Chia Rẻ Uyên Ương Vô Tội Bỏ Chồng Có Lý

Chương 67: Chương 67: Vui đùa cùng trẻ con




Dưới sự cản trở của Gấu Bự, cuối cùng ta không nhìn thấy Tháp Na. Phẫn nộ đi về, thấy phố Tây có mấy đứa trẻ đang chơi đùa, ta bèn nghỉ chân quan sát.

Mấy bé gái đang chơi đá cầu, quả cầu bay lên, đầu của các bé cũng theo đó ngẩng cao cúi thấp, mấy người bên cạnh đếm thành tiếng, mỗi lần đá được một quả tiếng hoan hô lại lớn hơn, nụ cười các bé gái đang đá cầu cũng tươi hơn, ánh mắt lấp lánh nheo cong cong, cặp môi màu hồng phấn đắc ý nhếch lên, kiêu hãnh như con chim công nhỏ… Nhìn sao cũng thấy đáng yêu.

Cách đó không xa còn có một nhóm bé trai đang kẹp một cành cây dài giữa hai chân, mắt mở to tròn, cành liễu trong tay trở thành roi ngựa, cầm một nhánh cây to làm đao kiếm, miệng hét xung phong chiến đấu, rất giống các chiến sĩ anh dũng đánh nhau trên chiến trường. Thỉnh thoảng còn có mấy bé giơ cành cây giả vờ đánh nhau, một bé không cẩn thận bị đánh vào tay, đau đến nhăn nhó mặt mày nhưng không nói gì, tiếp tục hô to hai tiếng ‘xông lên’, vẫn tiếp tục chạy về phía đối phương.

Bỗng nhóm bé gái ầm ĩ, hóa ra quả cầu bay cao quá, cô bé đá quả cầu ngẩng đầu quan sát, muốn chạy lên đá tiếp, nào ngờ quả cầu rơi xuống sát ngay mũi chân, lập tức tiếng tiếc nuối liên tiếp ồ lên. Ta cũng bị các bé cuốn hút, thầm thở dài. Gương mặt cô bé đá quả cầu xịu mặt, ánh mắt chớp chớp, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, cúi người nhặt quả cầu, thuận tay ném cho cô bé tiếp theo, đứng bên cạnh xem người khác tiếp tục đá.

Nỗi buồn của bọn trẻ đến cũng nhanh đi cũng nhanh, cô bé kia còn chưa đá đến mười, cô bé vừa rồi đã quên hết sự thất vọng vừa rồi, vui vẻ đếm cùng người đứng cạnh mình, gương mặt nhỏ nhắn rịn mồ hôi, búi tóc cột dây móc hoa hải đường rung rung, càng nhìn càng thấy hoạt bát đáng yêu.

Bọn trẻ đang náo nhiệt cười đùa, bỗng một cô bé mặc áo chẽn màu xanh chuối quần gai chạy tới, ánh mắt nhỏ hẹp hơi xếch, làn da trắng mịn hồng hào, cô bé nghiêng đầu tò mò nhìn ta, sau đó nhón chân nghển cổ nhìn búi tóc của ta, do dự hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ muốn chơi cùng bọn muội à?”

Ta ngẩn người, không khỏi nở nụ cười, đây là con cái nhà ai vậy, thật thông minh, biết ăn nói! Ta ham vui xốc nổi: “Tỷ có thể không?”

Cô bé gật đầu nói: “Tất nhiên là có ạ.” Sau đó nhìn ta: “Tỷ tỷ đá cầu có siêu không?”

Ta nhăn nhó, bỗng nhiên cảm thấy có phần mất mặt, nhưng vẫn thật thà đáp: “Không giỏi đâu, nhiều nhất mỗi lần tỷ đá được có ba cái…”

Cô bé rất ngạc nhiên nhìn ta, sau đó tự tin tràn trề nói: “Không phải lo, tỷ tỷ cứ theo muội thì nhất định không thua đâu.” Ta thấy buồn cười, chỉ trong nháy mắt thân phận tỷ tỷ muội muội đã nói trơn tru, giọng điệu như thể ta là một muội muội cần người khác chiếu cố vậy.

Đi theo cô bé đến cạnh nhóm con nít, tất cả mọi người đều đổ dồn nhìn sang người lớn ta đây vừa mới tham gia, ánh mắt đầy vẻ hiếu kỳ, không có chút địch ý nào.

Cầm quả cầu trong tay, ta hơi căng thẳng, ta quá rõ trình độ đá cầu của mình, nghĩ như vậy, lòng tự trọng của người lớn bắt đầu nổi lên, bàn tay nhơm nhớp mồ hôi. Dường như nhận ra sự hồi hộp của ta, cô bé mặc áo chẽn màu xanh nõn chuối cổ vũ ta: “Tỷ tỷ ơi không sao đâu, không được thì vẫn còn có muội mà.”

