Chia Tay Đi Anh Chàng Đào Hoa

Chương 5: Chương 5: Chương 3.1




"Phần đầu bị chấn thương, nhưng rất nhẹ, sinh viên Mạnh sẽ không có chuyện gì, sinh viên Nhan, em có thể nghỉ ngơi." Kiểm tra xong thân thể của người nào đó trên giường, giáo y (Rei: kiểu như là bác sĩ trong trường ý) rốt cục có thể thả lỏng, thở phào một cái.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt sưng hồng của cô, nhịn không được khẽ nhắc nhỡ một câu.

"Cảm ơn thầy, nhưng mà em cũng không mệt lắm đâu ạ!" Nghe ra thiện ý trong lời nói của ông, Nhan Mộ Ngữ khẽ nở nụ cười dịu dàng, lại lập tức quay đầu, toàn lực chú ý đặt lên khuôn mặt tái nhợt của Mạnh Vũ Nhiễm.

Anh nhất định rất khó chịu, nhất định cần phải có người bên cạnh chăm sóc.

Nhan Mộ Ngữ đưa tay, khẽ vuốt mất sợi tóc rối, cũng thuận tay lau đi vài giọt mồ hôi trên trán của anh.

"Khụ khụ....."

Ý thức được ở đây còn có người thứ ba, mặt Nhan Mộ Ngữ lập tức đỏ lên, luyến tiếc kéo tay về: "Đã phiền đến thầy rồi, nếu đã không có chuyện gì, ở đây có em là được rồi."

Giáo y cũng phối hợp đứng dậy rời đi, nhưng khi ra đến cửa, lại cố ý phát ra thanh âm nhỏ như nói thầm nhưng Nhan Mộ Ngữ vẫn có thể nghe được: "Thanh niên bây giờ, một chút cũng không biết quý trọng người già a, ta đã nhọc công băng bó vết thương cho bạn trai nó, như thế nào sau khi hết giá trị lợi dụng liền lập tức đá ta ra chỗ khác."

Quay đầu nhìn Nhan Mộ Ngữ, khuôn mặt nhỏ nhắn đã cúi sát đến ngực rồi, lúc này giáo y mới vừa lòng mỉm cười rời đi.

Cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao? (Rei: quá rõ ràng -_-). Nhan Mộ Ngữ khẽ chột dạ. Nhưng cô cũng không cố ý nha, còn không phải vì lo lắng thương thế của người nào đó sao?

Rất tốt, anh cuối cùng cũng không có việc gì. Nhan Mộ Ngữ nhịn không được lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhắm lại mí mắt nặng trịch, cô tựa đầu vào bên giường ngủ thật say.

Cho dù cô đang ngủ, khóe môi vẫn ẩn hiện nụ cười. (Rei: biểu hiện khi yêu của chị ý đang yêu đấy ạ )

Không bao lâu sau, Nhan Mộ Ngữ bị đánh thức vì tiếng rên rỉ đầy thống khổ của Mạnh Vũ Nhiễm.

Anh như là bị một cơn ác mộng dằn vặt, hai hàng lông mày cũng nhíu lại thành một đường thẳng rồi, miệng thì liên tục lặp lại những lời vô nghĩa: "Mộ Ngữ..... Mau...... Mau tránh ra....."

"Em rất an toàn, ngược lại là anh....." Lời nói đến khóe miệng nhưng không thể thốt lên, Nhan Mộ Ngữ ánh mắt phức tạp nhìn người đang ngủ say. Mạnh Vũ Nhiễm, anh đến bây giờ vẫn lo lắng cho cô.....

Mạnh Vũ Nhiễm ngoại hình xuất chúng, là một 'vương tử tình nhân' vĩ đại, thế nào lại xem trọng một người chỉ biết đọc sách, ngoại hình thì chẳng chút thu hút nào như cô?

"Mộ Ngữ....." Mạnh Vũ Nhiễm bất an, gọi tên Nhan Mộ Ngữ, cánh tay giơ lên như muốn bắt lấy cái gì. Nhan Mộ Ngữ yên lặng cầm tay anh, ở trong lòng khẽ nói: "Em ở đây, ngay bên cạnh anh, Mạnh Vũ Nhiễm, anh thật khờ, chính mình bị thương như vậy, còn muốn quan tâm em." Trước mắt mọi thứ đột nhiên trở nên mơ hồ, cô nghẹn ngào, cố gắng để không khóc ra tiếng, cúi đầu, hôn trán anh.

