Dã Tích Thanh rất kiên trì chở cô đi thăm quan khắp thành phố, đi mua sắm cũng tò tò đi theo cô không dứt ra. Nhưng cô cũng chỉ nhún vai không quan tâm nếu hắn chịu trả tiền thì cô có ngốc mới tiết kiệm giúp cho hắn á. Đi ngang qua một cửa tiệm quần áo cô nghe được hai cô gái đang bàn tán thứ gì đó nên tò mò đứng nghe.
– Nghe tin mật báo chủ tịch chúng ta dường như mới vừa trở về đấy –
– Thật sao? Nghe nói chủ tịch còn rất trẻ lại xuất thân rất cao quý, gia sản xài bao nhiêu đời cũng không hết –
– Ha ha... người ta có xuất chúng bao nhiêu cũng không đến lượt mấy cô bàn tán đâu. Ngay cả ngoại hình của hắn người ngoài còn chưa chính mắt nhìn thấy –
“........”
Khắc Hạc Cầm tuy chút tò mò nhưng cũng bỏ qua một bên, dù gì chuyện trong giới này cô cũng không quá quan tâm. Trung tâm thương mại này nói đi cùng phải nói lại, thật sự là lớn nhất ở thành phố X, ngoài ra còn có rất nhiều chi nhánh khắp nơi.
– Trung tâm này là gia sản của Kỷ gia, gia tộc này là gia tộc quyền lực nhất nước, hiện tại hành tung cũng không ai đoán được, dường như hiện tại đang ở tại thành phố X đấy – Dã Tích Thanh thấy cô ở một bên nghe lén liền ở phía sau giải thích cho cô nghe .
Khắc Hạc Cầm bị lời nói của hắn hù dọa cho đứng cả tim, liếc mắt nhìn hắn một cái. Nhưng mà những thứ hắn nói khiến cô được mở mang một chút. Lại là gia tộc họ Kỷ , gần đây cô nghe rất nhiều tin tức có liên quan đến Kỷ gia này. Cái nhà hàng năm sao đẳng cấp kia, trung tâm mua sắm to lớn này, tập đoàn điện tử,.... vân vân...
Dường như lĩnh vực nào cũng có mặt của Kỷ gia tộc tham gia, chắc chắn gia tộc này có nguồn gốc không nhỏ. Nếu so về gia thế Khắc gia của cô không khỏi phải nhún nhường vài phần.
Sau khoảng thời gian xài tiền miễn phí của Dã Tích Thanh, bầu trời bên ngoài cũng đã sập tối, hắn chở cô trở về nhà. Đèn đường lúc này đã sáng lên, các cao ốc, các hãng quán với các ánh đèn đủ loại thu hút ánh nhìn của cô.
Đột nhiên trong đầu có sáng lên không ít, quán bar của Doãn Xích Hy lúc này chắc chắn đã hoạt động rồi thì phải.
– Làm cho tình cảm nhà người ta “tan vỡ ” em dường như rất cao hứng thì phải? – Dã Tích Thanh ở một bên giữ tay lái nhìn gương mặt vui vẻ của cô không khỏi lên tiếng trêu đùa.
– Xì... tôi chỉ là góp chút sức cho hai người đó mau “ yêu thương ” nhau hơn thôi – Cô liếc mắt nhìn hắn trong đầu lại nghĩ ra nhiều cảnh Doãn Xích Hy không biết đang làm gì nữ chính đây.
Khoé môi của hắn khẽ nở nụ cười sâu càng cảm thấy bộ dáng tiểu nhân này của cô rất bắt mắt, hắn nhất định phải tìm cách cho cô thuộc về hắn. Dã Tích Thanh chở cô tới đầu đường theo yêu cầu rồi đánh xe rời đi. Khắc Hạc Cầm sau khi tận mắt nhìn thấy xe của hắn đã thực sự đi xa liền bắt một chiếc taxi nhanh chóng ngồi vào. Chú lái xe hỏi cô muốn đi đâu, cô liền mỉm cười thân thiện trả lời.
– Đến quán bar Hư Vọng –
Cô trong lòng ngứa ngáy đến chết rồi, biểu hiện tức giận kia của Doãn Xích Hy không phải là bình thường đâu. Nếu như bỏ qua cơ hội xem kịch vui này thì chắc chắn sẽ hối hận đến chết mất. Buổi chiều đến giờ cô mới nhớ đến sự kiện này, cũng mong là không đánh mất kịch hay.
