– Khắc Hạc Cầm, tôi xem cô là bạn nhưng lại không nghĩ cô có thể vì thế mà phá hoại thanh danh của tôi. Tôi chưa từng làm gì có lỗi.. vậy mà cả Khắc Thị cùng Dã Thị lại cùng nhau đổ tội hết cho tôi – Nhã Ái Ái ngước đôi mắt to sáng không chứa chút tạm chất nhìn cô, giọng nói có muôn phần uất ức – Cô thấy như thế là công bằng sao?
Quan khách trong bữa tiệc không một ai là không nghe thấy câu nói này. Không gian lập tức sau câu nói lại là một mảng im lặng đáng sợ, không ai dám hít thở mạnh. Thông tin họ vừa nghe thật không tầm thường.
Dã Thị và Khắc Thị là hai gia tộc có tiếng và lâu đời ở thành phố X nhưng trên thương trường vẫn hay đối địch nhau, đặc biệt thể hiện rõ nhất ở lĩnh vực đá quý. Vậy mà cô gái đó vừa nói cả hai gia tộc này hợp sức lại với nhau để cùng hãm hại một cô gái sao?
Vừa hay vụ việc kiện tụng ăn cắp bản thảo kia lại kết thúc một cách bí mật như vậy? Chẳng lẽ là cả hai việc này có liên quan với nhau. Mọi người được dịp xem kịch vui mà hứng thú ra mặt, cũng thành công làm một số người tức giận trong đó có cả cô.
Ý nghĩa của câu nói cả hai tập đoàn đều là vì một cô tiểu thư như Khắc Hạc Cầm dắt mũi sai khiến, đúng theo kiểu gắp lửa bỏ tay người mà giới thượng lưu thường sử dụng , mục đích là để chạy tội mà sẵn sàng vu khống người thấp cổ bé họng vô tội , điển hình như cô ta.
Nhã Ái Ái là không biết hay giả vờ không biết là ở đây có rất nhiều nhà báo có tiếng hay sao.
– Nhã tiểu thư thật biết nói đùa, tôi sống 23 năm cũng chưa từng một ngày làm bạn cùng cô, lấy đâu ra danh nghĩa bạn bè? – Khắc Hạc Cầm được Kỷ Ngạn Tử Ninh ở bên cạnh ủng hộ nên cảm thấy an tâm một chút – Cô nói Khắc Thị và Dã Thị đổ tội hết cho cô vậy không biết họ đã làm những gì? Để tôi mời hai vị giám đốc ấy đến cùng cô đối chất nhé?
Giọng nói cô tuy nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa từ ngữ không hề nhẹ. Cô ta không biết ở đây có bao nhiêu doanh nhân lớn hay sao, hơn nữa còn đang ở trong gia tộc họ Kỷ càng không nên nói càng. Dã Tích Thanh cùng Khắc Kiến đến đứng xát bên cạnh cô tạo ra một màn mỹ nam bao bọc mỹ nữ thật chói mắt.
– Nhã Tiểu Thư, ở đây có tôi cùng tổng giám đốc Khắc Thị thật tốt... hay là chúng ta cùng bàn luận về việc cô nói thôi nào – Dã Tích Thanh nở nụ cười quỷ dị nhìn Nhã Ái Ái, khiến cho cô ta lạnh người không ít.
– Tôi.. làm sao có thể cùng các người bàn luận được. Chỉ có một mình tôi thì làm sao có thể cùng người quyền cao chức trọng như các người mà đối chất – Nhã Ái Ái nói lời hợp lý lẽ mang vài phần nhún nhường cùng run sợ thật khiến người ta có phần bênh vực.
– Vậy mời Lê Thiếu gia cùng cô bàn luận có được không? – Khắc Kiến đứng im từ nãy giờ lại mở miệng nói một lạnh nhạt nhưng đúng vào trọng điểm.
Cô nhìn thấy được thân người Nhã Ái Ái cứng nhắc như thể sợ điều gì đó. Người được nhắc đến là Lê thiếu gia cũng từ bên cạnh đi đến, một bước ôm eo Nhã Ái Ái cưng chiều.
– Chẳng hay Ái Ái đã làm gì đắc tội với hai vị tổng tài đây? – Lê thiếu có vóc người cao gầy, ngũ quan tuấn tú ưa nhìn tuy không nổi bật như cũng có thể xem là nam nhân nhiều người yêu thích. – Hơn nữa Khắc tiểu thư dường như không ưa thích cô ấy cho lắm?
– Lê thiếu gia thật biết nhìn người. Tôi sao có thể không ưa thích Nhã tiểu thư đây?. Chỉ là kiểu người tôi ghét nhất chính là kiểu thích đi gây chuyện, gieo tin đồn thị phi cho người khác thôi – Khắc Hắc Cầm âm thầm quan sát nam nhân trước mặt trả lời tinh tế – Không biết Lê thiếu gia có ý kiến gì không?