Cuối cùng, anh ngừng nói mê, biểu tình trên mặt lại giống như trẻ con.

Mạnh Vũ Nhiễm như vậy nhìn rất xa lạ, không phải là nụ cười mỉm mê người như bình thường, anh bây giờ, như là đứa trẻ đang làm nũng, khiến cho cô không tự chủ được bị mê hoặc, kìm lòng không được khẽ tới gần anh hơn một chút.

Không thể thỏa mãn chỉ với một cái hôn trán, ánh mắt Nhan Mộ Ngữ chuyển đến đôi môi mỏng của anh, màn hôn môi lần trước, mỗi khi nghĩ lại, cô vẫn có cảm giác tê dại.

Cảm giác tuyệt như thế, thật muốn thử lại một lần nữa, nhớ quá..... nhớ....quá. Cô muốn một lần nữa có thể trải nghiệm lại cảm giác đó.

Nhan Mộ Ngữ chỉ nghĩ như thế, nhưng khi cảm nhận được sự mềm mại cùng ấm áp, cúi xuống nhìn lại, mới phát hiện, lúc cô còn đang suy nghĩ, đôi môi không tự chủ đã lần mò đến miệng anh rồi. Cô đỏ bừng mặt, nhanh chóng muốn rời khỏi giường, nhưng khi cô vừa mới đứng thẳng, lập tức bị một lực kéo mạnh mẽ, kéo về chỗ cũ.

"Mạnh, Mạnh Vũ Nhiễm..... Anh tỉnh khi nào vậy?" Lúc này mới phát hiện ánh mắt anh cứ nhìn cô chằm chằm, không phải anh đã thấy tất cả rồi chứ, cô xấu hổ đến nỗi hận không thể lập tức chết đi.

"Cũng vừa mới....." Mạnh Vũ Nhiễm thú vị nhìn cô, ".....Nhưng cũng vừa vặn thấy được toàn bộ quá trình em hôn trộm anh." Cuối cùng nhịn không được, trêu ghẹo một câu.

Khuôn mặt khẽ hồng lên, Mạnh Vũ Nhiễm cố gắng nhịn xuống ý cười, cảm giác hôn cô thật sự quá tuyệt, anh sợ mình sẽ nghiện mất.

".....Anh, anh không thể làm như không thấy sao?" Nhan Mộ Ngữ đáng thương nhìn Mạnh Vũ Nhiễm.

"Đương nhiên không thể." Mạnh Vũ Nhiễm trả lời, thừa dịp cô đang bối rối thì vui vẻ chơi đùa ngón tay thon dài trắng ngần của cô. "Lúc anh hôn mê đã bị em chiếm không ít tiện nghi, em sẽ không phiền nếu anh lấy chúng lại?" (Rei: ý anh là muốn hôn lại chị đó, ôi, chắc Rei chớt!!!)

"Nào có người nào vô lại như vậy." Nhan Mộ Ngữ nghe được lời nói Mạnh Vũ Nhiễm, bắt đầu giãy dụa thân mình, nhưng cánh môi nóng rực của anh đã nhanh chóng dán chặt lên môi cô, cô vô lực ngã xuống trong ngực anh.

Mạnh Vũ Nhiễm nhẹ vỗ hai má non mềm của cô, gắt gao ôm cô vào trong ngực, thân mật hôn lên mái tóc dài của cô, cười nhẹ nói: "Mộ Ngữ, anh thích em."

Nhan Mộ Ngữ thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ ửng, đầu cô tựa vào trong ngực Mạnh Vũ Nhiễm, cách một lớp quần áo mỏng manh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào.

Mạnh Vũ Nhiễm nâng khuôn mặt đỏ ửng của cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve, cúi đầu ngắm nhìn cái mũi khéo léo, hàng lông mi đen dày, ánh mắt trong veo động lòng người của cô, cuối cùng, dừng lại ở cánh môi màu hồng nhạt, anh như là bị mê hoặc, cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm cắn, môi của cô luôn mềm mại như vậy, hương vị ngọt ngào như vậy, làm cho người ta khó có thể kháng cự.

