Tác giả: Tử Tri Ngư Chi Nhạc
Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135
Lục Quan Du thật sự không muốn thừa nhận anh lại đang nhớ đến Phó Viễn, chỉ có thể dùng “người kia” để thay thế tên của hắn, đơn giản là lừa gạt bản thân.
Yên lặng đứng xếp hàng, anh nỗ lực hồi tưởng khẩu vị Phó Viễn trước kia.
“Tiên sinh, ngài muốn ăn tại đây hay mang đi?” Cô bé đứng trước quầy cầm tờ menu, thân thiết hỏi.
“Mang đi đi.”
Nữ sinh luôn luôn không có sức chống cự với mỹ nam tử, đặc biệt là mỹ nam tỷ vừa mỹ vừa soái, Tề Ngọc cũng không ngoại lệ, vì vậy cô lúc này đặc biệt nhiệt tình, cần nói gì đó cũng nói thành nhiều mấy câu.
Nhìn cô bé tươi cười sáng lạn, Lục Quan Du lại nhớ tới trước đây bản thân cũng có giai đoạn kiêm chức như vậy, không cẩn thận gọi nhiều thêm mấy cái hamburger, cũng không biết làm vậy cô bé có được trích thêm phần trăm hay không.
“Tiên sinh, ngài có thể dùng phần mềm thanh toán trên điện thoại rất tiện lợi!”
“Không cần.”
Dịch vụ thanh toán điện tử gì đó, Lục Quan Du lại không đuổi kịp trào lưu, vẫn thành thành thật thật dùng tiền mặt, nhiều lắm là quẹt quẹt thẻ.
Sờ sờ đến ví, Lục Quan Du xấu hổ cực kỳ, Trong ví trống trơn, lấy gì trả tiền, lúc này anh mới nhớ tới, hôm qua đi chợ đã tiêu hết tiền đi mua đồ ăn, làm gì còn tiền mặt trong tay?
Mặt anh nóng như đốt, hỏi: “Ở đây có thanh toán bằng thẻ không?”
“Có thể.” Tề Ngọc gật gật đầu, lại nói: “Tiên sinh, thanh niên bây giờ đều thích dùng phần mềm thanh toán, tiện lợi hơn nhiều.”
“Tôi không dùng cái đó bao giờ.”
“Sử dụng rất đơn giản!” Tề Ngọc nhiệt tình hướng dẫn, Lục Quan Du vài lần muốn ngắt lời cũng không tiện mở miệng. Mãi đến khi phía sau Lục Quan Du có người tiến đến xếp hàng, anh mới nhìn nhìn bảng tên của cô bé, ngại ngùng lên tiếng: “Tề Ngọc à, khách hàng phía sau...”
“A? Tiên sinh đơn hàng của ngài đã xong, xin lỗi đã làm mất thời gian của ngài như vậy.”
“Không sao.”
Lục Quan Du mang theo thức ăn nhanh về nhà, ăn một chút liền cảm thấy quá ngọt, lại ăn thêm một khối bắp nhỏ, một gói khoai chiên, còn lại bọc kín tùy tiện bỏ trong tủ bát, cuối cùng viết một tờ giấy nhớ, nhắc nhở bản thân nhớ mua một cái tủ lạnh nhỏ.
https://www.wattpad.com/user/ocean135
Ba giờ chiều, Lục Quan Du ra khỏi nhà, chuẩn bị bắt đầu ngày đầu tiên đi làm. Trong quán bar lúc này chưa có khách, bartender Tiểu Tô đưa anh đi sâu vào bên trong.
Tiểu Tô vẫn đầy vẻ nam sinh như lần đầu tiên anh nhìn thấy, cả người tản ra hơi thở ôn nhu, trăm phần trăm là hình mẫu lý tưởng chàng trai ấm áp được các nữ sinh yêu thích nhất. Lục Quan Du đi theo cậu, bất tri bất giác cũng bình tĩnh lại, không còn hồi hộp như vừa rồi nữa.
“Lục ca, chỗ này là phòng nghỉ,“ Tiểu Tô dẫn Lục Quan Du vào một căn phòng sâu bên trong, đưa anh một bộ trang phục mới tinh, nói: “Đây là đồ anh phải mặc.”
