La Thanh Thanh hít sâu một hơi như muốn
lấy thêm dũng khí, nàng nói: “Ả vợ cả kia chẳng đáng để mắt tới, chỉ
biết mấy trò mèo. Chắc chắn ngươi không tưởng tượng nổi đâu, từ khi đến
nhà đó ta không uống nước trong giếng, nước giếng nhà đó có vấn đề.”
Nàng nhún vai, thờ ơ kể tiếp: “Một tiểu thư như ngươi có lẽ chưa từng
nghe thấy thủ đoạn đó, nhưng ta xuất thân từ đâu chứ, tất nhiên thừa
biết thủ đoạn này rất bình thường ở những già giàu có thê thiếp mâu
thuẫn. Uống nước trong giếng này không hại tới sức khỏe, nhưng có thể
khiến nữ nhân không thể sinh con.”
Ta quan sát vẻ mặt La Thanh Thanh, nàng
vẫn mang bộ dáng như vừa rồi, thậm chí ánh mắt còn có phần thoải mái.
“Thoạt nghe không ngờ được phải không? Vợ cả cũng dùng thủ đoạn đó, đây
là nguyên nhân vì sao Tiền Hạo Vân đến giờ vẫn chưa có con.”
Tay nàng vô
thức sờ bụng: “Lúc ta vào cửa lớn của Tiền gia, Tiền Hạo Vân đã có một
vợ cả, ba tiểu thiếp, sáu a hoàn thông phòng. Mấy nữ nhân này ngoài mặt
ai nấy đều dịu dàng, nhưng bụng dạ đều tranh chấp một mất một còn, ở
Tiền gia không có thủ đoạn thì đừng nghĩ đến chuyện sống sót. Ta không
hại người khác, người khác sẽ hại ta, nhưng ta nghĩ, ta vẫn bất giác đi
vào con đường của các nàng, đến bây giờ… cũng chưa có động tĩnh gì…”
Ta siết chặt góc áo, trong lòng chỉ có cảm giác thương hại và chua xót: “Thanh Thanh, ngươi hối hận ư?”
La Thanh Thanh quay đầu nhìn ta, nàng
nói: “Vì sao ta phải hối hận? Ta rất biết ơn ông trời đã để ta biết
ngươi, mà ngươi lại cho ta cơ hội này. Ngươi nghĩ xem, nếu hai năm trước ta không vào Tiền gia, lúc ngươi về có khi nào đã đi viếng mộ ta rồi
không?”
Sắc mặt nàng tái nhợt nhưng lộ vẻ kiên
định: “Chỗ đó là nơi đàn ông tầm hoan, là nơi ăn thịt người, một khi vào rồi đừng nghĩ là thoát được, đi ra cũng sẽ bị người giẫm đạp dưới lòng
bàn chân, mãi mãi không thể ngẩng cao đầu. Tiền gia cũng là nơi ăn thịt
người, nhưng ta có thể ngẩng đầu lên, có thể phản kích!”
Ta vẫn biết La Thanh Thanh là một cô
nương kiên cường bền bỉ, nhưng sự thay đổi trong hai năm qua của nàng
thật khiến ta đau lòng: “Ta nhớ Tiền Hạo Vân quả thực thích ngươi, không phải sao?”
“Nếu không có một chút thích này của hắn, ngươi nghĩ rằng một nữ nhân xuất thân từ chốn phong nguyệt yên hoa như
ta sao có thể leo lên thành nhị phu nhân, sao có thể tay cầm tiền tay
nắm quyền? Bây giờ Tiền Hạo Vân nhà lớn nghiệp lớn, tiệc tùng buôn bán
ngày nào cũng có, thị thiếp người khác cho hắn nhiều không đếm xuể, đám
nữ nhân đó hận không thể lôi ta ra lột da róc xương còn không phải vì
một chút thích của hắn ư?”
Ta quay đầu sang bên, không nhìn nàng,
gương mặt dửng dưng và cứng nhắc của nàng thật khiến ta đau đớn, nếu vẫn là La Thanh Thanh của trước đây, hẳn đã nhảy dựng lên mắng chửi từ lâu, quát mắng khiến cho người ta choáng váng ong đầu không phân biệt được
một với hai… Nhưng bây giờ, mềm yếu đã trở thành vũ khí của nàng, trong
ngoài bất nhất đã bị nàng vứt bỏ, nàng chính là Tiền gia nhị phu nhân,
không còn là La Thanh Thanh chống nạnh gào năm uống sáu tùy ý cười mắng
kia nữa.
