Chia Rẻ Uyên Ương Vô Tội Bỏ Chồng Có Lý

Chương 17: Chương 17: Mưa lớn




Bầu trời u ám, mưa tầm tã. Ta và Hoa Thành Cẩm bất đắc dĩ ngồi trong xe ngựa chật hẹp, thở dài chán nản. Không đi được đường lớn bèn đi đường bé, ai ngờ xe ngựa vừa vào núi nhỏ, mưa to đã ào ào đổ xuống. Ta than thở, đáng ra hôm nay không nên ra khỏi cửa.

Thử tán gẫu với Hoa Thành Cẩm, đề tài rất rộng, từ chuyện lạ tin hay trên giang hồ đến chưởng quầy thần bí của Bích Thủy lâu. Không biết là ai gợi đề tài, nói đi nói lại chuyển sang thân phận của Hoa Thành Cẩm.

Hoa Thành Cẩm cười khổ kể, hắn vốn chỉ muốn nói vài câu với các cô nương xinh đẹp, nào biết nói xong thì các cô nương đó đều ầm ĩ hết cả lên, đòi hắn thành thân với các nàng. Hắn vừa từ chối đã phải gánh cái thanh danh hái hoa tặc trên lưng, đó chính là oan khuất lớn nhất trên đời.

Trong lòng ta phản đối, ai mà biết ngươi đi tìm cô nương xinh đẹp có ý gì, hơn nữa ngươi mang bộ dạng họa thủy như vậy, đứng im thin thít cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, đã thế lại còn chủ động, rõ ràng là đùa cợt tình cảm của cô nương nhà người ta, càng không thể tha thứ. Ta càng nghĩ càng giận, rốt cuộc không nhịn được đá một phát, Hoa Thành Cẩm không phòng bị cũng không ngờ đến, lập tức lăn xuống xe ngựa một cách hoa lệ.

Ta chờ trong chốc lát, thấy Hoa Thành Cẩm vẫn chưa bò lên mới chậm chạp vỡ lẽ trời đang mưa to, ta ngồi trong xe ngựa không rõ địa hình bên ngoài thế nào, chẳng lẽ hắn xảy ra chuyện? Vừa nghĩ vậy, ta lập tức vén màn xe, quang cảnh mờ mịt như sương khói, mưa dội ồ ạt xuống lá cây phát ra âm thanh rào rào, Hoa Thành Cẩm ngã cách xe ngựa khoảng hai ba thước, ta không biết rõ tình trạng của hắn, chỉ thấy quần áo đã thấm đẫm nước mưa.

“Hoa Thành Cẩm!” Ta gọi một tiếng, không nghe hắn đáp lại.

Ta vô cùng lo lắng, không màng đến mưa ướt vội vàng nhảy xuống xe ngựa. Chuyện nhảy từ trên xe xuống vốn cực kỳ đơn giản với ta, nhưng ta quên mất mặt đất lầy lội dưới chân rất trơn. “Ai ôi!” Ta té ngã, đau đớn dữ dội truyền đến từ mắt cá chân, nước mắt trong giây lát đã nhòe hốc mắt.

Ta biết mình bị trẹo chân. Đây là lần đầu tiên ta trẹo chân, hồi xưa ta còn tự hào trước mặt nam nhân kia về chuyện này, người đó cười lớn ôm vai ta nói: Nếu người có dây thần kinh thô như em còn có thể trẹo chân, vậy chẳng phải những người còn lại đi bước nào trẹo bước đấy sao? Nay ta trẹo chân thật rồi, người đó không còn bên cạnh ta nữa, không biết hắn có ổn không, có vui vẻ hài lòng như trước không? Hay là có gia đình khác, như lời Vương lão nói, đã có hạnh phúc mới của mình… Vì sao ta không thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, nghe hắn nói, nhìn hắn cười? Vì sao ta lại đập đầu vào bức tượng chết tiệt kia, đi đến một thế giới không có hắn…

Hoa Thành Cẩm nghe thấy tiếng kêu của ta, thân đầy bùn đất nhảy lên từ vũng bùn, vừa lo lắng vừa tự trách ngồi trước mặt ta: “Nàng sao rồi?”

Thấy hắn như vậy, ta biết vừa rồi hắn chỉ giả vờ giả vịt ngã trên mặt đất, nhưng hiện tại ta đang hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc của bản thân, căn bản không muốn cãi nhau. Hắn thấy ta ôm chặt mắt cá chân bèn nhướng mày, kéo tay ta khoát lên cổ hắn, vội bế ta lên.

Ta như bị điện giật, giãy dụa điên cuồng: “Đừng đụng vào ta, ngươi điên rồi à?” Trên người ta vẫn còn thuốc phòng sói của Vệ Phong Minh, đặc biệt là trên tay, chạm vào sẽ rất đau.

Hoa Thành Cẩm không nói lời nào, động tác rất nhẹ nhàng đặt ta xuống xe ngựa, lau nước mưa trên mặt ta rồi kéo màn xe xuống.

Ta ngẩn ra, trong lòng mắng tên ngốc này tơi bời: “Sao tự nhiên muốn tắm mưa thế? Không lên nữa à?”