Cửa quán bar lúc này đã xuất hiện ngay trước mặt, hai nhân viên bảo vệ vẫn như ngày đó nhìn thấy cô cũng rất vui vẻ dẫn cô vào bên trong. Không bị cản trở cô liền đi vào thẳng bên trong, gặp lại anh chàng bartender tóc vàng kia.
– Oa.. người đẹp, lâu quá mới thấy cô khiến cho tôi rất nhớ cô nha – anh chàng tóc vàng nở nụ cười như nắng tỏa sáng cả vùng trời trêu đùa cô – Hôm nay cô muốn uống gì?
– Hôm nay tôi không uống, anh có rảnh trò chuyện cùng tôi không? – Cô khẽ cười nhích người đến gần gương mặt của chàng thanh niên kia tà mị nói thành công khiến cho chàng trai ngốc lăng ngẩn người gật đầu.
– Hôm nay, chủ quán của anh có đến đây không? – cô cười tươi hỏi nhìn thấy bên trong cũng đã có khá đông người, nhạc cũng bắt đầu sôi động lên hẳn.
– Chủ quán có tới hơn nữa còn dắt theo tình nhân vào bên trong phòng vip rồi – chàng bartender nhìn xung quanh nói nhỏ vào lỗ tai cô – cô hỏi chuyện này làm gì?
– Cậu không cần quan tâm đâu, tôi chỉ là đi xem phim người lớn chút thôi – cô cười cười nhìn hắn rồi xoay người đi đến hành lang quen thuộc.
Lần này trên hành lang tối om đến rợn người khiến cô bắt giác lạnh đi vài phần. Ngay cả người canh giữ cũng không có nhưng phòng vip ở đây cách âm rất tốt muốn nghe lén cũng cần phải có nghệ thuật một chút. Cô còn muốn nhìn chính mắt cơ làm sao đây a~ .
Cô còn đang bức bối gần chết thì nghe loáng thoáng có tiếng bước chân đi đến gần, nghe có tiếng trò chuyện của hai cô gái.
“ Hôm nay dường như ông chủ đang tức giận, nhìn tao cũng không dám nhìn nữa . Mày thay tao lần này đi ”
“ Mày nghĩ tao không sợ sao, nhưng mà chỉ cần lên đó dọn dẹp phòng thôi mà... không phải đi chết đâu. Mày đi đi! ”
“........”
Hai cô gái trò chuyện rất bình thản nhưng giọng điệu đã phản bội lại thái độ kia, hình như đang rất lo lắng thì phải , người này cứ đẩy cho người kia. Ánh mắt Khắc Hạc Cầm lập tức sáng lên nhanh chóng, đi đến gần hai cô gái đang mặc đồ nhân viên lau dọn kia.
Cửa phòng Vip thuận lợi được đẩy ra, bên trong là một mớ hỗn độn lăn lóc khắp phòng. Cô nhìn thấy cả áo lót của phụ nữ bị xé , cái váy ở gần đó cũng bị xé rách đến thô bạo. Quần áo nam không chỉ có một mà đến những ba cái áo vứt xung quanh.
Mặt của nữ nhân nào đó vừa tưởng tượng ra một trận kịch liệt kia mà đỏ cả mặt. Nhưng nhìn cái váy bị xé kia sao lại rất quen mắt.... cái đó không phải váy của Nhã Ái Ái sao?
Nữ nhân nào đó lập tức bị sự thật này làm cho kinh ngạc, vừa mới đi vào phòng ngủ liền ngây ra như tượng mà trợn mắt. (⊙o⊙)
May mắn cô chỉ mới đẩy nhẹ cửa đã nghe một tiếng nói phát ra, nhưng giọng nam này lại lạnh như đến từ địa ngục.
– Thỏa mãn không? Thuộc hạ của tôi phục vụ cô không chỉ một mà đến cả ba người – nam nhân mặc một áo sơ mi in hình rồng bắt mắt, dưới thân là một cái quần âu đen tối màu.
Cái này không đáng sợ bằng cái cô nhìn thấy, hắn ta đang nói chuyện với một cơ thể đang trần truồng ở trên giường. Khắp người nữ nhân kia đầy dấu hôn, cùng tinh dịch trắng đục ở trên người. Gương mặt kia dù có biến dạng cô cũng nhận ra.... là Nhã Ái Ái?
– Xích Hy... Hy... anh tại sao lại làm vậy với em? Tại sao lại vũ nhục em như vậy? – Giọng nói nhỏ nhẹ khàn khàn vì vừa qua trận hoan ái kia mà có chút quyến rũ.