Có người nói, giả trang chỉ là làm bộ. Ta thấy không phải, giả trang là mặt nạ của một người, là sự bảo vệ bản
thân theo bản năng. Giả trang một ngày cũng là giả trang, giả trang một
năm cũng là giả trang, nhưng nếu giả trang mười năm thì sao? Giả trang
cả đời thì sao?
Giả trang, lâu dần chiếc mặt nạ kia liền
biến thành bộ mặt thật của mình, ít nhất cũng sẽ kết hợp với bản tính
vốn có, không thể phân biệt. Như Hoa Thành Cẩm, thân phận Hoa Thành Vân
là lớp vỏ bảo vệ của chàng, ta từng hỏi chàng mấy dân chúng thành Định
Châu chờ chàng khám bệnh biết làm sao bây giờ, chàng trả lời là không
liên quan đến mình. Sau đó ta nói chàng giả nhân giả nghĩa, nhưng trên
đường thấy bệnh nhân đổ bệnh cấp tính, sao chàng lại tự động đến bên
giúp chữa trị? Trước mặt Phó phụ Phó mẫu, chàng kiên trì giữ thân phận
Hoa Thành Cẩm, nhưng nói năng hành động đều điềm đạm lễ phép như Hoa
Thành Vân, chuyện này thì giải thích thế nào? Chỉ có thể nói, Hoa Thành
Vân đã trở thành một bộ phận không thể thiếu trong bản tính của Hoa
Thành Cẩm, là một loại biểu hiện vô thức chàng dùng để giành lấy thiện
cảm trước mặt người đời.
Lại nhìn La Thanh Thanh, bây giờ cho dù
đối mặt với ta, mặt nạ của nàng cũng không gỡ xuống, nhớ ngày đó chúng
ta cười nói đùa giỡn, lần nào ta gặp nàng cũng dặn dò một câu, nhớ kỹ
hình tượng yếu đuối của ngươi đó… Nay mềm yếu đã trở thành thói quen của nàng, trở thành vũ khí quen tay, La Thanh Thanh của dĩ vãng đã thật sự
biến thành nhị phu nhân tiếu lý tàng đao,[1] mặt phấn không giận cũng uy nghiêm…
Chắc La Thanh Thanh đã hoàn thành giấc
mộng trước đây của nàng rồi, dù bên trong là trả giá và gian khổ ta
không thể ngờ tới, nhưng vì sao ta không cảm nhận được sự vui vẻ sung
sướng của nàng vậy? Nhớ ngày đó, khi nàng nghe thấy mình có thể vào Tiền gia, cô nương kiên cường này còn mừng đến bật khóc, nay, có địa vị, có
tiền tài, nàng đã có được cuộc sống mình ước mong, nàng còn muốn gì nữa
đây?
La Thanh Thanh nói: “Ta ở Tiền gia hai
năm, tận mắt trông thấy ba người bị tống cổ ra ngoài.” Giọng nàng nặng
nề: “Hai người bị khiêng ra ngoài, một người bị tội đuổi đánh ra ngoài.
Phó Tĩnh Nhã, ngươi cũng biết ta không phải người nhát gan, trước đây
khi chưa đến Tiền gia ta cũng đã thấy người chết rồi… Nhưng hai người bị khiêng kia mặt đều đen sì, người toát ra mùi thối, mủ chảy ròng ròng…
Tiền gia bảo với người ngoài là bị bệnh mà chết, nhưng nhìn là biết bị
độc chết… Quan phủ cũng không truy cứu… Lúc ấy ta đã nghĩ, nếu ta không
bảo vệ bản thân, người chết tiếp theo không chừng chính là ta…”
Hốc mắt ta cay cay: “Chẳng lẽ Tiền Hạo Vân không quản lý sao? Nữ nhân của hắn hung ác như vậy, chẳng lẽ hắn không biết sao?”
