Phanh!
Cửa xe bị người dùng lực đóng lại, xe lập tức từ ngõ nhỏ chạy ra ngoài.
Bên trong xe, đôi mắt Lâm Cẩn bị người dùng miếng vải đen che lại, miệng cũng bị băng dính bịt đến gắt gao. Tay chân càng không cần phải nói, dây thừng thô cứng cơ hồ muốn cứa sâu vào da thịt!
Sau cơn kinh hoảng ngắn ngủi, Lâm Cẩn rất nhanh liền bình tĩnh lại, suy nghĩ đầu tiên chính là: Người nào bắt cóc cậu? Vì tiền hay là vấn đề gì khác?
Cậu chỉ là một diễn viên nhỏ tuyến mười tám không đáng nhắc tới, một không có tiền, hai không có nhân khí, đối phương bắt cóc cậu để làm gì? Hay là muốn trả thù?
Nhưng cậu cũng không có gây thù với ai, thậm chí cũng rất ít xích mích với người khác. Nếu có, cũng chỉ có Giang Tinh Thần và đám fan cuồng loạn kia của hắn.
Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ với Giang Tinh Thần?
Lâm Cẩn trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm, nói không kinh hoảng là giả, nhưng hoảng cũng vô dụng, hiện tại điều cần làm bây giờ chính là nghĩ cách đào tẩu.
Vừa rồi một khắc kia khi cậu bị kéo lên xe, mơ hồ chú ý tới bên trong xe có hai người, cả hai đều mang mặt nạ bảo hộ kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt hung ác!
Sau khi đem cậu bắt lên xe, Lâm Cẩn nghe thấy một người trong đó gọi điện thoại báo cáo: “Đã bắt tới tay.”
Xem ra kẻ bắt cóc chân chính là một người khác.
Xe một đường phóng nhanh tốc độ.
Lâm Cẩn không biết đối phương muốn đem mình tới đâu, muốn hỏi lại không có biện pháp mở miệng, tay bị dây thừng quấn chặt không thể nhúc nhích.
Đêm khuya, nơi nơi đều thực an tĩnh, trong lòng Lâm Cẩn thấp thỏm bất an, lại bởi vì quay diễn một ngày mệt mỏi bất kham, cậu đã ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, cậu bị người đẩy tỉnh, ngay sau đó bị bọn họ túm xuống xe, trong không khí lơ lửng một cổ mùi plastic khó ngửi.
Lâm Cẩn suy đoán bản thân có khả năng bị đưa tới một vùng ngoại thành hẻo lánh, bởi vì vùng ngoại thành thành phố G có vài xưởng gia công plastic như vậy.
“Đi vào!” Có người đẩy mạnh Lâm Cẩn một cái.
Lâm Cẩn đột nhiên không kịp phòng ngừa, ngã va vào một người đang ngồi trên mặt đất.
Người nọ phát ra tiếng “ưm ưm” vô nghĩa, hơn nữa còn vũng vẫy đụng mạnh vào Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn sửng sốt, còn có người bị trói?
Bởi vì ngồi dựa sát vào đối phương, Lâm Cẩn ngửi thấy trên thân thể người kia là một loại nước hoa nam quen thuộc.
Trong chớp mắt, trong đầu Lâm Cẩn liền nhảy ra một cái tên: Giang Tinh Thần!
Giang Tinh Thần cũng bị bắt cóc?
Thực mau vấn đề này đã được chứng thực.
Bọn bắt cóc đi tới, kéo miếng vải đen đang che mắt Lâm Cẩn xuống, đồng thời thô bạo quát lớn: “Ngồi cho thành thật chút đi!”
Lâm Cẩn lập tức cảm giác được trên đỉnh đầu là một ánh đèn vô cùng chói mắt, cậu híp mắt thích ứng một lát, nhanh chóng nhìn xung quanh nơi mình bị nhốt.
Này hẳn là một kho hàng bỏ hoang đi, chung quanh cậu là một đống thùng gỗ cũ kĩ, còn có rất nhiều đồ vật lung tung rối loạn.
Và đúng như Lâm Cẩn suy đoán, Giang Tinh Thần quả nhiên cũng bị trói tới đây!
Giang Tinh Thần cũng thấy được cậu, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Hai người liếc nhau, trong mắt đối phương đều thấy được sự nghi hoặc rõ ràng.