Ôi, để cho trẻ con phải cổ vũ, ta ngượng ngập cười khẽ, cắn môi tung quả cầu lên, chân tay lóng ngóng bắt đầu đá, “Một, hai, ba…” Quả nhiên, dốc hết sức cũng chỉ được có ba cái, quả cuối cùng còn bị ta đá bay rất xa.

“Ha ha…” Thấy mấy đứa trẻ đã không nhịn được bắt đầu nở nụ cười, mặt ta lập tức đỏ bừng như bị lửa đốt, chầm chậm ra nhặt quả cầu quả cầu về trao cho cô bé mặc áo xanh nõn chuối.

Cô bé không hề có vẻ trách cứ ta, rất tự nhiên nhận quả cầu trong tay ta rồi đá, ta kinh ngạc phát hiện hóa ra cô bé này còn đá giỏi hơn cô bé buộc tóc bằng dây hoa hải đường lúc nãy, bước chân rất linh hoạt, ánh mắt di chuyển theo quả cầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, thỉnh thoảng còn đá bằng mấy kiểu lạ, khiến các cô bé đứng quanh xem đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi…

Chơi cùng bọn trẻ thật lâu, đến giờ cơm chiều, mẫu thân các nhà đều ra cửa gọi con về ăn cơm, đám trẻ tụ tập một chỗ, hẹn nhau sau khi ăn cơm tiếp tục chơi ở chỗ nào xong mới ai về nhà nấy.

Ta cũng về nhà, Hoa Thành Cẩm đã làm cơm tối xong xuôi, ta mang vẻ mặt chưa đủ thỏa mãn lớn tiếng tuyên bố với chàng ta mới gặp một cô bé đá cầu siêu giỏi, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của chàng, kể lại xem cô bé kia có vẻ ngoài như nào, ăn mặc quần áo gì, lợi hại ra sao, cuối cùng phát hiện chàng cũng dựa vào ghế ngồi nghe say sưa.

Chàng nói, hóa ra hôm nay nàng chơi cùng bọn trẻ.

Ta gật đầu, đang đói bụng, vừa nhìn lên bàn liền trầm trồ, toàn là đồ ta thích ăn, trong lòng lại cao hứng vô cùng.

Cơm no rượu say xong, kinh ngạc thấy Hoa Thành Cẩm ngồi phía trước có vẻ mặt nịnh nọt. Ta cảnh giác, chàng làm gì thế?

Chàng giả bộ khóc lóc, nương tử, hai ngày nay nàng toàn chạy ra ngoài chơi, không nghĩ đến cảm nhận trong lòng vi phu.

Ta sững sờ, cảm nhận gì? Trước đây buồn chán ta cũng đi dạo trong thành mà, lúc đó có thấy chàng ý kiến ý cò gì đâu.

Chàng nhào vào lòng ta cọ đi cọ lại, nhưng ta cảm thấy mắt chàng lóe ra tia nguy hiểm. Chàng nói, nương tử, vi phu cả ngày không nhìn thấy nàng cảm thấy rất cô đơn, cần nàng sưởi ấm…

Khóe mắt ta giật giật, vẫn ngây người.

Chàng bắt đầu cởi áo, sau đó quay đầu nhìn ta bảo, nương tử, nàng cứ nhìn chằm chằm như vậy ta sẽ ngượng đấy. Cởi được nửa chừng, chàng dừng tay, nghiêm trang hỏi ta, nương tử, nàng thích ta cởi nửa người trên hay nửa người dưới?

Sao người này lại trở nên vô sỉ như thế hả? Ta lắp bắp đáp, thôi cứ nửa người trên đi.

Chàng bật cười, nương tử thật biết chọn, thế ta sẽ để nửa người trên cho nương tử cởi… Vừa nói vừa bắt đầu cởi quần.

Ta vội vàng nhảy dựng lên, lập tức đóng cửa sổ cẩn thận, tên này càng ngày càng mặt dày mày dạn. Chàng bắt đầu tiến tới cởi thắt lưng của ta, ta đè tay chàng nhắc nhở, tướng công, ở Định Châu chàng vẫn là Hoa Thành Vân đấy nhé.

Mắt Hoa Thành Cẩm chẳng thèm chớp, đáp luôn, bất kể là Hoa Thành Cẩm hay Hoa Thành Vân, ta đều phải nhẫn nhịn rất vất vả…

Chàng nhìn ta tội nghiệp, đặt tay ta lên nút thắt áo của mình, nương tử…

Ta nghĩ, hôm nay chiều theo chàng đi, nhìn chàng dốc sức như thế, nhất định là cũng muốn có một đứa con.