Lục Quan Du tiếp nhận quần áo, nhìn trang trí có phần lóng lánh quá đà, im lặng không nói gì.
“Đây là sân khấu, thỉnh thoảng ông chủ sẽ mời ban nhạc tới biểu diễn.” Tiểu Tô tiếp tục giới thiệu, còn Lục Quan Du đã bị cây đàn dương cầm đằng kia hấp dẫn ánh mắt.
Bar chưa mở cửa, không có người qua lại, không có âm thanh ầm ĩ, an an tĩnh tĩnh, chỉ có một đài dương cầm lẳng lặng nằm trong góc sân khấu. Lục Quan Du như là bị mê hoặc, ngơ ngẩn đi về phía cây đàn, anh không hề nghĩ tới ở quán bar cũng sẽ gặp được cây đàn tốt như vậy, không thua gì cây đàn trước đây của mình.
Theo đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, giai điệu thanh thuý động lòng người lập tức chảy ra. Lục Quan Du ngồi vào ghế, lại chậm lại nhanh, ngón tay như bay múa trên hàng phím đen trắng, tạo ra thứ âm thanh mê hoặc nhân tâm. Ngay cả Tiểu Tô đang đứng bên quầy bar cũng cầm tấm khăn lau yên lặng nghe hết toàn bộ khúc nhạc.
“Lục ca, anh đàn hay quá.” Tiểu Tô không cầm lòng được vỗ tay cổ vũ, “Em không hiểu âm nhạc cũng nghe đến ngây người.”
Lục Quan Du đắm chìm trong âm nhạc bất ngờ bị Tiểu Tô làm giật mình, không còn cái gì mà thương xuân bi thu, ngượng ngùng đứng dậy nói: “Cũng không phải quá tốt mà.”
“Lục ca sau này làm việc ở đây, như vậy em ở chỗ này có phúc nghe rồi.”
Chờ Lương Thanh tới, tất cả đã được chuẩn bị tốt, chỉ còn chờ mở cửa.
Hôm nay có Lục Quan Du ở đây chơi dương cầm, quán bar đột nhiên trở nên không giống quán bar, lại càng giống như một buổi biểu diễn cao cấp, làm tất cả mọi người trầm mê trong đó.
“Ông chủ, anh nghĩ Lục ca có thân phận gì?” Tiểu Tô nhìn nhìn Lục Quan Du ngồi trước cây đàn, tò mò hỏi Lương Thanh đứng bên cạnh.
“Làm việc đi, đừng lắm chuyện.” Lương Thanh uống một ngụm rượu Tiểu Tô vừa pha chế, ách, thật khó uống.
“Ông chủ, anh làm vẻ mặt gì đây nha?”
“Tôi thật phục cậu luôn, cậu thêm bùn vào trong rượu phải không? Cái vị xi măng này là sao?”
“Đây là vị mới nhất em vừa nghiên cứu ra, khẳng định rất được yêu thích!”
Lục Quan Du đúng lúc này cũng kết thúc công việc, đang chậm rãi đi về hướng này. Tiểu Tô còn chưa từ bỏ ý định, nhiệt tình dụ dỗ anh nếm thử loại rượu cậu ta vừa phát minh ra. “Lục ca! Anh nhất định phải thử một chút, hương vị này đảm bảo anh cả đời khó quên!”
Lục Quan Du rất ít uống rượu pha chế, nhìn ly rượu hình thức không tồi cũng chiều theo Tiểu Tô muốn nếm thử một chút.
Ngụm đầu tiên vào miệng, Lục Quan Du thiếu chút nữa nhổ ra. Hương vị này quả thực nghịch thiên mà.
“Thế nào thế nào?”
“Thực sự là cả đời khó quên, ly rượu này của cậu làm anh nhớ đến ngày trước từng ở công trường trộn xi măng.” Lục Quan Du lắc lắc đầu, không nhìn vẻ kinh ngạc của Lương Thanh và Tiểu Tô ở đối diện.
“Lục ca, anh...” Tiểu Tô ngừng một chút, cậu nghĩ không ra vì cái gì Lục Quan Du sẽ xuất hiện ở công trường, giống như có gì không đúng lắm, “Trước kia anh không phải chơi đàn ở quán bar sao? Sao lại phải tới công trường?”