Một câu nói, ý tại ngôn ngoại mà người nghe đều hiểu được. Lê thiếu cho rằng cô không ưa thích Nhã Ái Ái mà đi gây khó dễ. Cô thì trả lời rằng kiểu người cô chán ghét chính là kẻ kím chuyện trước mới khiến cô không ưa. Mà rõ ràng từ đầu người đi gây chuyện lại là Nhã Ái Ái đi cùng anh ta.
– Như thế sao? – Lê thiếu gia trầm ngâm chuyển ánh mắt sang nhìn Nhã Ái Ái ở bên cạnh khiến cho cô ta rụt cổ lại không dám nói gì nữa.
– Em nói là sự thật mà... chính bọn họ tìm cách khiến em không thể không nhận tội. Em làm sao có thế lực to lớn như Khắc tiểu thư kia chứ – Nhã Ái Ái không dễ chịu thua như vậy, cô ta nắm cánh tay của Lê thiếu mà nhỏ nhẹ nói, viền mắt phím hồng.
– Không biết các vị có gì chứng minh Ái Ái có tội hay không? – Lê thiếu cưng chiều nhìn Nhã Ái Ái sau đó nhìn vào cô mỉm cười lạnh lẽo.
Thiệu Huân ở phía sau bước đến cùng hỗ trợ vụ việc này, thân anh cũng là luật sư chắc chắn lời nói vô cùng đáng tin tưởng. Doãn Xích Hy ở bên cạnh lia đôi mắt ác quỷ nhìn vào Nhã Ái Ái, cô ta có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của hắn. Cô ta còn nhớ như in cái chuyện tàn nhẫn mà hắn đã làm với cô ta ngày đó.
– Xin chào, tôi là luật sư đại diện cho Khắc Thị . Nếu Lê thiếu gia không tin ngày mai tôi sẽ gửi một văn bản tòa án cho ngài xem. Đảm bảo vật chứng đều đầy đủ không thiếu sót thứ gì – Thiệu Huân đứng trước mặt hắn chào theo kiểu đối tác nhưng giọng nói lại không có chút khách khí nào mà nói thẳng.
– Một luật sư đại diện thì được gì? Anh cũng là nhân viên của Khắc Thị làm sao có thể không giúp đỡ cho công ty mình kia chứ – Nhã Ái Ái không biết uất ức gì mà tuôn ra một câu khiến cho gương mặt Thiệu Huân tối sầm lại.
Đối với một luật sư, danh tiếng và đạo đức nghề nghiệp là rất quan trọng. Thế mà cô ta có thể lớn tiếng bôi bác đi dạo đức nghề nghiệp khiến cho thanh danh của Thiệu Huân xấu đi. Khắc Hạc Cầm khẽ thở dài thương tiếc, ở một bên xem kịch vui.
– Nhã tiểu thư cô ăn nói không suy nghĩ nhỉ? Cha tôi là thẩm phán Thiệu Đệ Nam thì tôi làm chuyện như thế không phải là tự bôi đen danh tiếng gia đình tôi sao? – Thiệu Huân cố áp chế tức giận âm trầm nói qua kẽ răng nhìn như muốn ngàn đao xử trảm Nhã Ái Ái.
Thông tin Thiệu Huân vừa nói thật khiến người ta kinh ngạc. Thiệu Đệ Nam thẩm phán lừng danh là cha của nam nhân kia? Thật khiến người ta trố mắt mà nhìn... không ít người nhìn thấy thẩm phán đứng gần đó mà không phản ứng gì. Vậy nam nhân đó nói đều là sự thật.
Nhã Ái Ái bị khí thế của Thiệu Huân làm cho run rẩy, lúc đầu cô ta cũng chỉ biết hắn là một luật sư có tiếng tăm nhưng không ngờ lại có gốc gác to lớn như vậy. Tất cả đều trở mặt với cô ta từ khi Khắc Hạc Cầm thay đổi.
– Thật không ngờ Thiệu luật sư lại là con trai của Thẩm phán... tôi thành thật thất lễ quá rồi – Lê thiếu tuy muốn ra mặt nhưng đụng đến pháp luật thì thật rất phiền phức, anh ta nhìn Nhã Ái Ái nói – Ái Ái, mau xin lỗi Khắc tiểu thư cùng mọi người đi.
Nhã Ái Ái còn nghĩ sẽ được Lê thiếu bao bọc đến cùng nhưng không ngờ hắn lại bảo cô ta xin lỗi trước mặt nhiều người như vậy. Cô ta không muốn...
– Anh.. em không muốn... em không có lỗi mà – Nhã Ái Ái uất ức lắc đầu muốn kéo sự thương cảm từ hắn.
Chỉ thấy Lê thiếu nói nhỏ vào lỗ tai cô ta gì đó khiến cho gương mặt kia trắng bệch rồi biến sắc. Quay sang cúi đầu nhận lỗi.