*

Ta nhận ra kinh nguyệt của mình bị chậm nhiều ngày, ngực lâng lâng cảm giác ngọt ngào, lấy tay chạm vào ngực lại cảm thấy tim mình đập rất nhanh, từng tiếng đều đưa ra nghi vấn: Có phải có rồi hay không.

Ta tha thiết muốn một đứa con, hy vọng nó có thể kế thừa toàn bộ ưu điểm của ta và Hoa Thành Cẩm, đó là chuyện tốt đẹp biết bao… Là nam hay nữ cũng được, đều là thế hệ sau của chúng ta, đều là bảo bối thân yêu nhất của chúng ta…

Chuyện này khó chiều theo ý người, thành thân với chàng hơn nửa năm, trong bụng chẳng có động tĩnh gì cả. Gần như lần nào gặp ta Vương đại thẩm cũng dặn dò, bảo ta tranh thủ thời gian có con đi, nhưng chuyện này muốn nhanh mà được sao? Đối v sự sốt ruột của ta, Hoa Thành Cẩm lần nào cũng thờ ơ bảo không có gì mà vội, thời gian còn cả đời cơ mà, nhưng, tối tối chàng cũng ‘cần mẫn’ hơn…

Ta cố gắng kiềm chế đợi thêm nửa tháng, kinh nguyệt vẫn chưa đến, sự ngọt ngào trong lồng ngực dần dần lan tỏa, tựa như chuyện này đã là đinh đóng cột. Ta không vội vàng bảo Hoa Thành Cẩm bắt mạch xác định, cảm thấy nếu vội vã như thế, nhỡ may không đúng, chẳng phải cả hai người đều mất vui? Vẫn nên chờ mình hoàn toàn chắc chắn rồi tính sau.

Có điều ta vẫn rất cẩn thận hành động của mình, không ra đường đi dạo nhiều, nếu buồn quá thì lượn lờ trong sân nhà thôi, không có việc gì thì ta cũng không ra phòng khách, chính là Bách Thảo đường tìm Hoa Thành Cẩm, sợ bị lây bệnh không tốt cho thân thể. Ta cũng không tranh thủ lúc nhàn rỗi ngồi ngoài cửa phơi nắng ngắm trời đất, sợ bị nhiễm lạnh ảnh hưởng cơ thể.

Bình thường ta không làm việc nặng gì cả, gần đây càng cẩn thận ra vẻ yếu ớt, vì thế không ít lần bị Nghiêm Đông khinh bỉ. Ta thầm nghĩ, nhẫn nhịn, thời kỳ đặc biệt không thể so đo với tiểu tử non nớt này, sao nó có thể hiểu được mấy tháng đầu mang thai của nữ nhân là vô cùng quý giá, không cẩn thận một chút là ra máu…

Dần dần, không biết có phải bị tác động tâm lý hay không, ta cảm thấy đôi khi tâm tình vô cùng bực dọc, có thể còn phát cáu, theo lời Nghiêm Đông chính là cố tình gây sự… Đặt tay lên bụng, cảm thấy hơn gồ lên, đến lúc đó sự bất an và nóng nảy trong lòng mới dần dần bị đè ép, bản thân cũng từ từ bình tĩnh lại.

Thật ra không phải ta không có ý muốn nhờ Nghiêm Đông xem mạch và chẩn đoán, nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ mặt bí xị của nó ta liền tức giận không chịu nổi, không cấu véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đã là tốt rồi, làm sao mở miệng nhờ nó chẩn đoán cho ta được?

Nhưng ta lại rất hy vọng cho Hoa Thành Cảm một niềm vui bất ngờ, đương lúc do dự, ta nôn. Nguyên nhân là ta ngửi thấy mùi cá nhà hàng xóm. Mùi kia vừa xộc vào miệng, cổ họng ta đã trào lên mùi chua, rốt cuộc không kìm được nôn ra. Thấy ta nôn thốc nôn tháo, Nghiêm Đông hoảng sợ, nó lập tức nhảy dựng lên đi tìm sư phụ của nó. Ta vội vàng gọi nó lại, dặn dò không được nói chuyện này cho sự phụ, dù sao, niềm vui này chỉ có thể nói ra từ miệng ta, huống hồ mới nôn thì cũng chưa nói lên được điều gì.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Nghiêm Đông, ta giải thích vì mình ăn uống lung tung nên hại bụng, nôn xong là khỏi, không cần đi làm phiền sư phụ của nó. Nghiêm Đông nghe vậy là tin luôn, ánh mắt nhìn ta từ khinh bỉ sang thông cảm, xem ra nó còn tưởng thân thể ta yếu ớtthật cơ. Hừ, chờ qua thời kỳ quan trọng này, ta sẽ trở lại là một con rồng quẫy đuôi cho xem!