Ngoài xe ngựa truyền đến giọng Hoa Thành Cẩm: “Quần áo nàng ướt rồi, thay đi đã.”

Ta đỏ mặt, không nói gì nữa, vội vàng thay quần áo sạch, trong xe ngoài xe rất yên lặng, chỉ còn tiếng mưa dường như không muốn ngừng vẫn còn rơi lộp độp.

Khi ta gọi Hoa Thành Cẩm lên, mái tóc đen nhánh của hắn đã dính bết vào mặt, cả người ướt đẫm như một con thủy quái lên cạn. Hắn lấy lại vẻ cợt nhả lúc trước, tựa như nam nhân vừa rồi nhíu mày nhìn ta không phải hắn, ngồi xuống một góc của xe ngựa, mảng ngấm nước của xe dần dần loang ra.

Trên vạt áo hắn còn vết bùn lớn, ta quan tâm nhắc: “Ngươi không thay đồ sao? Cảm lạnh đấy.”

Hắn cười: “Không cần, ta có võ công, chuyện này không vấn đề.”

Bỗng nhiên ta nghĩ, nếu hắn hắn thay quần áo tất nhiên ta sẽ phải ra khỏi xe, chúng ta không chuẩn bị ô che mưa, cứ luẩn quẩn vòng vòng như thế… Vốn tưởng rằng hắn sẽ thừa dịp này trêu chọc một phen, nào ngờ lại không, tự nhiên ta cảm thấy không được tự nhiên…

Hoa Thành Cẩm tự trách: “Ta không chuẩn bị chu đáo, chẳng có thuốc thang gì cả, nàng có thể chịu được đến thành trấn tiếp theo không?”

Ta xoa xoa mắt cá chân đang đau buốt, gật đầu, dòng suy nghĩ miên man về những chuyện trước đây chậm rãi tiêu tan, tâm trạng dần dần bình tĩnh trở lại.

Hắn tự giễu nói: “Trước đây ta quen đi một mình, cho tới giờ cũng không nghĩ đến chuyện ra ngoài phải chuẩn bị những gì.”

Ta mím môi: “Ngươi coi ta là gánh nặng ư?”

Hắn vội vàng phủ định: “Đương nhiên không phải, ta đang nghĩ nếu sau này thành thân thì cần thay đổi cách sống trước đây, phải quan tâm chu đáo cho nàng.”

Hắn nói nghiêm trang, mặt ta lập tức đỏ ửng, độ ấm trong xe ngựa dường như tăng cao, ta không nhịn được xì một tiếng: “Tay ngươi đau không?” Đưa cho hắn một bao giấy: “Nè, thuốc giải. Vừa rồi chắc ngươi đau lắm, xoa đi!”

Hắn rạng rỡ hẳn lên: “Biết ngay nương tử tương lai không nỡ để ta chịu khổ mà.”

Ta hừ lạnh một tiếng: “Ta còn tưởng rằng ngươi có võ công thì không sợ chất độc ấy chứ.”

Hoa Thành Cẩm lè lưỡi với ta.

Mưa tạnh trời quang, xe ngựa đi qua một hồ nước, Hoa Thành Cẩm xuống xe lấy nước, ta cũng nhân cơ hội ra ngoài hít thở không khí trong lành. Cắn răng nhăn mặt khập khiễng tới một tảng đá gần xe, ta cố sức ngồi lên. Xa xa, rặng núi ẩn hiện, nhuộm xanh một mảnh rừng, gần hơn là mây khói lượn lờ, mặt hồ gợn lên từng đợt gió nhè nhẹ mắt rượi. Lúc này Hoa Thành Cẩm đã mang nước về, đổi bộ áo màu tím, thắt lại tóc, buộc ngọc quan, tua bạc buông bên má. Ta nhếch môi, trong lòng tán thưởng mỹ nhân, cảnh đẹp.

Hoa Thành Cẩm thoáng ảo não nhìn y phục của mình, bộ đồ phu xe chỉ có một, nay mặc quần áo đẹp của hắn để lái xe, thực sự cảm thấy chẳng ăn nhập gì cả. Thấy ta ngồi trên tảng đá nhìn hắn cười, hắn thở dài nói một tiếng: “Lạnh.”

Ta sờ tảng đá lớn dưới thân, lắc đầu: “Không sao cả.”

Một tiếng gọi khẽ truyền đến: “Hoa Thành Cẩm!”

Ta ngẩng đầu nhìn một thân ảnh màu xanh từ xa đến gần. Người tới khoảng mười tám mười chín tuổi, mặc y phục màu xanh, đầu vấn song hoàn kế, mày như liễu, cặp mắt thanh tú nén giận, trong tay cầm bảo kiếm màu bạc, khí thế ào ạt. Tiến lại gần, mắt phượng của nữ tử trợn lên: “Thì ra đúng là tên tặc nhân chết tiệt nhà ngươi!”

Ta khó hiểu đưa mắt về phía Hoa Thành Cẩm, hắn nhún vai cười bất đắc dĩ: “Nàng là Thanh Loan.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.