Chia Sẻ Nữ Phụ Khuynh Thành

Chương 7: Chương 7: Nữ Chính Nhã Ái Ái




      

       – Hạc Cầm, Cậu lại đến à? – Nhã Ái Ái đảo mắt nhìn mọi người trong phòng, trong đó dừng lại nhìn Thiệu Huân khá lâu  giọng nói vẫn ngọt ngào.

        Mặc dù tiếng rất dễ nghe nhưng câu nói của cô gái này cũng không biết có bao nhiêu hàm ý nha~~ . Đặc biệt là chữ “ lại ” kia trong câu nói,  làm như chỗ này cô không nên đến vậy đó.

       – Ủa? Tôi có quen cô sao? – cô cũng không muốn chấp nhất cô ta,  cứ lấy thái độ như người dưng nước lã mà trả lời – Cô cũng xem lại cách dùng từ đi, nếu muốn quan tâm tôi thật lòng thì nên có chút thành ý nha.

         Chứ cứ lời nói ra mà mắt cứ liếc liếc đưa tình với trai đẹp là cô không thích rồi. Cái này cô chỉ để thầm trong miệng thôi.

       – Này... này... Khắc Hạc Cầm đừng quá tự đại! Coi lại bản thân cô đi – cô gái lúc nãy bắt đầu lên giọng bực tức như thể là người trong cuộc – Ăn cắp bản thảo của Ái Ái mà còn giả vờ không quen biết đi.

         Cô quan sát một chút,  cũng có gắng suy nghĩ lại lời kể của Ngọc Linh. Cái cuốn tiểu thuyết này là nữ phụ văn,  có nữ phụ thì đương nhiên phải có nữ chính rồi.

      Chẳng lẽ cô gái tên Nhã Ái Ái trước mặt này là nữ chính?

        Ay dzô....  Nếu thật như vậy thì có kịch xem rồi. Mặc dù Lam Mai cô là nhân viên thiết kế bìa tạp chí nhưng cũng chưa đọc tiểu thuyết lần nào,  lần này lại có cơ hội nhập vai đấu khẩu giống như trên phim ảnh.

       – Thật vậy sao? – cô đảo mắt giả vờ như rất hốt hoảng,  nhìn nữ chính rồi sau đó chuyển mục tiêu sang cái tên luật sư kia – Nè... anh luật sư, tôi ăn cắp của cô ta à?

       Giọng điệu hết sức hồn nhiên,  kèm theo hiệu ứng mặt cực kỳ vô tội. Cô chớp chớp mắt nhìn tên Thiệu Huân kia. Vốn là muốn coi cái tên này có cái gì mà nữ chính cứ liếc nhìn hoài vậy.

       Thiệu Huân bị gương mặt này làm cho cả người ngẩn ra mấy giây. Ánh mắt kia có tia vui đùa cùng có chút chăm chú tìm tòi nhìn anh,  nhưng tuyệt đối không có tia yêu thích. Cảm giác như anh là một món hàng mới mua đang bị chủ nhân tìm cách hướng dẫn sử dụng vậy.

       – Phải, bản thiết kế đó là do Nhã Ái Ái làm ra còn được ban cố vấn cùng tổng giám đốc chấp thuận – Thiệu Huân thiếu tự nhiên nhìn cô,  đảo mắt đi nơi khác lại thấy Nhã Ái Ái đang đỏ mặt nhìn mình.

        – Chắc là hiểu lầm thôi mà, Tiểu Cầm không phải là loại người như vậy. – Nhã Ái Ái ngẩng đầu,  giọng nói thuần khiết chất chứa tình cảm nồng nàn – Lúc nãy tôi đã lên phòng tổng giám đốc rồi,  chuyện này chúng ta có thể chịu bồi thường.

       Nhã Ái Ái nói chuyện rất hợp lý  khiến cho hai người trong phòng tức giận thay cô ta một phen.

      – Ái Ái,  cần gì phải tốt bụng với loại người như cô ta. Phải cho cô ta hầu tòa mới hả dạ – cô gái kia tiếp tục đập bàn.

     – Phải.. phải,  Ái Ái... cô ta là đại tiểu thư không hiểu được công sức của người khác đâu – tên con trai còn lại cũng lên tiếng góp phần.