Xem ra Giang Tinh Thần cũng không biết kẻ đứng sau vụ bắt cóc này là ai.
Lâm Cẩn nghĩ nghĩ, trong đầu bỗng toát ra một suy đoán khác.
Có phải bọn người này vốn dĩ muốn bắt cóc Giang Tinh Thần, nhưng không phân biệt được cậu với Giang Tinh Thần, nên mới dứt khoát đem cả hai người đều bắt cóc?
Lý do này có khả năng cao nhất.
Bởi vì cậu cùng Giang Tinh Thần lớn lên rất giống nhau, ngay cả fan của Giang Tinh Thần đôi khi cũng sẽ nhận sai, rất nhiều lần cậu đi đóng phim ở trong thành phố, đều có người hướng cậu thét chói tai kêu “Tinh Thần ca ca“.
Lâm Cẩn càng nghĩ càng cảm thấy bọn bắt cóc có khả năng trói sai người rồi, bằng không có ai lại nhàn rỗi không có việc gì bắt cóc cậu, một diễn viên nhỏ không tiền không thế.
Đương nhiên, cậu cũng không đến mức ngu ngốc cho rằng bọn bắt cóc phát hiện trói sai người thì sẽ thả cậu về.
Ngược lại, nhìn bọn bắt cóc kia bộ dáng rất hung ác, rất có khả năng sẽ giết người diệt khẩu!
Đang nghĩ ngợi, một tên bắt cóc khác đi tới, nói với đồng bọn đứng bên cạnh: “Gọi cho Thịnh Diễn Chi đi.”
Thịnh Diễn Chi?
Lâm Cẩn và Giang Tinh Thần lại lần nữa liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có cùng một suy đoán: Bọn họ là bị trói tới để uy hiếp Thịnh Diễn Chi?
Lâm Cẩn đột nhiên cảm thấy thực buồn cười.
Bọn bắt cóc này muốn uy hiếp Thịnh Diễn Chi, bắt cóc Giang Tinh Thần là đủ rồi, hà tất gì lại phí sức lực đi bắt cóc thêm một tên bạn trai giả là cậu đây.
Mà cậu đang bị trói ở đây, nếu bọn bắt cóc muốn tống tiền chuộc người, Thịnh Diễn Chi sẽ chịu chi một số tiền lớn để chuộc cậu về hay sao?
Lâm Cẩn bỗng nhiên nhớ tới Thịnh Diễn Chi đã từng nói với cậu một câu: Tôi không quản cậu sống hay chết!
Nôn nóng cùng lo lắng đã chiếm cứ đầy nội tâm Lâm Cẩn, đồng thời đáy lòng lại loáng thoáng sinh ra một tia chờ mong.
Có lẽ Thịnh Diễn Chi vẫn còn cần cậu giả trang bạn trai, nguyện ý cứu cậu thì sao?
Gần rạng sáng 5 giờ, trời còn chưa sáng, bên ngoài như cũ bị bóng đêm dày đặc bao phủ, rất nhiều người còn đang chìm trong giấc mộng.
Thịnh Diễn Chi vẫn còn đang ngủ, điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường bỗng nhiên vang lên, hắn cơ hồ lập tức tỉnh giấc.
Tiếng chuông này là số di động tư nhân của hắn.
Hắn có hai số di động, một số là ngày thường dùng để công tác xã giao, số còn lại chỉ có người nhà cùng bạn bè quen thuộc mới biết được.
Thịnh Diễn Chi nhíu nhíu mày, cầm lấy điện thoại, liền nhìn thấy một dãy số xa lạ, hơn nữa còn là phần mềm quay số điện thoại tự động, hắn liền từ chối cuộc gọi.
Cắt đứt không bao lâu, rất nhanh hắn lại nhận được một tin nhắn.
“Thịnh Diễn Chi, tình nhân và người trong lòng của mày đều ở trong tay tao. Cho mày một giờ, chuẩn bị tốt 8000 vạn tiền mặt, tự mình đưa lại đây. Không được báo cảnh sát, không được dẫn theo người, nếu không tao không đảm bảo tính mạng của hai đứa này đâu!”
Sau tin nhắn đó, đối phương còn gửi một ảnh chụp, đúng là Lâm Cẩn cùng Giang Tinh Thần!