“Chuyện này à...” Lục Quan Du lại nhấp một ngụm rượu cả đời khó quên, tâm tình bình thản vươn tay về phía Tiểu Tô, “Cậu sờ chỗ này một chút.”
Tiểu Tô tò mò sờ sờ tay Lục Quan Du, kinh ngạc kêu lên: “Chỗ này hình như bị sưng lên?”
“Trước kia từng bị thương, sau khi bình phục lại lén lút chạy đến công trường làm việc, kết quả nơi này liền trở nên như vậy.” Lục Quan Du nói đến vân đạm phong khinh, phảng phất đã quên ngày đó trong gara bỏ đi bụi đất mịt mù cùng nền xi măng ẩm ướt.
Tiếng xương nứt gãy khi bị ống thép đập mạnh vào vốn khắc sâu trong đầu anh, rõ rõ ràng ràng.
Rạng sáng bốn giờ, Lục Quan Du tan tầm, thu thập mọi thứ trở về nhà cũng đã gần năm giờ. Thời điểm này đi bộ về nhà tuyệt đối không phải hoạt động vui vẻ gì. Nghĩ một chút, anh lại tới cửa hàng KFC kia mua bữa sáng.
“Tiên sinh, ngài sao lại tới sớm như vậy?” Tề Ngọc hôm qua làm ca đêm, bây giờ vừa lúc chuẩn bị giao ca.
“Tôi vừa tan tầm,“ Lục Quan Du gật gật đầu, “Cô đi làm sớm vậy sao?”
“Em cũng vừa hết giờ làm.” Tề Ngọc nghiêng đầu cười nói.
“Con gái làm ca đêm phải cẩn thận một chút.”
Lục Quan Du mang theo bữa sáng, nhìn cửa hàng tiện lợi 24h bên kia đường, không biết là vì vừa uống một ly kia hay vì nguyên nhân nào khác, đột nhiên muốn vào mua một ít bia.
Anh xách mấy chai bia trước kia thường uống tới bên quầy thu ngân, chợt nhìn thấy bên cạnh xếp mấy bao thuốc lá, vì vậy ma xui quỷ khiến cầm một bao bỏ vào tính tiền chung.
Lục Quan Du chưa từng hút thuốc, không phân biệt được thuốc lá loại này thì khác gì với thuốc lá loại kia, sở dĩ anh chọn nó vì từng nhìn thấy nhãn hiệu này trên xe Phó Viễn.
Trở lại căn hộ, anh lại nghĩ tới trong tủ bát còn khá nhiều thức ăn nhanh chưa ăn đến. Sáng sớm ăn thức ăn nhanh lại thêm chút bia, cứ như vậy Lục Quan Du giải quyết xong bữa sáng.
Rửa mặt dọn dẹp một chút, Lục Quan Du cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ. Cơ thể thì uể oải như vậy,đầu óc lại càng thêm thanh tỉnh.
Lục Quan Du ngồi dậy, cầm điếu thuốc vừa đặt trên đầu giường, sau lại phát hiện mình không có bật lửa, căn bản không châm được thuốc.
Anh ngơ ngác đưa điếu thuốc lên mũi ngửi ngửi, chạm đến mùi vị nhàn nhạt quen thuộc mới có thể dần dần chìm vào giấc ngủ.
So với cuộc sống bình tĩnh ngăn nắp của Lục Quan Du, Phó Viễn lại giống như ngồi trong hầm băng, cả công ty ngập trong áp suất thấp dọa người.
Nhóm nhân viên cao tầng sôi nổi tỏ vẻ, ông chủ của bọn họ cả một tuần đều ở lại công ty, buổi sáng đến trễ một phút đồng hồ là nhìn thấy ổng mặt đen sì đứng cạnh máy quẹt thẻ. Ăn cũng tại nhà ăn công ty, làm một đám đại lão gia uống bát canh cũng không dám lớn tiếng. Đáng sợ nhất là ở phòng tập gym, ông chủ mỗi ngày xong xuôi công việc đều đến đây đấm bao cát, chưa đến một tuần mà bao cát đã vỡ mất ba cái, dọa khóc các em gái trong tổ hậu cần.