        Thiệu Huân ngay từ đầu đã không quan tâm đến Khắc Hạc Cầm này,  nhưng lần này trông thấy thái độ lắng nghe kia còn có tia suy nghĩ sâu xa. Nhìn thế nào cũng rất khác Khắc Hạc Cầm vài tháng trước mà hắn gặp.

       – Nhã Ái Ái, cô nói tôi không phải loại người như vậy sao? – cô vài phút trầm mặc thả ra một câu hết sức thâm thúy – vậy ai là người đề nghị bồi thường?

       Nhã Ái Ái vẫn thầm kín vui vẻ trong lòng lại bị câu nói của cô làm cho ngây người. Cũng có chút bức bối trả lời.

      – Là tôi , cô đừng hiểu lầm chỉ là... – Nhã Ái Ái đang cố gắng tìm từ dịu dàng để nói nhưng lại bị cắt ngang.

      – Cô vốn dĩ biết nếu chấp nhận bồi thường chính là thừa nhận công ty ăn cắp  mà kẻ bị nghi vấn cao nhất lại là tôi – Khắc Hạc Cầm cười lạnh một chút nhìn cô ta lo sợ mà không vui – Đã như vậy còn nói tôi không phải loại người gì đó ? Ý cô là thật ra tôi mới là người ăn cắp sao?

       Thiệu Huân nghe cô nói cũng có chút đưa mắt nhìn Nhã Ái Ái. Trong mắt hắn,  cô gái này thanh tú lại dịu dàng,  hơn nữa còn là người bị hại. Trong tâm ngay từ đầu cũng có chút muốn bênh vực với thái độ của Khắc Hạc Cầm.

       Nhưng hiện tại,  anh dường như không muốn quan tâm Nhã Ái Ái này. Mắt chỉ lâu lâu liếc nhìn cô gái tùy hứng nào đó,  lời nói như có gai nhọn chửi người kia.

      – Không.. không phải như vậy! Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi mà – Nhã Ái Ái cúi đầu bộ dáng như một đứa nhỏ bị thầy cô chửi mắng  nhìn hết sức vô tội.

       – Ồ! Thì ra là vậy... tôi cảm ơn lòng tốt của cô – cô cũng hết sức tình cảm bước đến vỗ vai cô ta hai cái – Yên tâm, tôi mệnh tốt lắm... chỉ là bà nội tôi sống rất thọ,  cô có biết vì sao không?

        Câu nói này thốt ra không biết có bao nhiêu dọa người. Cả căn phòng bất giác rơi vào trạng thái không có tiếng động. Cũng không hiểu cô đang nói vấn đề gì.

       – Vì.. vì sao? – Nhã Ái Ái cũng vô thức trả lời,  không nhìn thấy được vẻ mặt trêu đùa người của ai kia.

      – Bởi vì bà nội tôi không thích lo chuyện bao đồng! – cô nở nụ cười toả sáng  trong lòng vui vẻ vì lừa được cô gái này.

      Nhã Ái Ái ngạc nhiên với thái độ của Khắc Hạc Cầm.... nếu là trước đây cô ta đã không như vậy. Nói như vậy là muốn nói Nhã Ái Ái thích lo chuyện bao đồng hay sao? Hơn nữa còn có ý như muốn nói như vậy dễ chết sớm nữa ....

        Thiệu Huân bất giác vì câu nói này mà khóe miệng nhếch lên một chút. Lại nhanh mắt thấy được vẻ mặt khoái trá của cô gái nào đó. Không ngờ Khắc Hạc Cầm còn có một mặt này.... anh dường như vẫn chưa tìm hiểu kỹ cô thì phải.

       Nhã Ái Ái nhất thời câm nín không biết làm gì,  chỉ là đôi mắt to tròn hơi trừng mắt thù hằn nhìn Khắc Hạc Cầm. Nhưng lại sơ ý cho Thiệu Huân ở bên cạnh nhìn thấy biểu hiện này.

        Cô ta nhất thời hốt hoảng giấu đi ánh mắt  mở miệng nói.

       – Thiệu luật sư, anh hãy giúp đỡ Hạc Cầm một chút nhé – giọng nói Nhã Ái Ái lại như cũ, nghe không ra cái gì là xấu xa – Anh... có muốn em giúp gì không?

