Chia Rẻ Uyên Ương Vô Tội Bỏ Chồng Có Lý

Chương 47: Chương 47: Lời nương tử nói đều là chân lý




Cuộc sống sau hôn nhân của ta và Hoa Thành Vân tương đối hài hòa. Sau khi thành hôn ta mới phát hiện thật ra tính cách của chàng không hề tao nhã ôn tồn như ta vẫn tưởng, ngược lại, khi đối diện với ta, những ý nghĩ quái đản kỳ lạ trong đầu chàng xuất hiện nhiều vô kể, nói năng cũng không nề nếp nữa, thành ra ta bảo ta bị chàng lừa vào rọ rồi. Chàng cười càng thêm gian trá.

Nghiêm Đông vẫn có phần không vừa ý với ta, nhưng sau khi nó tội nghiệp gọi một tiếng ‘sư nương’, ánh mắt không ngừng giãi bày sự trách móc rốt cuộc đã biến mất, nó nói, xin người, nhất định phải đối xử tốt với sư phụ. Nghe lời nó, cứ như thể ta từng đối xử không ra gì với sư phụ nó không bằng, chẳng phải ta chỉ phạm lỗi một lần thôi sao? Chẳng lẽ làm sai rồi không thể sửa chữa à?

Có một ngày, ta ủ rũ không vui, đó là lần đầu tiên ta nổi giận với Hoa Thành Vân. Nguyên nhân là ta thấy chàng nói chuyện với một cô nương khác, giọng điệu ôn hòa, nét cười mềm mỏng, ta tức khắc nóng máu, ghen tuông bùng lên. Ta biết mình đang vô cớ gây sự, dù biết rõ nụ cười của chàng với người khác luôn mang theo sự xa cách, ta vẫn bị sự đố kỵ làm mờ mắt, tuy không lập tức xông ra chỗ chàng, nhưng quần áo đã bị ta cào rách một lỗ nhỏ.

Ta biết, có biết bao người cả công khai và lén lút đang cười nhạo ta, ai cũng cho rằng Hoa Thành Vân vẫn có thể cưới thêm lần nữa, cưới làm vợ cả hay vợ lẽ chính là đề tài chuyện phiếm sau bữa ăn của bọn họ. Vương đại thẩm nói, cháu gái, nắm bắt thời cơ có một đứa con đi, đứa bé có thể ổn định tất cả.

Ta cười khổ, đâu phải ta không muốn có con chứ? Cho tới nay, con cái vẫn là nguyện vọng đẹp đẽ nhất được chôn giấu dưới đáy lòng ta, có điều, muốn sinh con cũng cần duyên phận. Nhớ lại trước đây, ta không quan tâm, chồng cũ cũng không quan tâm, chúng ta cứ lần lữa không có con, về sau ta lại nghĩ, con của ta nhất định là một đứa có phúc, không cần phải chịu sự ảnh hưởng của bóng đen gia đình tan vỡ.

Hoa Thành Vân không cãi lộn với ta, thậm chí chàng còn không biện minh, chờ ta phun hết lửa giận ra, lý trí trở lại. Đối với sự thất thố của mình, ta cảm thấy rất khó xử, từ khi nào mà chàng đã trở nên quan trọng như vậy trong lòng ta?

Thấy ta tức giận không nói nữa, Hoa Thành Vân đi đến ngồi trước mặt ta: “Nàng cảm thấy đỡ hơn chưa? Những lời vừa nói đều là thật phải không?”

Vừa rồi… hình như ta nổi cáu nói bừa không ít, hình như còn hơi nặng lời… Ta đuối lý nhưng không bỏ được sĩ diện, nếu giải thích thì mặt mũi của thê tử ta đây còn đâu chứ? Ta quay đầu sang một bên, không nhìn chàng, cơn tức còn chưa xẹp hết.

Chàng quay người đưa lưng về phía ta, nói: “Lời nương tử nói đều đúng, lần này vi phu sai rồi, lần sau vi phu nhất định sẽ sửa. Tha thứ cho ta, được không?”

Ta chầm chậm quay đầu lại, vươn tay vỗ vai chàng, giọng rầu rĩ hỏi: “Chàng làm gì thế?”

“Cõng nương tử thôi.” Chàng trả lời đến là hợp tình hợp lý: “Vi phu làm sai, phạt vi phu cõng nương tử đi ba vòng trong sân để nương tử hết giận được không?”