–Tôi thành thật xin lỗi.. Khắc tiểu thư... xin lỗi tổng giám đốc Khắc thị và Dã thị cùng Thiệu luật sư.... là do tôi gây chuyện trước... – Nhã Ái Ái khẽ cắn răng không cam lòng nói.
Quan khách xung quanh cũng được chứng kiến hết tất thảy màn đặc sắc này. Ngày mai báo chí sẽ có một phen rùm beng cho mà xem. Không ngờ tiểu thư Khắc Thị đầy tai tiếng trong giới thượng lưu ở thành phố X lại có thể quen biết các nam nhân cực phẩm như vậy. Thật không hề tầm thường một chút nào.
Lê thiếu gia đợi Nhã Ái Ái xin lỗi xong liền mỉm cười âm trầm đi đến trước mặt cô, lời nói không rõ cảm xúc là gì.
– Hôm nay, Ái Ái đã thất lễ khiến cô phiền lòng rồi, tôi thay mặt cô ấy cáo lỗi với cô lần nữa – Lê thiếu gia khẽ nâng tay cô lên định trao một nụ hôn theo kiểu châu Âu lên mu bàn tay.
Kỷ Ngạn Tử Ninh ngay từ đầu chỉ im lặng xem cô xử trí tình huống, cũng âm thầm không cho bất kỳ ai chạm vào cô. Nhưng không ngờ cái tên Lê thiếu kia lại dám nắm tay cô mà trao nụ hôn.... thật to gan.
– Thử chạm vào cô ấy xem? – giọng nói có tia lửa lạnh nhạt phun ra khi môi của Lê thiếu chỉ còn cách vài centimet trên mu bàn tay cô khiến hắn phải dừng lại.
Khắc Hắc Cầm cũng cảm nhận được lời nói bất thường của Kỷ Ngạn Tử Ninh nhưng chỉ cảm thấy bàn tay hắn đặt nơi eo cô khẽ xiết chặt lại.
– Kỷ thiếu gia thật biết cách ghen... tôi chỉ là xin lỗi Khắc tiểu thư một chốc. Anh không cần phải làm quá thế đi – Lê thiếu mỉm cười châm chọc thái độ bảo vệ lãnh thổ của Kỷ Ngạn Tử Ninh quá lớn.
– Người của tôi thì tôi phải bảo hộ, tôi sao có thể như Lê thiếu gia tinh thần phóng khoáng thả rông nữ nhân của mình bên ngoài vui chơi được – Kỷ Ngạn Tử Ninh không mặn không nhạt phun ra một câu mà khiến người ta tức hộc máu – phải không?
Phút chốc nụ cười trên gương mặt của Lê thiếu gia cứng đờ, gương mặt cũng đen đi không ít. Cái tên Kỷ thiếu gia này thật biết cách khiến cho người khác câm nín không thể phản kháng.
Khắc Hắc Cầm xém chút nữa cũng đã phụt cười, không ngờ nam nhân này đáng yêu như vậy. Chỉ dùng từ ngữ mà đã giết người không thấy máu rồi.
– Lê thiếu tôi cùng Ái Ái xin phép cáo từ trước, chúc mừng Kỷ thiếu gia đã trở lại – Lê thiếu lập tức trở về trạng thái bình thường nắm chặt tay Nhã Ái Ái cúi người rồi rời đi.
Lúc Nhã Ái Ái đi ngang qua Doãn Xích Hy thì cô chỉ thấy môi hắn mấp máy một câu gì đó với cô ta khiến cho cô ta run còn hơn lúc nãy. Khắc Hạc Cầm cũng rất tò mò không biết tên Doãn Xích Hy kia lại bày trò gì nữa.
– Nhớ mùi vị ngày đó chứ, dám một lần nữa tôi sẽ cho cô nếm trải nó suốt đời đấy – Doãn Xích Hy cười tà mị gương mặt thu hút người khác, lời nói mang vài phần ý tứ đe dọa.
Nhưng chỉ có Nhã Ái Ái biết ý vị của câu nói đó là gì. Nhã Ái Ái lại quên mất Doãn Xích Hy là thủ lĩnh thế lực ngầm, những gì anh ta nói được sẽ làm được.
Tất cả đều là vì cô ta... vì Khắc Hạc Cầm cả. Nếu cô ta không phá hoại chuyện của cô bây giờ có thể cười chính là Nhã Ái Ái cô đây. Không thể để Khắc Hạc Cầm thuận lợi vui vẻ như vậy... cô sẽ khiến cô ta gặp rắc rối dài dài.
P/s: Đúng hẹn ngày 25/6 nhé mọi người.
Tác giả đã quay trở lại rồi đây! Nói chào tác giả cái nào! ლ(⌒▽⌒ლ)ლ(⌒▽⌒ლ)