       Khắc Hạc Cầm ở một bên cảm thán... nữ chính nha cô bớt yểu điệu một chút đi. Cái gì mà “ giúp đỡ Hạc Cầm một chút nhé! ” . Tôi biết câu nói này chỉ là câu mở đầu thôi.... quan trọng vẫn là vế phía sau.

      Cô rất muốn có không gian riêng tư tiếp xúc với tên Thiệu Huân luật sư này chứ gì. Còn giả vờ quan tâm nữa chứ.

       – Không cần thiết phải vậy. Tôi và Khắc Hạc Cầm sẽ tìm cách giải quyết – Thiệu Huân bất giác lạnh giọng trả lời,  đột nhiên cảm thấy giọng nói ngọt ngào này rất khó nghe. – Khắc Hạc Cầm,  đi theo tôi!

      Cô ở một bên nhìn biểu hiện yểu điệu của cô ta mà mệt cả người,  cứ như cô không tốt sao? Thích chửi người thì chửi nhưng mà người đụng đến cô mới ra tay thôi.

      – Đi theo anh làm gì?  Tôi tự tìm cách là được rồi – cô bị câu nói của hắn làm cho đình trệ một chút nhưng vẫn rất nhanh trở lại bình thường.

       Thiệu Huân nhìn thấy ánh mắt của cô liền không nói hai lời nắm cổ tay cô kéo ra bên ngoài. Cô bị bắt ngờ này nên không kịp phản ứng,  đến khi muốn vùng ra đã bị kéo đi được một đoạn.

        Nhã Ái Ái ở trong phòng nhìn chằm chằm phía cửa mới đóng lại mà khẽ hừ lạnh. Cô ta... lần này muốn làm gì đây, muốn tiếp tục thu hút đàn ông sao?

        Phía hành lang bên ngoài vọng lại tiếng la của cô gái nào đó.

       – Buông tay ra...  cái tên luật sư chết tiệt! – Khắc Hạc Cầm dùng sức thoát ra nhưng bất thành.

     Tên con trai nào đó dáng người cao lớn,  gương mặt lạnh không đổi nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn cô gái bên cạnh.

       

       – Khắc Hạc Cầm,  cô ồn ào cái gì? – Thiệu Huân sau khi kéo cô vào được thang máy thì khóa chặt người cô lại vào góc thang máy.

       Lập tức cô gái nào đó bị giọng nói này làm cho im bật,  nhưng vẫn không chịu thua kém chừng mắt lại mắng.

      – Đầu heo nhà anh.... kéo tôi đi làm gì? – cô dùng giọng không khách khí – Tôi cũng không phải thú cưng nhà anh mà lôi đi như vậy.

       Thiệu Huân ở khoảng cách gần lần này lại nhìn kỹ được gương mặt xinh đẹp yêu kiều của cô. Đôi mắt màu nâu to tròn của cô khẽ trừng lại đặc biệt thu hút. Da dẻ mịn màn lại không có tỳ vết, cánh môi mỏng lại hồng hào.

      Lần này trên người lại có hướng thơm dịu nhẹ bên người,  khiến cho hắn không biết làm sao lại bất giác cúi thấp đầu đi đến gần cánh môi kia.

       Khắc Hạc Cầm nhìn cảnh này đã biết có nguy hiểm đến gần,  vận dụng cái chân mang giày cao rót đạp mạnh vào chân mang giày da của hắn.

         Thiệu Huân kêu lên một tiếng,  chân mày nhíu chặt khẽ ngồi hụp xuống . Hình như là rất đau...

      – Đau lắm hả? – cô ở một bên giả vờ hỏi,  nhưng bên miệng đã nở nụ cười vui vẻ – Làm luật sư thì cũng nên biết hành vi vừa rồi là đang quấy rối con gái nhà lành đấy.

      Thang máy lúc này kêu một tiếng rồi mở ra,  ai mà ngờ cái tầng này là tầng cao nhất của tòa nhà. Lại là cái tầng dành cho tổng giám đốc của Khắc Thị.

