Thành phố S đột phát động đất cấp 7, các nhà truyền thông lớn đều đang đưa tin sự kiện này, trên mạng bị phủ kín bởi tin tức động đất, trong đó nghiêm trọng nhất là khu vực huyện X nơi Lâm Cẩn đang quay phim.
Sau khi nhìn thấy tin tức, Thịnh Diễn Chi lập tức gọi điện thoại cho Lâm Cẩn, gọi vài cuộc đều là thanh âm nhắc nhở lạnh băng được thu âm sẵn.
Hắn lại gọi cho Tần Phong, nhưng cũng giống vậy gọi không được.
Tâm Thịnh Diễn Chi như lửa đốt, bức thiết muốn biết tình huống của Lâm Cẩn bên kia như thế nào, liền bảo đặc trợ đi liên hệ những người khác trong đoàn phim.
Chỉ trong chốc lát, đặc trợ gọi lại thông báo: “Thịnh tổng, không liên hệ được với bất kì ai trong đoàn phim. Hiện tại thành phố S bên kia, một vài khu đều bị mất tín hiệu, bên ngoài không thể liên lạc được, tin tức bên trong cũng không thể truyền ra, chỉ sợ lúc này rất khó để liên hệ với Lâm tiên sinh.”
Ấn đường Thịnh Diễn Chi nhíu lại, phân phó đặc trợ lấy danh nghĩa tập đoàn hỗ trợ các phương tiện cứu hộ cho thành phố S.
Cả buổi chiều hắn đều không có tâm trạng công tác, một phần văn kiện nhìn nửa ngày cũng không đọc xong, trong lòng trước sau cứ nghĩ đến Lâm Cẩn.
Buổi tối, Thịnh Diễn Chi lại gọi cho Lâm Cẩn hơn ba mươi cuộc, không một lần nào gọi được.
“Chú Dương, tôi muốn đi một chuyến đến thành phố S.” Thịnh Diễn Chi phân phó Dương quản gia chuẩn bị máy bay tư nhân.
Sắc mặt Dương quản gia hơi biến đổi: “Thiếu gia, hiện tại thành phố S rất nguy hiểm, dư chấn còn chưa qua đi, xin ngài đừng có mạo hiểm thân mình.”
“Mau đi làm theo lời tôi nói!”
“Thiếu gia, ngài không màng an nguy chạy tới thành phố S, đã suy xét qua lão gia tử cùng lão phu nhân chưa? Nếu ngài xảy ra chuyện gì, bọn họ phải làm sao bây giờ?”
Thịnh Diễn Chi trầm mặc, khuôn mặt hiện rõ sự bực bội cùng bất an.
“Ngài đi thành phố S làm gì? Nếu không tôi giúp ngài đi làm?” Dương quản gia lo lắng nói.
Thịnh Diễn Chi lắc đầu, trầm giọng nói: “Lâm Cẩn ở thành phố S đóng phim, sau khi động đất phát sinh tôi vẫn luôn không liên lạc được.”
Dương quản gia an ủi nói: “Ngài đừng lo lắng, Lâm tiên sinh là người tốt, tự khắc sẽ có trời cao phù hộ, nhất định không có việc gì. Tôi xem tin tức nói đội cứu viện đã vào các khu xảy ra tai nạn, phỏng chừng ngày mai liền có tin tức của Lâm tiên sinh.”
Thịnh Diễn Chi không nói gì nữa.
Hắn một đêm không ngủ, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại trong đầu đều là Lâm Cẩn.
Hắn thậm chí bắt đầu hối hận vì đã để Lâm Cẩn đi quay bộ điện ảnh này của Tần Phong.
Nhưng hối hận là cảm xúc vô dụng nhất, vẫn là nên cố gắng đi liên hệ với Lâm Cẩn thì hơn.
Huyện X ở vào một vùng núi xa xôi, giao thông cùng các thiết bị liên lạc vốn không quá phát triển, sau khi động đất phát sinh, liên lạc ở bên đó cơ bản đều bị chặt đứt.