Ta cong môi, đáp: “Ý kiến này không tệ. Ta phạt chàng cõng ta, khi nào ta bảo ngừng mới thôi.”

“Tuân lệnh.” Chàng quay đầu lại cười, khiến ta hoa cả mắt.

Mùi hương thoang thoảng trên người chàng rất dễ chịu, ta dựa vào tấm lưng rộng của chàng, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của chàng, vô cùng sám hối về những việc mình vừa làm, ta nhẹ nhàng nói: “Tướng công?”

“Ừm?”

“Dừng lại đi, ta không giận nữa.”

“Nhưng ta còn chưa đi đến ba vòng.” Chàng hơi ngẩn ra.

Chàng không biết võ công, ta thật sự sợ chàng bị mệt: “Ta nói xuống dưới là xuống dưới.”

Có lẽ sự quan tâm trong mắt ta biểu lộ rất rõ ràng, bị chàng nhìn thấu, từ nay về sau, mỗi khi ta tức giận hoặc chàng phạm sai lầm, chàng đều dùng chiêu này, lần nào chưa đến ba vòng ta cũng đã bảo chàng dừng lại… Sau đó chàng sẽ kéo tay ta, kề vai ngồi một chỗ, hát cho ta nghe.

Mỗi lần ta tức giận, chàng không hề thanh minh, yên lặng chờ ta xả hết cơn tức mới tiến lên chịu đòn nhận tội. Theo như lời chàng nói, mấy kẻ đổ thêm dầu vào lửa đều là đồ ngốc. Chàng chưa bảo giờ nói rằng ta sai, chàng bảo bất kể nàng nói gì đều đúng hết.

Trước đây khi chàng nói lời này ta vẫn cho rằng chỉ là lời ngon tiếng ngọt, nghe để biết thôi chứ không cho là thật. Đến ngày hôm nay chứng kiến mới biết lời đó không phải giả dối.

Cho đến một lần bị Nghiêm Đông bắt gặp. Khi nó đi vào, Hoa Thành Vân đang cõng ta đi dạo quanh sân, miệng không ngừng xin lỗi. Nó kinh ngạc ra mặt, tròng mắt suýt nhảy ra ngoài, thấy nó sắp hóa thành tượng đá trong sân của chúng ta, ta hung hãn trừng mắt một cái. Lúc này nó mới thấy bản thân không nên vô lễ, vội vàng khom người quay người. Khoảnh khắc cánh cổng khép lại, ta thấy mặt nó tràn ngập nét cười trêu chọc.

Từ đó về sau, thái độ của Nghiêm Đông với ta tốt hẳn lên, ngày ngày hỏi han ân cần, cho sư nương ta đây ít mặt mũi. Ta khó hiểu, không phải hôm nọ nó thấy ta bắt nạt sư phụ của nó hay sao, giờ lại đổi tính là thế nào?

*

Hoa Thành Vân thích đưa ta đến Bích Thủy trà quán uống trà, chàng nói tách trà lớn ở đây có hương vị rất ngon. Ông chủ trà quán quen ta, càng quen Hoa Thành Vân, ông ta tươi cười hớn hở chạy ra đón hai chúng ta.

Ta ghét Bích Thủy lâu, thành ra ghét luôn cả Bích Thủy trà quán, bọn họ thâm hiểm lấy đi vô số vốn riêng của ta, trong mắt ta, Bích Thủy lâu đồng nghĩa với bỉ ổi. Nhưng ông chủ trà quán cũng từng giúp ta mấy việc, trước mặt người ta không tiện nói xấu, chỉ có thể lén lút kéo áo Hoa Thành Vân.

Hoa Thành Vân nhìn ta: “Nàng không thích chỗ này sao?” Đúng là chàng rất hiểu ta: “Chẳng phải nàng thường xuyên đến sao?”

Ta siết tay, nghĩ rằng toàn vì bị ép buộc. Ta nhỏ giọng nói với chàng: “Trước đây ông chủ của Bích Thủy lâu từng lừa tiền của ta, tiền này ta có tồn không dùng cũng không muốn để hắn được lợi.”

Hoa Thành Vân kinh ngạc nhìn ta, vẻ mặt tức cười: “Nàng đã gặp ông chủ của Bích Thủy lâu rồi à? Hắn lừa nàng? Không thể nào?”

