Chia Rẻ Uyên Ương Vô Tội Bỏ Chồng Có Lý

Chương 25: Chương 25: Hận biệt ly




Mấy ngày rồi Hoa Thành Cẩm rất có vấn đề, khi nói chuyện thì mất tập trung, đôi lúc lại thình lình thốt ra một câu: Vừa nãy nói đến chỗ nào rồi? Có lần ta thuận tay đỡ một người ăn mày bên đường, vẻ mặt hắn kỳ dị, hỏi ta: “Nàng không chê bẩn sao?” Nghe thấy câu nói không đầu không đuôi này, ta lập tức nhíu mày: “Bẩn cái gì mà bẩn, ta không mắc bệnh nghiện sạch.” Nhưng sau đó, hình như hắn còn kỳ lạ hơn.

Đối mặt với thái độ ngày càng nhiệt tình của Triệu bà bà, lại biết hết tấm lòng của Triệu Tấn, ta cảm thấy nếu tiếp tục ở đây sẽ rất gượng gạo, càng ngày càng không được tự nhiên, bèn cùng Hoa Thành Cẩm cáo biệt hai người, lại tiếp tục con đường của mình. Ta không dám nhìn nét mặt của Triệu Tấn, cúi đầu, nghe Triệu bà bà dặn dò, miệng ậm ừ ưng thuận, sau đó thấy Triệu Tấn nói, chờ ta thi đỗ sẽ đi tìm cô nương.

Hô hấp của ta ngưng lại trong giây lát, ngẩng đầu lên đụng phải ánh mắt hơi ngượng ngùng lại rạng rỡ tỏa sáng của Triệu Tấn, không biết nên trả lời thế nào, càng không biết nên từ chối thế nào, chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó nhanh chóng đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

Vẻ mặt Hoa Thành Cẩm hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cười nhẹ theo sau ta, lên xe ngựa. Khi ra khỏi cửa thành, ta nhìn thấy Cổ bà bà vẫn đang đứng bên cổng thành nhìn xa xăm, trong lòng cảm thấy vô cùng êm ả.

Chỉ ở chung với Triệu Tấn hơn mười ngày, tình cảm nảy sinh có lẽ sẽ nhạt đi như cơn gió lướt qua. Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, có cơn gió mát thổi đến, đảo mắt đã là cuối thu.

Ở thành trấn kế tiếp, Hoa Thành Cẩm nói với ta hắn có một số việc muốn làm, không thể tiếp tục đi theo ta, hy vọng trên đường ta sẽ để ý an toàn, chăm sóc bản thân thật tốt. Ta gật đầu, cũng không thể hiện cảm xúc gì mấy. Đợi đến khi chỉ còn một mình, ta mới nghĩ, nếu không cam lòng, vì sao vừa rồi không giữ hắn lại?

Hắn có chuyện muốn làm, làm chuyện gì chứ? Ta không biết, đột nhiên cả kinh, nhận ra cho tới bây giờ mình cũng chưa từng nghĩ đến việc tìm hiểu hắn, thỉnh thoảng hắn sẽ tâm sự chuyện riêng, nhưng chung quy ta lại nghe hờ hững, khi hắn không nói ta sẽ không hỏi. Tới bây giờ ta cũng không biết, ngoại trừ tiếng tăm ‘Hái hoa tặc’ lừng lẫy giang hồ ra hắn còn có gia thế gì, có nghề nghiệp gì, tựa như mưa dầm thấm lâu, ta đã vô thức cảm thấy hắn đi theo ta là việc hiển nhiên.

Hoa Thành Cẩm đi rồi. Sáng sớm hôm đó, hắn cưỡi trên một con ngựa đen cao lớn, áo choàng màu đỏ chói mắt dưới ánh nắng nhàn nhạt, hắn cúi người dặn ta phải tìm một phu xe đáng tin, thời tiết lạnh phải chuẩn bị quần áo, rất nhiều điều nữa, tua vàng buông xuống hai bên má, ta ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy hắn trở nên anh tuấn bất phàm? Vì sao níu kéo trong lòng lại càng lúc càng nặng?

Theo một tiếng thét lớn, nhìn bóng đỏ cách ta ngày càng xa, tim cũng trở nên trống rỗng, ta bắt đầu nổi giận với bản thân, sao vừa rồi ngay cả một câu cũng không nói nên lời?

Ban đêm, ở một mình trong khách sạn, lần đầu tiên mất ngủ, thậm chí còn hơi sợ hãi. Ngày trước hắn nói có chuyện gì thì kêu lên một tiếng, ta ở ngay phòng bên cạnh. Bây giờ, ai đang ở phòng bên cạnh ta? Những ký ức hỗn loạn về hắn không tự chủ được bỗng hiện lên.

Lần đầu tiên gặp nhau, hắn đang bắt chuyện với cô nương. Lần đầu tiên nói chuyện, hắn chòng ghẹoTiểu Thu nhưng không thu được kết quả, quay ra chòng ghẹo ta, gọi ta ‘đại tỷ’. Từ khi nào hắn gọi ta ‘Tĩnh Nhã’, gọi ta là ‘nương tử tương lai’ vậy? À, đúng rồi, lần đó đi ra từ quán tiểu quan, hắn cợt nhả xuất hiện, nói ta đã đồng ý làm nương tử của hắn. Mỗi lần ta vô thức nhớ về quá khứ mà đau lòng, hắn luôn bất chợt nhảy ra từ góc nào đó, trên mặt nở nụ cười chói mắt, gọi tên của ta, lần nào ta cũng chịu thua hắn, đau đớn trong lòng cũng tan thành mây khói.