Nhìn đến hai người bị trói trong ảnh chụp, Thịnh Diễn Chi bỗng chốc ngồi dậy, hơi hơi nheo mắt, sắc mặt lạnh lùng mà âm trầm.
Cư nhiên dám bắt cóc người của hắn, xem ra có người chán sống rồi!
************
Kho hàng bỏ hoang ở vùng ngoại thành. . truyện ngôn tình
Thời gian cứ từng phút từng phút qua đi, kho hàng không ai phát ra tiếng, năm người đàn ông thân thể khoẻ mạnh phân tán canh giữ ở kho hàng.
Lâm Cẩn cùng Giang Tinh Thần bị bọn bắt cóc cột chặt vào cột, lưng dựa sát vào nhau, miệng bị dán băng dính, một chữ cũng không thể nói ra.
Trong không khí tràn ngập một cổ áp lực nặng nề mà căng thẳng.
Tâm trạng Lâm Cẩn bị dày vò, quả thực sống một ngày mà cứ như một năm.
Lo lắng nếu Thịnh Diễn Chi không cứu cậu, lát nữa bị bọn bắt cóc giết người diệt khẩu thì Tiểu Nặc và Lâm Phi Phồn phải làm sao bây giờ?
Vốn dĩ còn đang nôn nóng, cửa kho hàng đột nhiên mở ra, một thân ảnh cao lớn thon dài xuất hiện ở cửa.
Hắn đứng ngược sáng, khuôn mặt bị che khuất bởi bóng tối, làm cậu không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ nhìn thấy rõ ràng đường nét thân hình.
Lâm Cẩn chỉ nhìn thoáng qua liền xác định, người này là Thịnh Diễn Chi!
Khi Thịnh Diễn Chi xuất hiện, bọn bắt cóc lập tức ngồi dậy làm ra bộ dáng đề phòng.
Đại ca của bọn chúng vẫn không nhúc nhích, như cũ ngồi ở trên ghế bên cạnh Lâm Cẩn, thưởng thức cây chuỷ thủ sắc bén đang cầm trong tay.
Hắn liếc mắt nhìn Thịnh Diễn Chi: “Không hổ là người làm chuyện lớn, Thịnh tổng tới rất nhanh a. Cũng không biết có tuân thủ theo những gì tôi nói hay không?”
Thịnh Diễn Chi chậm rãi đi vào kho hàng, đứng ở dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn mỹ không có một tia biểu tình, thoạt nhìn lãnh khốc nhưng vô cùng bình tĩnh.
Thấy hai tay hắn trống trơn, bọn bắt cóc nổi giận, cao giọng chất vấn nói: “Con mẹ nó! Tiền đâu?”
Thịnh Diễn Chi nhìn thoáng qua Lâm Cẩn cùng Giang Tinh Thần đang bị trói, sau đó mới không nhanh không chậm nói: “8000 vạn tiền mặt quá nhiều, một mình tôi cầm không được, đều để ở trên xe.”
Gặp loại tình huống này, đại ca của bọn bắt cóc khẳng định sẽ kêu đàn em đi lấy tiền trong xe. Nhưng giờ phút này tên đại ca chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó đi đến trước mặt Lâm Cẩn cùng Giang Tinh Thần.
“Được, dù sao tiền cũng không chạy được. Hôm nay khó có được cơ hội nhìn thấy Thịnh tổng đại danh đỉnh đỉnh, không bằng chúng ta tới chơi một trò chơi đi.”
“Trò chơi gì?” Thịnh Diễn Chi hỏi.
Bọn bắt cóc phát ra một tiếng cười quái dị, chỉ chỉ Lâm Cẩn cùng Giang Tinh Thần: “Nghe nói cả hai đều là tình nhân của Thịnh tổng. Ây, lớn lên thật đúng là giống nhau, không nghĩ tới Thịnh tổng lại thích loại khẩu vị này, còn một lần chơi luôn cả hai, đúng thật là người có tiền chơi cũng khác biệt.”
Sắc mặt Thịnh Diễn Chi liền lạnh xuống, trầm giọng nói: “Mày muốn thế nào?”
“Trước kia đều là Thịnh tổng bắt người khác lựa chọn, không bằng như vậy đi, lần này tới lượt Thịnh tổng.”