Ta trừng mắt: “Sao lại không thể?”

Chàng lập tức chữa lại: “Có thể.”

Ta thở dài: “Ông chủ của Bích Thủy lâu thần bí như vậy, ta đâu có may mắn được gặp hắn. Nếu để ta gặp hắn, gặp một lần đánh một lần, không đánh lại cũng phải phỉ nhổ hắn.”

Hoa Thành Vân vừa định hỏi tiếp, ta quay đầu đã thấy ông chủ trà quan đứng phía sau, nụ cười cứng đờ, không hổ là buôn bán tin tức, xem ra đứng nghe ở đó đã lâu.

Ta khoát tay, nói với Hoa Thành Vân: “Về rồi nói tiếp.” Lại bổ sung một câu: “Lần sau tuyệt đối không đến nữa.”

Hoa Thành Vân gật đầu cười.

Mặt ông chủ trà quán như muốn khóc, ta nhìn mà không hiểu gì cả, chẳng qua ta chỉ bảo không đến đây nữa thôi, sao lại có vẻ đả kích ông ấy như vậy?

Sự thật một lần nữa chứng minh, nói lời không được quá kiêu căng. Còn chưa đến hai ngày sau, ta đụng mặt Gấu Bự, gã vừa thấy ta, còn chưa kịp chào hỏi đã kéo ta đến Bích Thủy trà quán. Ta bực mình ngồi xuống, ông chủ trà quán đang pha trà cười tít cả mắt.

Kỳ lạ, tách trà lớn ở đây uống ngon vậy sao? Ngay cả gã Gấu Bự cũng chung tình với nó, hơi một tí là tót đến.

Gấu Bự bảo Tháp Na nhìn thấy son phấn trang sức lần trước gã mang về thì rất thích. Nhìn dáng vẻ của gã, chắc Tháp Na đã khôi phục như thường.

Ta đắc ý nói với Gấu Bự ta đã thành thân.

Gấu Bự bĩu môi hỏi, thật là tên tiểu bạch kiểm kia đấy hả?

Ta khinh thường gã, tiểu bạch kiểm cái gì mà tiểu bạch kiểm, có đại phu nào anh tư phi phàm như tướng công nhà ta chứ?

Gấu Bự suýt chút nữa phun trà, bị nghẹn đến mức ho khan, gã vừa khù khụ vừa nói, ngươi ngươi ngươi… cái đuôi của ngươi đúng là vểnh lên tận trời rồi.

Ta cười sung sướng, có chọc thủng một lỗ trên trời ta cũng chẳng sợ.

Gấu Bự bảo, bây giờ cười, sau này thì khóc.

Ta lập tức trở giọng, ta nhổ vào cái miệng quạ đen của ngươi, nói xui không linh nói tốt mới linh.

Ngươi để ý hắn như vậy sao? Ta cảm thấy Gấu Bự không có ý tốt.

Phải.

Bỗng nhiên Gấu Bự mang vẻ mặt kích động cầm tay ta nói, chuyện lần trước của ta với Tháp Na thật sự là phải cảm ơn ngươi á.

Gã nói hai chữ cám ơn như rít qua kẽ răng, ta lập tức nghe ra có điểm kỳ lạ, hay là âm mưu lần trước định cho nhà gã gà bay chó sủa bị gã phát hiện rồi? Ta lập tức phối hợp làm ra vẻ không biết gì, tiện tay giúp đỡ đâu đáng nhắc đến, bây giờ ta đã là người có chồng, tướng quân cần chú ý đến hành động của mình một chút. Nói xong liếc mắt nhìn cánh tay gã đang nắm tay ta.

Gấu Bự cười thích thú, rút tay lại. Đứng dậy tính tiền còn liếc nhìn ta một cái.

Rốt cuộc ta cảm thấy gã có vấn đề, nhưng trong một chốc chưa thể nghĩ ra. Từ trước tới nay ta chưa bao giờ thấy Gấu Bự bỏ chạy như bị lửa đốt mông thế này, bình thường gã đến thành Định Châu đều rất thong dong.

Đột nhiên lông tơ cả người dựng đứng, ta chợt có cảm giác muốn co người lại, co đến mức không ai nhìn thấy. Bên cạnh có tiếng nói quen thuộc nóng vội cất lên: “Gã tới tìm nàng làm gì? Gã uy hiếp nàng? Không buông tha cho nàng?”

