cứ
bất lợi với hắn, sắc mặt Tiền Hạo Vân nhiều năm chưa ăn quả đắng chuyển
đổi liên tục từ đen sang xanh, hồi lâu mới khôi phục bình thường: “Đại
tẩu nói phải, không biết điều kiện của đại tẩu là…”
Ta ho nhẹ, nói: “Điều kiện này với ngươi
hoàn toàn là trăm cái lợi không cái hại. Ta có một bằng hữu, phong thái
thanh tú thân thể yểu điệu, chỉ tiếc cảnh đời đáng thương hoàn cảnh khốn cùng, bị bán vào quán tiểu quan hầu hạ những người trong đó. Lúc ta
phát hiện ra thì đã quá muộn, không thể cứu nàng ra, chỉ đành nhờ Tiền
huynh đệ hỗ trợ, đưa nàng thoát khỏi bể khổ, cho nàng một thân phận
trong sạch.” Nói đến đoạn xúc động, ta còn giả bộ dùng tay áo lau khóe
mắt. “Bằng hữu của ta họ La, tên Thanh Thanh, tuy là một nữ tử chân yếu
tay mềm nhưng lại cơ trí vô song, nếu nàng vào nhà của Tiền huynh đệ, ta có thể thuận lợi truyền tin tức ra ngoài. Có được Thanh Thanh, tiền đồ
sản nghiệp tương lai của Tiền huynh đệ cũng sẽ không thể đong đếm.”
Trong lòng ta thầm nghĩ không hiểu chiêu
này của mình có tính là trả thù Tiền Hạo Vân hay không, đại khái là thế
đi, chỉ cần La Thanh Thanh vào cửa Tiền gia, hậu viện nhà hắn không muốn bén lửa cũng khó. Xét theo tính tình của La Thanh Thanh, đã xác định
chuyện gì rồi sẽ không vòng vo nữa, có thể tưởng tượng được cảnh tượng
phồn vinh gà bay chó sủa tương lai của Tiền gia rồi… Ha ha.
Tiền Hạo Vân nghe vậy cũng ngẩn ngơ,
nhưng sự tình không theo quy luật chính là con đường sống: “Điều kiện
của đại tẩu không coi là khó, ta xin đáp ứng.” Suy nghĩ xoay chuyển rất
nhanh, lại nói tiếp: “Thứ trong tay đại tẩu khi nào mới định giao cho
tiểu đệ vậy?”
Ta liếc hắn: “Gấp cái gì, phải chờ tới
lúc giao dịch hoàn thành đã. Mấy ngày tới ngươi cứ đi thăm dò thoải mái
đi, tẩu tử của ngươi cũng chẳng phải kẻ qua sông đoạn cầu.”
Tiền Hạo Vân hiểu ý, mắt cười cong cong, bộ dạng như trút được gánh nặng: “Vậy tẩu tử muốn thù lao ra sao?”
Ta nắm tay trái thành quyền, lòng bàn tay úp xuống, mu bàn tay hướng về phía trước, ngón cái tay phải đặt trên
tay trái nhẹ nhàng vẽ nửa vòng, giao dịch ở chợ đen đều dùng tay để ra
giá. Tiền Hạo Vân thông thuộc mấy thứ này tất nhiên ngầm hiểu, tỏ vẻ giá này chấp nhận được. Ta ngồi lại cửa hàng của hắn một lát, uống trà, nói hắn không cần quan tâm đến chuyện của Dương Vi, cũng đừng đến đưa nàng
ta về, chỉ cần hắn không ra tay can thiệp là được.
Tiền Hạo Vân tất nhiên cầu còn không được, muốn mau mau vứt bỏ khoai lang bỏng tay(1) Dương Vi, sảng khoái đáp ứng.
Ta tìm chỗ không người thay đổi trang phục, mang bộ dạng bác gái trung niên đi vào quán tiểu quan.
La Thanh Thanh vừa thấy ta liền đứng phắt dậy, ánh mắt xanh rực như sói cái. Ta nhếch miệng, cười bảo may mà bộ
dạng vụng về này của nàng không bị khách nhìn thấy. Khi nàng mất hết
kiên nhẫn giương nanh múa vuốt nhào đến, ta lập tức hô lên có tin tức
tốt như trời long đất lở.
Lời này giống như phép định thân, La
Thanh Thanh vẫn giữ nguyên bộ dáng giương nanh múa vuốt đứng đó, nhưng
biểu tình trở nên nhăn nhó. Ta tức giận mắng nàng chưa trải đời, nào ngờ ngay sau đó nàng hồn bay phách lạc ngồi trên ghế gào khóc.
Biểu hiện này tất nhiên ngoài dự đoán của ta, ta chung quy vẫn nghĩ nữ nhân này nghe được tin tốt sẽ hoa chân múa tay vui sướng, sau đó miệng lặp lại lý tưởng vĩ đại của mình, ai ngờ
nàng lại khóc chứ.