Ngay cả hôm nay, công ty vừa ký được một hợp đồng lớn, họ cũng không thấy ông chủ của mình cười lấy một cái.
Hợp đồng ký xuống hôm nay vốn có rất nhiều công ty bảo an cạnh tranh. Cuộc thi dương cầm quốc tế năm nay tổ chức ở thành phố bọn họ, ban tổ chức lập kế hoạch thông báo tuyển dụng một lượng lớn nhân viên an ninh.
Phó Viễn mấy ngày nay vừa lúc ở lại công ty, theo sát kế hoạch lần này, mỗi ngày đều tăng ca, lại đeo vẻ mặt người sống chớ gần, làm ban tổ chức bên kia rất là cảm động, hết lời khen hắn có trách nhiệm lại chuyên nghiệp, cuối cùng lựa chọn công ty Phó Viễn.
Hợp đồng ký xong, giá lại không thấp, chính là Phó Viễn vẫn mang bộ mặt đen sì không nói một lời, mấy vị cấp cao nơm nớp kinh hãi, vụng trộm tìm tới Tiểu Hoàng Mao, bảo cậu sắp xếp đưa Phó Viễn ra ngoài tìm chút việc vui.
Tiểu Hoàng Mao tay chân nhanh nhẹn, ngay buổi tối đó lập tức đưa Phó Viễn đi quán bar uống một chén, thuận tiền còn có thể tìm mấy tiểu nam sinh chơi đùa một chút.
Phó Viễn biết Tiểu Hoàng Mao ra cái chủ ý gì, cũng không vạch trần cậu ta.
“Đại ca, cuộc sống về đêm của anh sao lại nhàm chán như vậy được, trước đây nghĩ đủ lý do để không phải về nhà, lúc này có thể danh chính ngôn thuận không về, chính anh lại không muốn đi.”
“Đại ca, hôm nay em tìm được một quá bar khá được, các huynh đệ đi qua vài lần đều nói nó không giống như những chỗ khác.”
“Đại ca.”
“Câm miệng.”
Tiểu Hoàng Mao sợ đến vội vàng ngậm miệng, Lục ca không ở đây, tính tình đại ca càng khó hầu hạ.
Phó Viễn đi theo Tiểu Hoàng Mao vào Tước Sắc, quán bar này sao trông càng giống quán cà phê? Thần kinh căng chặt của hắn hơi hơi thả lỏng, đi tới một sô pha ở góc khuất ngồi xuống.
Sắp rạng sáng, thời điểm này cần chút không khí sôi động, vài vũ công ăn mặc mát mẻ uốn éo lắc lư theo tiếng nhạc xập xình trên bục cao. Xung quanh sôi nổi hẳn lên, Tiểu Hoàng Mao mang theo bia chạy tới, hưng phấn hỏi: “Đại ca, thấy nơi này thế nào?”
Phó Viễn không nói gì, lấy một điếu thuốc đưa lên miệng.
Chuyện hút thuốc này gần đây từ một bao đặt trên xe đã biến thành tùy thân mang theo, hơn nữa lại có xu thế ngày càng nghiêm trọng, Phó Viễn cũng lười để tâm, chỉ là cười khổ nghĩ, nếu người kia còn ở đây, em ấy nhất định sẽ cau mày, cái miệng nhỏ không ngừng liệt kê tác hại của việc hút thuốc.
Âm nhạc ầm ĩ trong bar làm Phó Viễn cảm thấy bực bội, hắn nói với Tiểu Hoàng Mao: “Cậu uống đi, anh ra ngoài hít thở không khí.”
Tiểu Hoàng Mao còn đang dán mắt vào mấy em gái dáng người nóng bỏng trên đài, không để ý đến hắn.
Phó Viễn ngậm thuốc lá đứng ở cửa quán bar, không thèm để ý đám con gái gần đó tò mò đánh giá hắn, thậm chí có cả ánh mắt càng thêm lộ liễu của mấy gã đàn ông.
Gió ban đêm hơi lạnh, Phó Viễn nhún vai, tay đút túi quần, vô mục đích đi về phía trước.