Giọng nói gấp gáp khiến ta bực mình, hóa ra gã Gấu Bự ngấm ngầm mưu tính ta, nam nhân này thoạt nhìn cao lớn thô kệch, nhưng thực tế cực kỳ chi li xét nét, có mấy việc bé như hạt đậu mà được đáp trả bằng trò đùa hôm nay của gã, lại còn là tướng quân nữa chứ, ta khinh thường gã.

Không thể không kéo Hoa Thành Vân đang quan tâm ta ngồi xuống, bình tĩnh hòa nhã giải thích với chàng hành vi của Gấu Bự, sau khi cam đoan sau này thấy gã sẽ bỏ chạy xa rất xa, một lời cũng không thèm nói với gã, Hoa Thành Vân mới hết giận trở lại trạng thái bình thường.

Lúc ra khỏi trà quán, ông chủ trà quán cười đến là đắc ý, gương mặt cơ hồ nở được cả hoa. Lần sau lại đến nhé, ông ta vẫy tay tiễn, ta lại ấm ức thêm một lần.

*

Vệ Phong Minh là sư tỷ của Hoa Thành Vân. Chuyện quen biết Vệ Phong Minh ta chưa từng nói cho chàng, ta nghĩ, một ngày nào đó chàng cũng sẽ biết thôi, không cần ta phải nói.

Bàn trong thư phòng của Hoa Thành Vân xếp rất nhiều sổ sách dày cộp, trông như thể đọc mãi không xong. Vương đại thẩm bảo sức khỏe của Hoa đại phu không tốt, năm nào cũng sẽ bị ốm nặng một trận, mỗi lần phải nửa năm mới khỏi, cháu gả về đó rồi thì chăm sóc hắn cho tốt. Sau khi thành hôn, ta thấy Hoa Thành Vân phơi phới như gió xuân, không bệnh tật gì cả, đặc biệt là buổi tối sinh lực rất dồi dào. Bệnh này có thể là thay người chịu tiếng xấu nhận đòn rồi…

Nhưng lời nói của Vương đại thẩm lúc nào cũng vang lên bên tai ta, ta cầm một quyển sách trên bàn, muốn làm vợ hiền mẹ đảm chia sẻ ít áp lực với tướng công, ai ngờ vừa mở ra trang thứ nhất, chữ nhỏ chi chít đã ùn ùn xuất hiện. Ta lập tức nhớ tới lời của La Thanh Thanh, chữ viết ấy à, mấy thứ lít nhít đó nhìn xa tưởng ruồi nhặng, nhìn gần ngỡ ruồi nhặng đang bay loạn. Quả thực vô cùng chí lý.

Chăm chú đọc, ngoài mấy thứ Huyền Sâm, Hà Thủ Ô, Hoàng Kỳ, Sinh Địa ra, những thứ còn lại toàn là dược liệu ta không biết, nhớ được mấy cái tên thuốc đầu ta đã phình ra rồi, huống chi, đoạn sau ghi chép rất lộn xộn, nhìn một tí là đau mắt nặng đầu. Ta chịu thua, ăn năn cười với Hoa Thành Vân rồi tự nguyện lùi xuống hậu phương, đứng cạnh giúp chàng rót trà mài mực, thuận tay cầm quyển tiểu thuyết mới mua ở chợ ngồi xuống đọc cùng chàng.

Lúc mới gả đến, quả thực Hoa Thành Vân có lôi hết tài sản tích cóp của mình ra, dâng cho ta như thể dâng vật quý, khiến ta dở khóc dở cười. Ta khuyên can mãi mới bảo được chàng cầm về, nhưng hơi ngạc nhiên vì sao chàng có nhiều gia sản như vậy lại chỉ ở hậu viện của Bách Thảo đường, không có quản gia người hầu.

Hoa Thành Vân cười nói mình ta động tay làm việc đã quen, có Nghiêm Đông cũng đủ rồi.

Nghiêm Đông đứng cạnh nghe thấy sư phụ khen ngợi, ánh mắt mừng rỡ cười híp thành đường thẳng. Làm người phải khiêm tốn, tuy ta vô cùng tán thưởng sự tiết kiệm của Hoa Thành Vân, nhưng ta cảm thấy giáo dục nên làm sớm, tỷ như, đứng sau Nghiêm Đông hắt cho nó bát nước lạnh.