Ta lôi nàng vào trong sương phòng, dù sao cũng không thể để nàng xấu hổ ngồi khóc ở đại sảnh.
Ta quăng cái khăn tay vào người nàng, tức giận dạy bảo: Ngươi thấy ngu chưa, có sung sướng thế nào cũng không thể sung sướng đến mức
này chứ. Ngươi nói xem vừa rồi ngươi ngoạc miệng ra khóc lớn, nước mắt
nước mũi tùm lum giữa đại sảnh có phải là hù người không đó.
Lúc này La Thanh Thanh cũng đã khôi phục lý trí, vừa cầm khăn lau mặt vừa hoạt động cơ miệng: Cô nương đây đã hù người khi nào, dù có khóc, cô nương đây cũng phải là lê hoa đới vũ.(2)
Ta bảo ngươi thôi đi, trường chinh vạn dặm mới đi được bước đầu tiên, Tiền Hạo Vân có vợ cả rồi.
Có lẽ vừa rồi khóc quá lớn, cổ họng La Thanh Thanh hơi rát, giọng nói khàn khàn mang theo một chút mị hoặc: Có vợ cả thì sao, ta có thể kéo ả ta xuống dưới.
Nhìn bộ dáng kiên định không thôi của nàng, một xúc cảm mơ hồ dấy lên, ta nói ngươi kiềm chế chút đi, vợ cả của Tiền Hạo Vân không tệ, giết người chẳng qua là đầu chạm đất,(3) ngươi cướp tướng công nhà người ta cũng nên tha cho người ta một đường sống.
La Thanh Thanh hiển nhiên không nghe lọt
tai, gật đầu đồng ý lung tung, phỏng chừng nàng vẫn còn đắm chìm trên
con đường trường chinh vĩ đại của mình. Không ngờ La Thanh Thanh thoạt
nhìn hời hợt hóa ra lại khát vọng trong sạch và tự do như vậy, cũng thật không ngờ phản ứng của nàng với chuyện này mạnh đến thế. La Thanh
Thanh, có lẽ ở những đêm không người, phía sau gương mặt giả lả chốn ăn
chơi đàng điếm, đã bao lần trộm rơi nước mắt…
Bỗng nhớ tới một chuyện, ta không thể không dặn La Thanh Thanh, làm gì cũng phải giả vờ yếu đuối cho ta, đừng có vừa vào nhà người ta,
người ta cho quả táo ngọt đã quên luôn cả tên họ của mình. Nhỡ sau khi
làm ăn xong người ta đuổi ra khỏi nhà, có khi ngay cả quán tiểu quan
cũng không thèm chứa chấp, bị đá luôn sang kỹ viện.
La Thanh Thanh liếc xéo ta, ngươi lo
thừa, mấy năm nay lăn lộn chốn phong nguyệt mãi rồi, có gì chưa trải qua đâu. Chẳng qua thấy người ta thì phải gọi ‘ngài’, gió chiều nào theo
chiều ấy, lúc cần thì có thể khóc đến mức đám người kia hận không thể
móc tim gan ra mà dỗ. Điểm này há ta lại không biết, đừng nói giả vờ yếu đuối, cho dù ta đóng kịch cả đời cũng không ai phát hiện ra.
Ta nói ngươi đúng là quỷ đội lốt mỹ nhân, sao nhìn thấy ta lại lộ nguyên hình vậy.
La Thanh Thanh cười, hàm răng trắng bóng, ngón tay như hoa lan cong cong giữa không trung rồi đặt hờ lên khóe
miệng, không chút thẹn thùng bảo đây là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Ta hừ mấy tiếng, mắng nàng là mồm quạ đen, lại dặn dò nàng phải cẩn thận.
Chúng ta cãi đến cãi đi vài câu, cười ha ha không có chút hình tượng. Khi rời đi, ta thở dài, Thanh Thanh, nhất định phải hạnh phúc đấy.
Không biết Hoa Thành Cẩm nhảy ra từ xó
nào, đứng trước mặt ta, mang theo nét cười tươi tắn hỏi thăm: “Đại tỷ,
đến quán tiểu quan chơi đấy à?”
*
Chú thích:
(1) Khoai lang bỏng tay: Việc khó.
(2) Lê hoa đới vũ: Hình dung hoa lê đọng hạt mưa, vốn tả điệu bộ khóc của Dương quý phi, sau này dùng để chỉ nữ tử xinh đẹp.
(3) Giết người chẳng qua là đầu chạm đất: Nếu giết người chẳng qua là đầu chạm đất, khi đối phương đã dập đầu
nhận lỗi, cũng là đầu chạm đất, cần gì phải tiếp tục bức bách, nên tha
thứ cho đối phương.