Buổi tối ăn cơm, Hoa Thành Cẩm bưng ra món ăn ta thích nhất, nào ngờ ta vừa ngửi thấy mùi là không chịu nổi, vị chua ứa ra khỏi miệng, dạ dày thắt lại, cho đến lúc ta chạy ra ngoài nôn một trận rồi mới thoải mái. Ta đứng dậy, ra thùng nước lấy ít nước súc miệng rồi mới quay người nhìn Hoa Thành Cẩm đang căng thẳng cực độ. Ta cười, trấn an sự lo lắng của chàng, nói rằng kinh nguyệt của mình đã trễ một tháng…

Nghe vậy, hẳn chàng có thể hiểu được nhỉ?

Sắc mặt Hoa Thành Cẩm quả nhiên dịu xuống, ánh mắt còn lóe lên vẻ vui mừng, chàng cẩn thận đưa ta vào phòng, bỏ đồ ăn khiến ta cảm thấy buồn nôn đi, kéo cổ tay ta sang bắt mạch.

Tim ta đập thình thịch, mắt không chớp nhìn chăm chú vào gương mặt chàng, không bỏ sót một biểu cảm nào… Dường như rất lâu sau, hai hàng lông mày của chàng khẽ cau lại, nhìn ta hỏi, đã bao lâu rồi?

Ta ngẩn ra, trả lời, chắc hơn hai tháng rồi.

Hoa Thành Cẩm có vẻ xoa dịu vỗ lưng ta, dịu dàng nói, là trầm cảm, gần đây có phải nàng hay cảm thấy bực bội khó chịu không?

Ta nhíu mày, ý chàng là không phải ta mang thai? Chàng gật đầu, lòng ta lập tức trầm xuống, ta thở dài buồn bã, không nói nên lời.

Hoa Thành Cẩm cười bảo, vội vàng thế làm gì, chúng ta mới thành hôn được nửa năm, còn trẻ mà. Nàng lo lắng ta không thể hay nàng không thể đây?

Ta lườm chàng một cái, sửa lại đi, đã hơn nửa năm rồi!

Chàng cười, nhưng ta cảm thấy bàn tay chàng bóp trên vai ta hơi đau…

Tất nhiên cơm tối không thể ăn vô nữa, ngửi thấy mùi là ta muốn nôn rồi. Hoa Thành Cẩm nói cơ thể ta cần chăm sóc, bảo ta an tâm không được suy nghĩ lung tung…

Ta giật mình nắm tay chàng, hỏi chàng có phải ta bị bệnh hay không?

Chàng bất đắc dĩ nhún vai, vừa bảo nàng không được suy nghĩ lung tung mà nàng đã bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ rồi…

Ta làm lơ, trong lòng nhen nhóm sợ hãi, sự sợ hãi khó tả, ta nhất định phải moi ra được đáp án chuẩn xác từ miệng chàng!

Dưới sự truy hỏi của ta, Hoa Thành Cẩm nói cho ta biết thật ra tâm hỏa[1] của ta quá mạnh, hàng ngày tĩnh tâm dưỡng khí là tốt rồi.

Ta hoài nghi hỏi chàng, chẳng lẽ kinh nguyệt của ta không đến cũng vì chuyện này.

Chàng gật đầu.

Ta nhẹ nhàng thở phào, trong nháy mắt lại hứng khởi, kéo chàng ra ngoài tìm quán ăn gọi mấy món đồ ăn nhẹ cho qua bữa tối.

Nhưng từ khi ta biết tâm hỏa của mình rất mạnh, phải tĩnh tâm an dưỡng, vì sao đồ ăn của ta chỉ còn mỗi dưa chuột rau xanh? Đừng nói đồ ăn mặn, đến giọt nước nóng cũng chẳng có.

Một ngày như thế, ta có thể nói với chính mình, không sao, dưỡng tốt cho thân thể mới là quan trọng. Mười ngày như vậy, ta nói với chính mình, không sao, ta cứ coi như giảm béo. Nhưng chuyện này cứ tiếp diễn liên tục, sao ta có thể chịu được?

Ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy thịt kho, chân giò… Vừa nghĩ đến là nước miếng của ta ứa ra, bất luận ăn bao nhiêu rau, cho dù ăn đến lúc căng bụng vẫn chẳng thấy no, cảm giác đói khát vẫn còn. Tóm lại, đúng là cực kỳ, cực kỳ tra tấn người!

Rốt cuộc ta chịu không nổi nữa. Ta nói với Hoa Thành Cẩm, cho dù vừa ăn vừa nôn ta cũng muốn ăn thịt ăn cá!

Hoa Thành Cẩm cười xòa, nương tử, đừng giận dữ, tĩnh tâm tĩnh tâm… Sau đó vẫn y nguyên cho ta ăn rau xanh màu lá, coi ta là thỏ trắng chắc… Ta khóc không ra nước mắt…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.