Tác giả: Tử Tri Ngư Chi Nhạc
Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135
Thấy tâm trạng Phó Viễn đột nhiên hạ xuống, Lục Quan Du ngẩng đầu hôn người trước mặt một cái, nói: “Em chưa bao giờ để ý dưới sân khấu có bao nhiêu người, chỉ cần dưới sân khấu có anh là đủ rồi.”
“Tiểu Du...” Vốn dĩ giữa hai người đang tràn ngập nùng tình mật ý, bị đám người Bạch Dương làm gián đoạn mới không thể không tạm thời áp chế tình cảm sắp bùng lên lại. Phó Viễn được Lục Quan Du chủ động hôn một cái liền có chút không kiềm chế được, nâng mặt Lục Quan Du cúi đầu hôn xuống. Hai người bọn họ tại phương diện này, trừ lúc bắt đầu còn ngượng ngùng gượng gạo, còn lại bất cứ thời khắc nào cũng đều phù hợp vô cùng.
Giống như tình huống bây giờ kích động cực kỳ, khó dừng khó phân, xúc động có thừa ôn nhu không đủ lại rất hiếm thấy.
“Khụ khụ.” Ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan xấu hổ, Lục Quan Du đẩy đẩy Phó Viễn, hai người cùng nhìn về phía cửa phòng bếp, Phong Cảnh Xuyên mặt mũi đỏ bừng, há há miệng không biết nói gì.
Lục Quan Du tuy rằng phản ứng nhanh, nhưng hô hấp dồn dập của hai người, cùng đỏ ửng chưa lui trên má, cùng đôi môi bị hôn sưng đỏ, thậm chí khóe miệng còn bọt nước chưa kịp lau, tất cả đều nhắc nhở Phong Cảnh Xuyên, hai người kia, ở trong phòng bếp hôn môi!
Mà Phong Cảnh Xuyên làm phiền người ta, trong lòng càng khó chịu muốn chết.
“Cái kia, tôi, tôi vừa vô ý làm đổ nước, Bạch Dương đang dọn dẹp, tôi muốn hỏi một chút WC ở chỗ nào, tìm cây lau nhà.” Phong Cảnh Xuyên lắp bắp bày tỏ nhu cầu, mặt đỏ như mông khỉ.
“Làm sao vậy?” Bạch Dương nghe tiếng chạy đến phòng bếp, một trận xấu hổ ập vào trước mặt, Bạch Dương hắng giọng nói với Phong Cảnh Xuyên: “Tôi đã lau xong rồi, không cần cây lau nhà.”
“À, được.” Có bậc thang đương nhiên là rất tốt, Phong Cảnh Xuyên nhanh chóng gật đầu, đi theo Bạch Dương trở lại phòng khách.
Cơm trưa làm thực phong phú, ngoại trừ Phong Cảnh Xuyên còn có chút đỏ mặt, một bữa này cũng là tận hứng. Phó Viễn trong lòng nhẹ nhàng, uống nhiều mấy chén, liền thao thao bất tuyệt kể chuyện mình trước kia làm thế nào theo đuổi Lục Quan Du.
Lục Quan Du cười cười nghe hắn kể, trên mặt bị cồn làm đỏ bừng, mắt không rời khỏi Phó Viễn. Bạch Dương đương nhiên biết nội tình chuyện này, đôi khi cũng chen vào tố cáo Phó Viễn vài câu. Trong lòng anh ta có nỗi khổ, cho nên lúc ấy cũng là tận lực giúp Phó Viễn theo đuổi người đẹp.
Phó Viễn kể xong công tích vĩ đại của mình, lôi kéo tay Lục Quan Du, nắm chặt không buông.
Phong Cảnh Xuyên vừa mới bình tĩnh một ít, mặt xoát cái lại đỏ, biết bọn họ là tình nhân là một chuyện, tận mắt nhìn bọn họ không câu nệ gì vung cẩu lương vào mặt mình lại là chuyện khác.
“Đúng rồi Bạch Dương, ông đã thổ lộ với người ông thích chưa?” Phó Viễn cố ý hỏi.
“Phó Viễn!” Bạch Dương gầm gừ cảnh cáo, nhưng Phó Viễn trước mặt anh ta, trừ bỏ Lục Quan Du, hắn từng sợ ai sao?
Phó Viễn nói với Phong Cảnh Xuyên: “Cậu khẳng định là không biết, người mà Bạch Dương thích lúc ấy đã có đối tượng, cậu ta biết chuyện, cả ngày mặt mũi âm u, đem toàn bộ đội viên đội bóng rổ ngược lên bờ xuống ruộng, Tiểu Hoàng Mao ấy, bây giờ nhìn thấy cậu ta liền phải đi đường vòng.”
Phong Cảnh Xuyên cùng Bạch Dương trước đây không học cùng một khoa, cho nên anh không biết nhiều chuyện thời đại học của Bạch Dương.
Cơm nước xong, hai người không ở lâu, cùng nhau rời khỏi biệt thự.
Thời gian buổi trưa nhiệt độ ấm áp, hai người cũng lười dọn dẹp chén đũa, rúc vào nhau ngồi trên sô pha rủ rỉ rù rì.
Tục ngữ nói, rượu đủ cơm no nghĩ chuyện xấu, bầu không khí giữa hai người dần dần nóng lên, Phó Viễn như là tên nhóc mới lớn, có chút vội vã.
Lục Quan Du ỡm ờ đẩy hắn, nói: “Ban ngày ban mặt, đừng...”
“Tôi đi kéo rèm xuống.” Phó Viễn lập tức đứng dậy kéo rèm cửa, Lục Quan Du thành thành thật thật ngồi trên sô pha, dùng dư quang trộm liếc Phó Viễn.