Bây giờ, ta vô cùng hy vọng hắn có thể nhảy ra, dùng nụ cười tỏa nắng xua tan lo lắng trong lòng ta. Hắn thật sự tốt vậy sao? Ta thận trọng nhớ lại, không, không phải, Hoa Thành Cẩm luôn nhằm lúc ngươi cao hứng hắt cho ngươi bát nước lạnh, nhằm lúc ngươi tự đắc mà đâm ngươi một dao, nhằm lúc ngươi đau xót mà cho ngươi trái táo ngọt. Phải, nhất định đây là nguyên nhân khiến ta nhớ hắn, hóa ra đánh một gậy hay cho một miếng táo ngọt đều là thứ khiến ta dễ chịu.

Ta cười, trong lòng có phần kinh ngạc, còn tưởng rằng mình thích hắn cơ. Thì ra chỉ là ỷ lại, có lẽ chính là thói quen. Không phải người ta nói thói quen là thứ đáng sợ nhất sao? Lúc sau ta lại tự khẳng định với mình, bất luận thế nào hắn cũng là tên hái hoa tặc nổi danh, sao ta có thể thích một hái hoa tặc chứ?

Ta nằm ở trên giường, cuộn tròn, chắc hẳn nhìn rất giống một con tôm bị luộc chín. Ta vừa nằm vừa cười khúc khích, vì sao trước đây lại không để ý rằng Hoa Thành Cẩm tốt như thế?

Hắn đi làm chuyện gì nhỉ? Ta nghĩ, đại khái là theo ta lâu nên chán rồi. Không phải ta không biết dạo này hắn mất hồn mất vía, hơn nữa còn nghe lời đồn về hắn trên giang hồ: Chỉ thích cô nương khuê các, không phải tàn hoa bại liễu như ta, vẫn nên bỏ sớm thì hơn. Hình như có giọng nói từ đáy lòng kêu to không phải thế, nhưng ta lắc đầu không để tâm, mặc dù cảm giác chua chát vẫn chầm chậm dâng lên.

Ngày hôm sau, thoa loại thuốc mà Vệ Phong Minh chế ra, che kín gương mặt, ăn mặc kiểu bác gái trung niên giống hồi ở thành Gia Châu, ta đến hàng xe thuê một phu xe trông có vẻ trung thực, một đường hướng đến phía Bắc.

Đưa phu xe hai quan tiền, bảo ông ấy đi chậm một chút, trong lòng nhen nhúm hy vọng Hoa Thành Cẩm có thể xong xuôi sự tình rồi trở về. Nhưng mùa thu đã tàn, hắn còn chưa bắt kịp. Qua sông Trường Giang, hắn chưa theo tới. Mùa đông cũng lặng lẽ mang bông tuyết rời đi, hắn vẫn không trở về. Phỏng đoán dưới đáy lòng từng chút một biến thành sự thật, khiến ta không thể không nhìn thẳng vào nó.

Ta thầm mắng mình có thể tiến bộ hơn một chút không, thiếu người kia chẳng lẽ không thể đến được Định Châu sao, phong cảnh dọc đường vẫn đẹp như thế đấy thôi? Sau đó giọng nói từ dưới đáy lòng nhảy ra phản bác, nếu có hắn, sẽ tốt hơn rất rất nhiều, hắn sẽ quan tâm đi mua mứt đào mà ta thích nhất, sẽ sắp xếp xe ngựa cực kỳ thoải mái…

Dừng lại, không được nghĩ nữa, ta cười khổ. Không phải chỉ mất đi một bằng hữu sao, chẳng lẽ mất đi một bằng hữu lại có thể chết à? Dọc đường đi non sông tươi đẹp, bình nguyên núi cao, đồi ruộng bậc thang, trên đời này không có chuyện thiếu người thì không thể sống, không có người nào đó, xe ngựa vẫn đi như trước, phong cảnh vẫn đẹp như trước, trái đất vẫn quay tròn…

Đến cuối mùa xuân, rốt cuộc ta cũng đến Định Châu. Không có vẻ thê lương cằn cỗi, không có bầu không khí nghiêm trang và đại mạc cát vàng như trong tưởng tượng. Tuy là thành trì gần biên cương, tuy có đại quân đóng giữ, tuy nước láng giềng thường thường qua đây khiêu chiến, thành Định Châu vẫn mang cảnh sắc phồn vinh hài hòa.

Thê lương và cằn cỗi bị đoàn người náo nhiệt và ruộng lúa xanh rì thay thế, không khí nghiêm trang và đại mạc cát vàng bị người ngoại quốc đủ loại đủ kiểu và trời xanh nước biếc thay thế. Chân đạp đất vàng, nhìn lên trời xanh mây trắng, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Rời phu xe đi, ta hòa vào đám người huyên náo, chậm rãi theo dòng người thưởng thức thành trì này. Đủ loại màu sắc, đủ loại vật phẩm xen lẫn những mùi hương khác nhau cùng tiếng bản xứ nghe không rõ ràng chợt ào tới, tơ liễu sợi dương cuối xuân rủ phe phẩy, cảm giác rất ấm áp.

Định Châu, ta đến đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.