Nam nhân vừa nãy đứng nghiêng người nên cô không nhìn rõ, lại nghe được cái tên Doãn Xích Hy làm cô chấn động cả người .
Doãn Xích Hy chẳng lẽ kêu thuộc hạ mà hoan lạc với Nhã Ái Ái.?. Hắn ta có thể làm thế với tình nhân mà hắn cưng chiều, quả thật không phải tức giận bình thường đâu.
Cách này của hắn, không chỉ tàn ác mà tuyệt tình đến đáng sợ.
– Vũ nhục? Cô nói vậy tại sao không nhìn bản thân đê tiện của mình? – Doãn Xích Hy nhìn thân người trên giường ánh mắt không khỏi kinh tởm – Tôi cho cô làm tình nhân của tôi, vậy mà lại không biết chừng mực giở trò? Cô chán sống rồi sao?
Doãn Xích Hy cả người bộc phát lửa giận có thể nghe rõ được trong từng câu nói của hắn phát ra. Khắc Hạc Cầm ở bên ngoài nghe được cũng thoáng chốc run lên, nhưng muốn xem tiếp đành phải nhẫn nại mà ở lại.
– Hy... là anh hiểu lầm. Em không làm gì cả... tại sao anh lại đi tin lời con nhỏ Hạc Cầm kia. Cô ta hoàn toàn là đang khiến chúng ta phải bất hòa – Nhã Ái Ái đau nhức khắp người nhưng trong mắt không khỏi khiếp sợ nam nhân trước mặt, không ngờ hắn có thể tàn nhẫn như vậy.
Nhã Ái Ái lấy chăn che đi cơ thể, cô ta đang cảm thấy rất nhục nhã. Nam nhân mà cô ta theo chân lại có thể tàn bạo cho thuộc hạ hoan ái với cô ta vài tiếng đồng hồ, như thể muốn khiến cho cô ta hoan ái đến chết luôn vậy.
– Che làm gì? Cơ thể của cô chắc cũng đã có nhiều nam nhân hưởng thụ rồi – Doãn Xích Hy trong mắt không chút độ ấm, ánh mắt nhu hòa lúc ban đầu tựa như bóc hơi biến mất không chút dấu vết – Dụ dỗ Tích Thanh bạn tôi, mập mờ với Tổng giám đốc Khắc Thị , lén lút ra vào văn phòng của Thiệu Huân luật sư đại diện,.... còn chuyện gì mà tôi phải hiểu lầm đây?
Doãn Xích Hy như thể muốn ngàn đao chém chết Nhã Ái Ái, khí thế chết chóc kia không hổ danh là thủ lĩnh của thế giới ngầm. Khắc Hạc Cầm cảm thấy sự tình căng thẳng liền muốn rút lui bỏ chạy nhưng ông trời dường như rất thích đùa giỡn với cô thì phải.
Reng... reng...
Tiếng chuông điện thoại trong túi áo thành công vang lên khắp phòng. Mặt cô thoáng chốc hốt hoảng lấy điện thoại ra, nhìn thấy số điện thoại của tên Khắc Kiến mà nghiến hết cả răng, tắt nguồn điện thoại luôn.
Cái tên mặt thối chết tiệt, điện thoại lúc nào không điện lại lựa ngay lúc này , cô muốn giết chết hắn.
– Bên ngoài là ai? – Doãn Xích Hy hai bước gộp làm một bước nhanh ra cửa nói, giọng nói như thể muốn lấy mạng người ta.
Khắc Hạc Cầm vừa mới chạm vào nắm của liền rục tay lại, hít thở như thể điều hòa tâm lý cho thật bình tĩnh lại.
Hít vào... thở ra... hít vào... thở ra... Hạc Cầm mày không cần phải sợ.
Đây là quá trình điều chỉnh tâm lý của mỗ nữ kia, nhưng bàn chân đang run nhẹ kia đã phản bội lại tâm lý.
– Tôi là nhân viên dọn phòng... chỉ là muốn dọn dẹp một chút... – cô ép cho giọng mình biến dạng một chút không quay đầu nói – nếu làm phiền ông chủ thì lát nữa tôi sẽ dọn sau vậy.
Cô nói nhanh chóng như thể bị ma đuổi giết muốn mở cửa chuồn đi nhưng nam nhân kia đâu phải người dễ đối phó.
– Nghe được những gì? – Doãn Xích Hy nhìn cô gái mặc trang phục nhân viên mà hàng chân mày nhíu lại như nghĩ cái gì đó, giọng nói lạnh lẽo ra lệnh – Nói mau!