Phó Viễn cũng không phụ sự kỳ vọng của Lục Quan Du, gấp không chờ được nhào đến, đẩy anh xuống sô pha.
***
Lục Quan Du run run rẩy rẩy, tay không tự giác nắm chặt sô pha.
“Chờ một chút!” Hơi thở Lục Quan Du còn có chút không xong, lại khẩn cấp kêu Phó Viễn dừng lại, ngồi dậy xem xét sô pha.
“Tiểu Du em làm gì vậy?” Phó Viễn bị cắt đứt giữa chừng vô cùng khó chịu, chỉ biết nhẫn nại tính tình hỏi.
“Sô pha này anh cũng lau dọn?” Lục Quan Du sắc mặt kỳ quái nhìn Phó Viễn.
Phó Viễn vừa nghe, kiêu ngạo vỗ ngực khoe khoang: “Đúng vậy, dùng nước xà phòng đánh sạch sẽ, Tiểu Du em yên tâm, tôi dùng cả XX! Tuyệt đối sạch sẽ!”
“Anh có phải đồ khốc không vậy! Sô pha da thật hơn chín vạn một bộ, anh nói với em dùng nước xà phòng tẩy rửa? Chẳng trách vì sao bấu mạnh liền rách! Lại còn XX? XX cái đầu anh đấy!”
Lục Quan Du giận đến nói tục, năm ấy Lục Quan Du nhìn trúng bộ sô pha này, do một nhà thiết kế quốc nội thiết kế theo yêu cầu, giá cả không phải đặc biệt cao nhưng rất có gu, anh lúc ấy không cho Phó Viễn mua đồ quý như vậy, hắn lại không nghe, còn nói cái gì mà có tiền là để hưởng thụ.
Lục Quan Du nhìn chiếc sô pha được mình coi như đại gia mà giữ gìn, nay bị đồ ngốc kia dùng một chậu xà phòng làm hỏng!
“Là tôi không đúng, nhưng không sao mà Tiểu Du, tôi sẽ mua mới! Mua mới!”
“Mua mới cái đầu anh!” Lục Quan Du giận đến run người, Phó Viễn việc sai cũng sai rồi, hắn mặc kệ, ôm Lục Quan Du lên để anh bám chặt trên người, nhanh chóng đưa người đẹp vào phòng ngủ, tránh lại bởi vì sô pha mà chậm trễ đại sự.
***
Phó Viễn ôm Lục Quan Du lên lầu hai, một chân đá cửa phòng ngủ, lập tức muốn đi vào WC.
“Phó Viễn anh chờ một chút...” Lục Quan Du giãy giụa nhảy xuống, nhìn thứ to lớn màu đen trong góc phòng ngủ mà xuất thần.
Phó Viễn nhìn theo Lục Quan Du, giật mình, có chút ngượng ngùng nói: “Vốn muốn cho em cái kinh hỉ, cuối cùng lại quên mất.”
“Là mua cho em?” Lục Quan Du không thể tin được, khẽ khàng đi lên, vẻ mặt kinh hỉ vuốt ve đàn dương cầm.
Phó Viễn lắc đầu nói: “Là trả cho em.”
“Trả?” Lục Quan Du ngơ ngác, anh sờ sờ phía dưới mặt đàn, quả nhiên sờ đến ký tự mình chính tay khắc khi còn nhỏ.
“Ừ.” Phó Viễn gật đầu.
“Là đàn dương cầm của em!” Lục Quan Du bật dậy, ngẩng đầu nhìn Phó Viễn, trong mắt là hưng phấn không thể kiềm chế.
“Đây là điều thật lâu trước kia tôi đã hứa với em, Tiểu Du, là tôi khốn nạn, đã quên rất nhiều chuyện, để em đau lòng.” Phó Viễn từ phía sau ôm chặt Lục Quan Du, thấp thỏm nói.
Lục Quan Du không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn đàn dương cầm, tùy tay nhấn mấy phím đàn, lập tức nghe được âm thanh thanh thúy.
“Tôi làm những điều này, có phải quá muộn hay không?”
“Không muộn, một chút cũng không muộn, có thể nhớ rõ là được rồi.”
“Tiểu Du, tôi muốn cảm ơn em.”
“Sao vậy?” Lục Quan Du xoay người ôm Phó Viễn, hỏi: “Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn em đã dũng cảm nói chia tay với tôi,“ Phó Viễn gác cằm lên đỉnh đầu Lục Quan Du, nhẹ nói: “Nếu không phải lần này chia tay, tôi có lẽ vĩnh viễn sẽ không hiểu được tôi đã mất em như thế nào.”
“Ừ.”
“Em có muốn hỏi tôi lần nữa không?”
“Hỏi cái gì.” Lục Quan Du có chút mệt, mơ mơ màng màng hỏi.
Phó Viễn làm nũng nói: “Hỏi tôi có yêu em hay không.”
Kỳ thật đến lúc này anh đã không còn để bụng những chuyện đó, hỏi hay không hỏi, nói hay không nói, anh đều biết trái tim Phó Viễn luôn ở bên cạnh mình. Có điều những lời âu yếm nghe nhiều một chút cũng không tệ, Lục Quan Du cười hỏi: “Phó Viễn, anh còn yêu em không?”
“Yêu, rất yêu, cực kỳ yêu.”
【END】
Tác giả có lời muốn nói: đây là một cái đuôi nhỏ.
Bản hoàn chỉnh mời tìm vào Weibo @子知鱼之乐w
Các vị đại lão gia truy văn vất vả rồi!
.
Edit [12/09/2019]