La Thanh Thanh cười nhạo ta ngây thơ:
“Hắn là người đứng đầu trong nhà, có gì trốn được mắt hắn? Chẳng qua nam nhân có chuyện của bọn họ… chỉ cần hậu viện ngoài mặt có vẻ êm ả, ầm ĩ
không quá đáng thì hắn sao cũng được. Nói không chừng hắn còn ước gì bớt được mấy cái miệng líu lo ấy chứ…”
Ta hoảng sợ, sao trước đây ta khờ khạo
vậy, ngỡ rằng kế sách nhỏ nhoi của mình có thể khiến nội bộ Tiền gia mâu thuẫn, ai ngờ Tiền gia vốn đã là một đám cháy dở… Ta vươn tay ra muốn
cầm tay nàng an ủi, không ngờ La Thanh Thanh bỗng nhiên giật lùi về phía sau, tránh né sự đụng chạm của ta…
Ta sửng sốt, rụt tay về, trong lòng không rõ là cảm giác gì. La Thanh Thanh nhìn ta cười gượng gạo, định mở miệng giải thích gì đó nhưng không nói lên lời, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài thầm kín: “Nếu ngươi không muốn gây phiền phức thì mau mau về với
phu quân của mình đi, mấy ngày nay Tôn Thừa Nghiệp ra khỏi thành mua
hàng, không biết ngươi đã về Gia Châu. Nếu hắn mà biết… không hiểu còn
tạo ra phong ba gì nữa… Hai năm nay hắn chưa lập gia đình chẳng phải là
vì ngươi sao? Không ngờ ngươi lại gả cho người khác rồi… Ngươi chắc
không biết, lúc hắn đến Bắc cương tìm ngươi thì bị thổ phỉ bắt cóc, lúc
về chỉ còn nửa cái mạng…”
Hắn chưa lập gia đình là vì ta? Vì sao
nói thế chứ? Chẳng phải ở Định Châu hắn đã biết chuyện ta và Hoa Thành
Vân sao? Nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, ta nhìn La Thanh Thanh mỉm cười, gật đầu.
La Thanh Thanh thấy ta đồng ý rồi liền
thở phải: “Lúc ngươi chưa rời Gia Châu ta đã hâm mộ ngươi, lúc ngươi rời Gia Châu rồi ta lại càng hâm mộ ngươi… Ta vừa mắng ngươi không biết tốt xấu vừa hâm mộ ngươi, ngươi nói xem thế là thế nào?”
Ta không cười nổi, giật chiếc quạt tròn
trong tay nàng, hùng hổ quạt hai cái mới nói: “Còn sao nữa, chẳng qua
thì giống ta, mất hết cả tự trọng rồi!”
La Thanh Thanh sửng sốt, sau đó cười ha hả, vươn tay ra tranh quạt tròn ta đang cầm, dường như nhớ lại chuyện trước đây.
Lúc La Thanh Thanh về, ta ngắm nàng bước
từng bước chậm rãi, xung quanh là người hầu a hoàn, hệt như lúc nàng vừa vào cửa, dáng dấp cao quý, ngọc bội đinh đang. Nhìn nàng dần đi xa, để
lại căn phòng còn vương mùi son phấn, trong lòng trào lên nỗi buồn nhàn
nhạt.
Ta đang suy nghĩ miên man trong căn phòng trống thì Hoa Thành Cẩm vẫn chực chờ đi vào. Chàng nhướng mày cười:
“Nương tử sao vậy? Gặp La Thanh Thanh còn rầu rĩ không vui ư?”
Ta thở dài: “Có phải trước đây ta làm sai rồi không? Đáng ra không nên để nàng vào Tiền gia?”
Hoa Thành Cẩm khó hiểu: “Chẳng lẽ cuộc sống của nàng ấy ở Tiền gia không như ý hay sao?”
“Không phải.”
“Ta cũng nghe nói bây giờ La Thanh Thanh
là chủ mẫu quản gia ở Tiền gia, đây không phải chuyện nàng ấy tâm tâm
niệm niệm ư, nàng còn rảnh rỗi suy nghĩ cái gì?” Chàng dính lại gần: “Có rảnh thì thà quan tâm tới phu quân của nàng đi.”
Chỉ là La Thanh Thanh trở nên như vậy khiến ta cảm thấy rất bứt rứt, đưa mắt lườm chàng: “Quan tâm chàng? Chàng có chuyện gì à?”
Chàng như một đứa trẻ dúi đầu vào lòng
ta, cọ đi cọ lại: “Đọc nhiều sổ sách như vậy người ta bị váng đầu hoa
mắt rồi! Không biết ai tiết lộ chuyện ta đến Gia Châu, toàn bộ sổ sách
của cửa hàng ở Giang Nam ào ào bay đến. Nương tử, hay là…”
Ta giật giật búi tóc trên đầu chàng: “Hay là chúng ta về đi?”