Ta nói, Lý gia bên thành Tây có một cô nương, năm nay mười bốn, đã trổ mã ra dáng lắm rồi, ta thấy đứa nhỏ kia cũng có ý với Nghiêm Đông, hay là…

Nghiêm Đông lớn giọng phản đối, nàng ta còn lớn hơn con, sao được!

Hoa Thành Vân nhíu mày suy nghĩ…

Ta nhướng mày, hai tay chống thắt lưng nói: “Lớn hơn chút thì sao, nữ hơn ba còn ôm vàng đấy! Huống hồ người ta chỉ hơn con có một tuổi!”

Vẻ mặt Nghiêm Đông thê thảm. Ta vừa lòng nghĩ, thế này mới hợp với gương mặt suốt ngày trợn mắt nhìn ta chứ.

Hoa Thành Vân quan sát ta trêu chọc Nghiêm Đông, cười thở dài nói, cứ từ từ hẵng hay. Sau đó đi ra ngoài.

Nghiêm Đông tức giận, vung tay hỏi ta: “Không phải đã bảo là cho con tự chọn sao, người nói mà không giữ lời!”

Ta buông tay: ” Đâu phải ta không giữ lời, muốn cho con chọn là phải có điều kiện, con đã quên mình hứa gì với ta à? Không đưa tí tin tức nào cho ta mà còn mặt dày vặn hỏi, con nói xem hai ta ai mới không giữ lời nào!”

Nghiêm Đông đỏ mặt: “Chẳng phải người ở hậu viện của Bách Thảo đường sao, tự ra phòng khách xem là biết rồi, còn hỏi con…”

“Như thế lại khác!” Ta chắp tay ra sau lưng, nghiêm mặt nói: “Nếu ta cứ ngày ngày ra phòng khách, dân chúng thành Định Châu sẽ nghĩ sau khi tướng công cưới ta liền bị thê tử quản lý nghiêm ngặt, cảm thấy ta bắt nạt tướng công, tổn hại đến danh tiếng của tướng công…”

Nghiêm Đông trề môi, than thở: “Vốn là thế rồi, đã bắt nạt…”

Ho nhẹ một tiếng: “Nói gì đó?”

Nghiêm Đông tức giận cả tiếng: “Chưa nói gì cả!”

Ta vỗ vai của nó: “Nếu còn muốn tự chọn nàng dâu thì phải nói thật với ta đó nha.”

Nghiêm Đông cau mày, dường như đang tự hỏi điều gì, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Sư nương, có một chuyện con không biết nên nói không.”

Đã mơi đến đây rồi còn bày đặt nói nữa hay không à, ta trưng bộ mặt cười hòa nhã dễ gần: “Nói đi, sư nương giúp con phân tích.”

Thấy ta không nghiêm túc gì cả, mặt mày Nghiêm Đông càng nhăn nhó, nó trầm ngâm một lúc lâu mới lên tiếng: “Sư nương, con biết sư nương không hợp với cái cô nương hại sư phụ rơi xuống nước.”

“Ừ.” Ta gật đầu, chờ câu tiếp theo của nó.

“Nhưng cô nương kia đột nhiên biến mất trước khi người và sư phụ thành thân.”

Chuyện này ta cũng biết, không phải Thanh Loan bị một ông già địa vị cao quý vô kể bắt thành hôn sao?

“Vài ngày trước, nàng ta có đến Bách Thảo đường tìm sư phụ.”

Lòng ta trầm xuống, ngực như bị một tảng đá đè nặng. Đầu óc suy nghĩ hỗn loạn, không ra manh mối, sao nàng ta có thể thoát khỏi lão già kia? Hay là, lão già có tiền có thế kia để mặc nàng chạy Đông chạy Tây?

Thấy sắc mặt ta không tốt, Nghiêm Đông cụp mắt nói tiếp: “Hai ngày nay nàng ta cứ đến Bách Thảo đường tìm sư phụ. Tuy… tuy nàng ta đã từng hại sư phụ, nhưng cũng đã cứu sư phụ, sư phụ không thể mặc kệ nàng ta, đành phải tiếp đón theo lễ nghi…” Nghiêm Đông nói: “Xin sư nương cân nhắc cẩn thận, bình tĩnh đối phó, đừng giận cá chém thớt với sư phụ.”

Câu cuối cùng, nó nói tương đối thận trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.