Bọn bắt cóc vừa nói xong, Lâm Cẩn đã đoán được cái gì gọi là lựa chọn.
Quả nhiên, bọn bắt cóc nói: “8000 vạn có thể cứu một người, Thịnh tổng muốn chọn ai?”
Thịnh Diễn Chi chỉ lạnh lùng nói: “Tao có thể thêm 8000 vạn.”
“Không được, nói như thế nào mày cũng bắt buộc phải chơi trò chơi này. Cho mày ba giây, chỉ được chọn một người, người còn lại bọn tao sẽ mang đi. Ai, tao cũng rất muốn nếm thử tư vị tình nhân của Thịnh tổng.”
Sắc mặt Thịnh Diễn Chi âm trầm, đáy mắt hiện lên một mạt âm ngoan, ánh mắt nhìn bọn bắt cóc giống như đang nhìn một người chết!
Nhưng mà bọn bắt cóc không chút nào để ý, tựa hồ cũng không đem hắn để vào mắt, lớn tiếng nói: “1, 2......”
“Tao chọn cậu ấy.” Ánh mắt Thịnh Diễn Chi dừng ở trên người Giang Tinh Thần.
Bọn bắt cóc hắc hắc cười, dùng mũi dao nâng cằm Giang Tinh Thần lên: “Người này?”
“Đúng vậy.” Thanh âm Thịnh Diễn Chi rất bình tĩnh, cũng vô cùng chắc chắn.
Lâm Cẩn nghe được hô hấp của Giang Tinh Thần trở nên dồn dập, tựa hồ rất cảm động.
Thời điểm bọn bắt cóc yêu cầu Thịnh Diễn Chi lựa chọn, lòng cậu liền trầm xuống, mà sau khi Thịnh Diễn Chi nói ra đáp án, càng trầm tới cực điểm.
Rõ ràng là đã sớm đoán được đáp án, vì sao vẫn cứ khổ sở như vậy.
Lâm Cẩn thống khổ mà gục đầu xuống, nghe được bọn bắt cóc hỏi lại lần nữa: “Mày chắc chắn?”
“Chắc chắn.”
“Được, rất dứt khoát!”
Bọn bắt cóc dùng dao cắt dây thừng đang buộc chặt Lâm Cẩn cùng Giang Tinh Thần, nhưng tay chân vẫn còn bị trói.
Tim Lâm Cẩn tim đập mạnh, một loại dự cảm không tốt nảy lên trong lòng!
Giây tiếp theo, cậu bị bọn bắt cóc hung hăng nắm tóc, bị bắt ngửa đầu lên.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười ghê tởm của bọn bắt cóc: “Thịnh tổng có muốn thưởng thức đông cung sống của tao với tình nhân của mày không?”
Sắc mặt Thịnh Diễn Chi hơi đổi, bàn tay rũ tại bên người co lại thành nắm đấm.
Bọn bắt cóc nhướng mày: “Như thế nào, luyến tiếc sao? Muốn chọn lại lần nữa hay không? Mày vẫn còn một cơ hội để lựa chọn.”
Gương mặt Thịnh Diễn Chi âm trầm đến cực điểm, ánh mắt dừng ở trên người Lâm Cẩn, nhìn đến khuôn mặt trắng bệch, biểu tình chết lặng của đối phương......
Trong nháy mắt đó, Thịnh Diễn Chi thiếu chút nữa liền muốn chọn Lâm Cẩn!
Nhưng dư quang liếc đến đôi mắt tràn ngập tính nhiệm của Giang Tinh Thần, Thịnh Diễn Chi vẫn là đem ý niệm muốn cứu Lâm Cẩn đè ép xuống.
Hắn dùng lý trí tới phân tích, Tinh Thần là người hắn thích 6 năm, mà Lâm Cẩn bất quá chỉ là một tình nhân hạ tiện mà thôi, dựa vào cái gì phải cứu loại người này mà từ bỏ Tinh Thần.
“Không đổi người.” Thịnh Diễn Chi nghe được thanh âm kiên định của chính mình.
Nhưng sau khi nói ra ba chữ này, hắn cơ hồ liền hối hận!
~~~~~~~~~~
Chùi ui motip quen thuộc. Có ai đoán đc người bắt cóc là ai hơm.
Tối mai đăng tiếp nhe! Hí hí hí