Mỗi lần hôn Nhan Mộ Ngữ, trong lòng Mạnh Vũ Nhiễm không khỏi nổi lên thắc mắc. Cô không hề thú vị, rõ ràng là lạnh nhạt tựa như ly nước, lý trí thì giống khối băng vạn năm, đúng ra anh phải cảm thấy vô vị chứ, nhưng vì sao môi của cô lại ngọt như vậy, khiến cho anh không thể kháng cự, mỗi một lần hôn sâu đều có cảm giác mê muội, sau khi hôn lại thấy chưa đủ, nhịn không được muốn nhiều hơn?

Giống như hiện tại, rõ ràng anh vừa mới hôn cô xong, ngay sau đó lại muốn hôn tiếp (Rei: a cuồng hôn :v). Mạnh Vũ Nhiễm gia tăng lực đạo, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò thật sâu trong miệng của cô, tận tình hấp thu mật dịch ngọt lành.

Nhan Mộ Ngữ không thể ngăn cản nhiệt tình của Mạnh Vũ Nhiễm, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, hồn nhiên không biết anh đã bị cô mê hoặc đến mau phát cuồng. Đầu lưỡi anh vì thế càng tham lam xâm nhập, nóng bỏng mà kiên cường, dẻo dai dây dưa với phấn lưỡi của cô, vừa trêu đùa, lại như khiêu khích.

Đầu lưỡi hai người giao triền, cô như là bị một dòng điện công kích, thân thể mềm yếu vô lực.

"Ai....." Nhan Mộ Ngữ phát ra tiếng than mê người, trên gương mặt nhiễm một lớp đỏ ửng.

"Mộ Ngữ, em thật đẹp." Mạnh Vũ Nhiễm cong cong môi, giọng nói trầm thấp tràn ngập từ tính vờn quanh tai Nhan Mộ Ngữ.

Nhan Mộ Ngữ cảm thấy bên tai như là bị lửa đốt, thẹn thùng liếc Mạnh Vũ Nhiễm, đỏ mặt quay đầu đi, yếu ớt nói một câu nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Nói lung tung."

"Không nói lung tung, ở trong mắt anh, em đẹp nhất." Mạnh Vũ Nhiễm cúi đầu cười nói, tâm tình rất tốt, nhìn Nhan Mộ Ngữ bị khen mà ngượng ngùng. Giờ phút này, khuôn mặt cô đỏ ửng, đôi mắt trong suốt như nước, đôi môi vì bị hôn mà trở nên sưng đỏ, cô lúc này đẹp động lòng người, phong tình vạn chủng.

Một cỗ nhiệt lưu không mời mà tới xông thẳng vào bụng dưới của Mạnh Vũ Nhiễm, anh nhịn không được lại một lần nữa hôn sâu, kịch liệt quấy đảo phấn lưỡi của cô, Nhan Mộ Ngữ theo bản năng ngẩng đầu, có hơi trức trắc đáp lại nụ hôn của anh.

Cảm nhận được Nhan Mộ Ngữ động tình, anh ôm lấy thân thể cô, một bên tiếp tục hôn cô, còn một bên, bày tay to men theo cần cổ thon dài, hư hỏng chuyển đến mềm mại đầy đặn, cách một lớp vải mỏng mạnh mà xoa nắn. (Rei: *đã chết*)

Ở trong lòng anh, Nhan Mộ Ngữ phát ra tiếng than nhẹ, eo nhỏ khẽ xoay, điều chỉnh cho mình một tư thế thoải mái hơn, cả người nằm sấp trên ngực anh.

Khiêu khích thành công, Mạnh Vũ Nhiễm một lần nữa khẽ cong khóe miệng, nhũ hoa bị xoa nắn mà đứng thẳng lên. Mềm mại mê người anh đã khát vọng từ lâu, rốt cục đã có thể biết được vẻ đẹp tuyệt vời của cô.

Cô cảm nhận được khoái cảm từ ngực truyền đến, không ngừng quay đầu, tránh đi nụ hôn dày đặc của anh, muốn nhìn rõ xem rốt cục anh đang làm cái gì? Cô cúi đầu, nhìn thấy bàn tay to của anh đang xoa nắn bộ ngực chưa bị ai chạm qua của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.