       Nhớ lại gương mặt cái tên ngày đó ở trong phòng khách kia làm cô thấy đau đầu không thôi. Đang không biết phải trốn đi như thế nào thì ở bên cạnh,  Thiệu Huân đã hết đau chân,  đứng dậy bên cạnh kéo cô đi đến cánh cửa to lớn  trước cửa có vài dòng chữ được mạ màu vàng rất bắt mắt.

       Cốc... cốc....

     – Mời vào!  – bên trong là giọng nói lạnh hơn nước đã nhưng lại rất tùy tiện nói ra,  vẫn có chút uy nghiêm khác thường.

        Thiệu Huân đẩy cửa bước vào kéo theo tay cô gái nào rất không tình nguyện ở phía sau.

       – Tổng giám đốc,  tôi có chuyện cần bàn bạc – Thiệu Huân mở miệng  giọng nói cũng không có tia cảm xúc nào.

         Tên trước mặt khẽ ngẩng đầu, trên người là bộ âu phục mắc tiền lại bày ra được đường cong cơ thể mê hoặc. Đôi mắt lạnh lẽo tuyệt tình phóng đến vô tình nhìn thấy bàn tay của hai người đang nắm lấy nhau kia.

       Khắc Hạc Cầm ở bên cạnh khẽ vùng ra,  cũng không muốn quan tâm cái tên anh trai nuôi này làm gì cho cam. Nhưng mà hắn hiện tại là tổng giám đốc, cô cũng không muốn gây chuyện.

       – Chuyện gì? – Khắc Kiến mấp máy môi lạnh nhạt – Khắc Hạc Cầm... cô tới đây làm gì?

       Cô nhìn thấy thái độ chán ghét này mà có chút kích thích. Nói gì thì nói dù gì hắn cũng là anh trai nuôi cùng cô lớn lên từ nhỏ nha~~ ...không thể thân thiện được một chút sao?

       – Anh trai nuôi à, tôi nhớ từng nói mặt anh rất giống xác chết chưa phân hủy mà phải không? – cô cười cười đáp lại hắn, lại mở giọng khích tướng – Xem ra, suy nghĩ lại vẫn không sai chút nào.

        Khắc Kiến bị một câu nói của cô làm cho khó chịu,  lần đó hắn ở nhà chút nữa đã nổi giận cũng may được cha mẹ khuyên nhủ. Lần này,  cô còn dám trước mặt người ngoài nói những lời này.

        – Khắc Hạc Cầm! – Khắc Kiến khẽ nghiến răng  giọng nói lạnh như thể nước đá âm mấy chục độ.

       Cô gái nào đó thấy được thái độ này không hề run sợ mà còn có ý đùa dai. Cô cũng muốn thử xem tên mặt thối tức giận có bộ dạng gì.

      – Này.. Thiệu Huân anh có nghe thấy âm hồn nào đó mới vừa lên tiếng không? – cô nhìn sang tên bên cạnh giả vờ rất nhập tâm – lỗ tai tôi cỡ này nghe không được tốt lắm thì phải.

       – Vậy sao? Tôi cũng không nghe thấy — Thiệu Huân bị điệu bộ này của cô chọc cho mỉm cười,  miệng cũng bắt giác hùa theo cô trêu đùa.

       Khắc Kiến bị xem như không khí,  hơn nữa còn bị một cô gái mình suốt ngày chán ghét trêu đùa không thương tiếc. Thật sự cảm giác trong lòng rất không bình thường , đặc biệt là nụ cười vui vẻ của cô gái nào đó.... nụ cười này trước nay hắn chưa từng nhìn thấy.

         – Rốt cuộc hai người đến đây làm gì? –  Khắc Kiến tạm thời khắc chế tâm trạng kích động muốn chạy đến túm lấy Khắc Hạc Cầm để cho cô một bài học .

           Khắc Hạc Cầm vui vẻ nhìn hắn đang tức giận mà không có chỗ phát tiết,  thong thả ngồi xuống ghế trả lời.

      – Tìm xác chết đàm đạo triết lý làm người –

   

  

      Đây là câu trả lời hết sức bình tĩnh của cô gái nào đó. Bất giác cả căn phòng hút một ngụm khí lạnh,  lạnh đến đáng sợ a~~ .

      

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.