Đột ngột bị quát lớn khiến cô run rẩy cả người, lần này cô tiêu thật rồi... tiêu thật rồi. Đều tại cái tên Khắc Kiến kia mà ra hết.
Nếu hắn biết cô nghe lén có giết người diệt khẩu, rồi sau đó hỏa thiêu đóng gói gửi về gia đình không?? (ಥ_ಥ) Cô không muốn đâu...
– Tôi không có nghe gì hết... ông.. ông chủ yên tâm đi ạ – cô cố gắng không nghĩ tới các cảnh hành hình thời xưa đang xuất hiện trong đầu mình, run run nói.
– Quay người lại – Doãn Xích Hy cảm thấy thanh âm run rẩy kia có điểm quen thuộc liền lên giọng áp bức – Lập tức!
Khắc Hạc Cầm mặc niệm cho số phận của mình không thôi. Chết thì chết oanh liệt một chút chứ, cô lập tức kiêu hãnh ngẩng đầu đối diện với gương mặt tà ác âm hiểm của Doãn Xích Hy.
– Ha ha... trùng hợp nha! Tôi chỉ là nghe nói ở đây có phim hay nên đến xem chút thôi mà, không được sao?– cô âm thầm bày ra vẻ mặt chính đáng cho chuyện xấu mình làm nhưng nội tâm thì đang nổi bão.
– Khắc Hạc Cầm... thì ra chính là cô? – Doãn Xích Hy nhìn thấy gương mặt xinh đẹp mang biểu tình anh dũng hy sinh kia mà nhếch mép cười nhạt – Xem xong rồi sao? Bộ phim cô xem có hấp dẫn không?
Doãn Xích Hy thân là thủ lĩnh lăn lộn trong xã hội nhiều năm, sống trong sự truy lùng và ám sát từ nhỏ nên một chút động tĩnh liền có thể nghe được. Chỉ là không ngờ người có gan lớn không sợ chết kia lại là Khắc Hạc Cầm.
– Đương nhiên là hấp dẫn, xem cũng xem xong hết chuyện vui rồi... tôi phải đi thôi – Cô nhìn nụ cười yêu nghiệt kia mà thoáng nuốt nước miếng một cái.
– Khoan đã, cô phải nói hấp dẫn ở chỗ nào cho tôi chút ý kiến đi – Doãn Xích Hy không muốn tha cho cô nhanh như vậy tiếp tục dọa người – Là nhìn thấy Nhã Ái Ái hoan ái? Hay là....
– Im miệng , anh đừng có nói mấy câu ghê tởm kia cho tôi nghe – cô bịt lỗ tai lại ngắt lời hắn, ánh mắt trừng trừng nhìn hắn – Bản thân anh cũng hoan ái với cô ta rồi còn ở đây lên tiếng cái gì? Làm như anh trong sạch lắm vậy... cũng chỉ là nam nhân bị Nhã Ái Ái dắt mũi.
– Khắc Hạc Cầm – Doãn Xích Hy bị cô nạt một tiếng sự tức giận lại lập tức bộc phát lên, nhưng những thứ cô nói lại khiến hắn không thể phản bác.
– Hừ... lo mà cưng chiều tình nhân của anh kia kìa. Cô ta “ Nude ” như vậy lạnh lẽo lắm đó, anh nên vào hâm nóng với cô ta thì hơn – Cô lần này lấy khí thế hai mươi mấy năm anh dũng trả lời, sau đó trước khi đi cười khinh bỉ hắn một cái – Tránh xa tôi ra một chút, anh cũng không khác gì cô ta là mấy đâu. Ngu ngốc như nhau!
Nữ nhân nào đó kiêu hãnh đóng cửa, lập tức bộ dáng mạnh mẽ kia biến mất, co giò chạy thật nhanh thoát khỏi trên hành lang. Cô mà còn ở lại nữa thì coi như tiêu đời.
Doãn Xích Hy nhìn cánh cửa đóng chặt kia mà không khỏi nở nụ cười âm trầm.
– Khắc Hạc Cầm, dám trước mặt tôi mà chửi tôi ngu ngốc sao? . Gần đây thay đổi quá rồi thì phải... muốn tôi tránh xa một chút sao , em nên mơ đi thì hơn –
Giọng nói đầy vẻ hứng khởi như thể tìm thấy được mục tiêu mới. Gương mặt thập phần yêu mị, tà ác lại xinh đẹp trong căn phòng thoáng rực sáng lạ thường, khí thế kia thật khiến cho người ta ớn lạnh không ít.