Chàng vui mừng cầm tay ta: “Người hiểu ta chỉ có nương tử thôi.”
Ta cười, hừ nhẹ một tiếng: “Bớt ba hoa
đi, chẳng qua ta cũng đang có ý này. Ta cứ cảm thấy thái độ của Phó gia
với chàng rất khó đoán, hơn nữa Minh Sùng Diên xuất hiện… Tránh được thì nên tránh, chúng ta cứ đi sớm cho lành.”
Hoa Thành Cẩm chớp chớp mắt: “Đúng là nương tử biết thương ta, nhưng mà nhạc phụ nhạc mẫu vẫn đối xử với ta tốt lắm mà.”
Ta nghiêng đầu: “Ta có nói là đối xử với chàng không tốt à?”
Chàng im bặt.
Buổi tối, ta nói với Phó phụ Phó mẫu rằng chúng ta định nhanh chóng khởi hành về Định Châu, không ngờ bị Phó mẫu
phản đối quyết liệt. Bà nói, khó khăn lắm con mới về nhà, mẫu thân còn chưa kịp chăm sóc, sao con đã muốn đi ngay?
Phó Thiên Du lập tức đưa ánh mắt khiển
trách nhìn ta và Hoa Thành Cẩm, ta thấy mà vã mồ hôi, cứ như mình thật
sự làm gì đó ngược lẽ trời không bằng.
Ta lập tức giải thích, mẫu thân hiểu
cho, con lo lắng việc làm ăn ở Định Châu, từ Định Châu đến Gia Châu
đường xá xa xôi, mặc dù thời gian ở nhà chỉ ngắn ngủi, nhưng đã rời Định Châu khá lâu rồi. Mẫu thân yên tâm, mặc dù con ở chốn biên cương xa xôi nhưng hàng năm sẽ về nhà ở một thời gian…
Lời còn chưa dứt đã bị Minh Sùng Diên cắt ngang, y nói, biểu muội phu ở phương Bắc mở Bách Thảo đường chắc là có người quản lý mà?
Ta thấy việc làm ăn của biểu muội phu cũng không gấp gáp gì lắm, sao lại không ở nhà thêm một thời gian nữa.
Ta nhìn thẳng vào cặp mắt tối đen không ánh sáng của y, nghĩ rằng đây có phải một kiểu khiêu khích không?
Phó phụ im lặng nãy giờ cũng lên tiếng, con ở nhà thêm một thời gian nữa đi.
Lời này nói ra giống như câu phán quyết,
bao nhiêu giãi bày đều bị ta nuốt lại vào bụng. Ta có phần ray rứt nhìn
về phía Hoa Thành Cẩm, lại thấy chàng mỉm cười không để ý, nắm lấy tay
ta. Ta cũng nắm chặt tay chàng, nghĩ rằng chuyện đến đâu thì tính đến
đó, đời này ta và chàng có thế nào cũng không chia lìa.
Phó mẫu bảo, con gái, con ở nhà nhàn rỗi không có việc gì thì đưa biểu ca đi dạo xung quanh đi chứ?
Ta nhíu mày, để ca ca đưa biểu ca ra ngoài không được ạ? Con dù sao cũng là phận nữ lưu, ra ngoài với nam tử quả thực không đứng đắn.
Phó mẫu khoan dung cười nói, ca ca
phải chuẩn bị cho khoa thi lên triều đình, gần đây không thể đi lại
nhiều. Tuy con là nữ nhi nhưng đã gả cho người ta rồi thì còn sợ gì? Nữ
nhi phải phóng khoáng một chút mới tốt.
Đầu ta âm ỷ đau, bất đắc dĩ đáp, không biết biểu ca thích đi đâu, chẳng lẽ con lại dẫn y đến mấy cửa hàng của nữ nhi à?
Gương mặt Phó mẫu vừa tức giận vừa buồn cười, mấy cửa hàng con thường đi là nơi nam nhân có thể đến à? Thật muốn ăn đòn!
Ta gật đầu đồng ý, nhận công việc khổ sai này. Khi về tìm Hoa Thành Cẩm, ta hỏi chàng mai có thể đi cùng ta
không, có chàng theo ta cũng an tâm hơn. Không ngờ Hoa Thành Cẩm cười
khổ, liên tục chắp tay xin lỗi, bảo rằng chuyện ở Bích Thủy lâu hỗn độn
quá, chàng không bỏ được.
Ta thở dài, ý trời rồi, ý trời để ta đi
cùng với tên biểu ca đáng ghét này rồi. Ngày mai không biết sẽ xảy ra
chuyện gì đây… Ta trùm chăn kín đầu, chưa được một lúc đã thấy Hoa Thành Cẩm kéo chăn của ta, chàng hỏi, nương tử, chẳng phải nàng bảo nóng à?
Ta đạp chăn trợn trắng mắt.
Buổi đêm mơ một giấc, trong mơ La Thanh Thanh cười duyên lại gần vỗ vai ta nói, lại tới quán tiểu quan chơi à, biết ngay ngươi không chịu nổi cô đơn mà, ha ha… Ta xông đến đánh đấm, nói, La Thanh Thanh, rốt cuộc nữ nhân hư hỏng nhà ngươi đã lộ bản tính rồi hả?
Ta bảo mà, sao ngươi có thể giả bộ nhị thiếu phu nhân tốt đến thế chứ. La Thanh Thanh vỗ ngực, chẳng phải dựa vào sự quyến rũ của ta sao! Ta nhìn bộ ngực nhấp nhô sóng lớn của nàng, cảm khái nói, Thanh Thanh, thôi ngươi cứ giả trang tiếp đi còn hơn…
Trời sáng, ta cười nên tỉnh. Hoa Thành
Cẩm bên cạnh nhìn ta thắc mắc, mắt mũi ta lại cay cay, khung cảnh trước
mắt bỗng tan vào hư không.
Trầm tư một lúc lâu, ta hạ quyết tâm đến
núi Thanh Ngưu! Cách thành Gia Châu cũng không xa lắm, ở đó ta nghĩ Minh Sùng Diên cũng không thể giở được trò gì, huống chi ta rất muốn gặp lại Vương lão, không biết ông ấy còn nhớ tiểu nha đầu đã đến thăm hỏi hai
năm trước không.
Trên đường đi, Minh Sùng Diên không nói
câu nào. Ta cũng mặc kệ y, cuộn lại trong góc của xe ngựa muốn ngủ một
giấc. Cũng may đi bằng xe ngựa xa hoa của Minh Sùng Diên, ánh sáng đầy
đủ, không gian cũng rộng rãi, còn có cả một cái bàn con.
Ta lặng lẽ nhìn y thản nhiên lôi ra một
quyển sách để đọc, thầm nghĩ trong lòng, ngươi giả bộ nhà nho tao nhã
đấy à, cô nương đây đã nhìn ra bản chất của ngươi từ lâu rồi, múa đao
trên chiến trường mà còn dám chạy đến Gia Châu vờ làm trí thức uyên bác, đúng là thói đời ngày sau.[2]
Không thể không nói suy nghĩ của ta là suy nghĩ cây nho chua,[3] thiên chi kiêu tử,[4] có tiền có quyền có mỹ nữ, đến thành Gia Châu còn được Phó phụ Phó mẫu
đối đãi như khách quý, rõ ràng là đến nhờ vả người ta mà cứ như người ta nhờ vả y, còn bắt ta đưa y đi thăm thú phong cảnh. Nói thế nào ta cũng
là tiểu thư cơ mà, nói thế nào ta cũng là phụ nữ đã gả chồng cơ mà, nói
thế nào cũng nên chừa chút mặt mũi đừng để ta xuất đầu lộ diện chứ? Sao
những lúc thế này không lôi chuyện công dung ngôn hạnh ra mà nói hả?
Ta ngấm ngầm oán trách không ngừng, nhưng chỉ có thể giả vờ ngủ trong góc, nghĩ kiểu gì cũng thấy uất ức!
Rốt cuộc xe ngựa chầm chậm ngừng lại, hầu xe bẩm báo: “Công tử, tiểu thư, đã đến núi Thanh Ngưu rồi.”
Ta phớt lờ bàn tay định đỡ ta của gã hầu, nhảy thẳng từ trên xe xuống. Minh Sùng Diên chỉ thản nhiên nhìn lướt
qua ta, không nói gì, cả người vẫn lạnh như băng. Hy vọng Vương lão thấy thái độ ngạo mạn này của y thì đuổi cổ y xuống núi… Thật ra đuổi xuống
núi cũng tốt, đừng đuổi ta là được…