Tuy rằng đội cứu hộ đã nhanh chóng tiến vào khu thiên tai, nhưng dư chấn không ngừng, thế nên công tác cứu hộ cũng rất khó triển khai.
Buổi chiều ngày hôm sau, Thịnh Diễn Chi thông qua tin tức riêng của mình, trước tiên biết được tình huống cứu viện ở huyện X, trong đó có tin tức của đoàn phim “Đồ đệ bỏ mạng“.
Toàn bộ đoàn phim có tổng cộng 220 người, trong đó cứu được 86 người, tử vong 32 người, còn có 102 người không rõ tung tích.
Lâm Cẩn là một trong 102 người kia.
Căn cứ vào lời kể của những người được cứu, thời điểm phát sinh động đất, bọn họ đều đang ở chân núi, Tần Phong đang giảng diễn cho Lâm Cẩn.
Đột nhiên mặt đất một trận rung lắc kịch liệt, mọi người đều không kịp phản ứng, sau đó liền thấy Lâm Cẩn đẩy Tần Phong ra, chính mình thì bị một tảng đá trên đỉnh núi lăn xuống đập trúng.
Lúc ấy toàn bộ đoàn phim hoảng thành một đoàn, mọi người đều ốc còn không mang nổi mình ốc mà chạy trốn, ai cũng không để ý Lâm Cẩn bị đập như thế nào, có bị thương hay là ngất đi hay không.
Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm tin tức cấp dưới gửi tới, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Hắn phân phó trợ lý: “Đem lịch trình mấy ngày sau đều để trống, tôi muốn đi một chuyến tới thành phố S!”
Dương quản gia thấy thật sự không ngăn được, vội vàng gọi điện thoại đến nhà cũ Thịnh gia.
Thịnh lão gia tử trầm tư một lát liền nói: “Nó muốn đi thì cứ để cho nó đi.”
Vì đảm bảo cho an toàn của Thịnh Diễn Chi, Thịnh lão gia tử vận dụng nhân mạch riêng của mình, an bài đội cứu viện tới hỗ trợ Thịnh Diễn Chi, cùng nhân viên cứu hộ cùng nhau tiến vào khu thiên tai.
Đêm hôm đó, Thịnh Diễn Chi đuổi tới huyện X, mới vừa đến liền gặp dư chấn cấp 4.5.
Thịnh Diễn Chi cũng không sợ hãi, trong lòng chỉ có một ý niệm: Tìm được Lâm Cẩn!
Hắn đi theo đội cứu viện tới khu vực Lâm Cẩn đóng phim tìm kiếm hai ngày hai đêm, trong lúc đó đội cứu viện tìm thêm được 28 người, nhưng chỉ có hai người lành lặn, còn lại đều bị trọng thương, hoặc đã biến thành thi thể cứng đờ lạnh lẽo.
Có vài người cũng giống như Thịnh Diễn Chi chạy tới tìm người nhà, lúc nhìn thấy thi thể của thân nhân liền lập tức gào thét khóc lớn.
Khu thiên tai tràn ngập một cổ không khí bi thương trầm trọng, tâm tình mỗi người đều vô cùng áp lực.
Chỉ có Thịnh Diễn Chi trước sau mặt vô biểu tình, tựa hồ rất bình tĩnh tìm người. Chỉ là đã qua hai ngày hai đêm hắn chưa chợp mắt, trong mắt che kín tơ máu, mặt cũng có chút lấm lem, nhìn thập phần làm cho người ta sợ hãi.
Lúc này đã qua bốn ngày ba đêm kể từ lúc phát sinh động đất.
Thời tiết âm u, động đất qua đi, trời cũng bắt đầu tí tách rơi xuống những giọt nước nặng hạt, Thịnh Diễn Chi nhìn vô định vào khoảng trống phế tích trước mặt.
Hắn không tin Lâm Cẩn sẽ xảy ra chuyện, hắn nhất định có thể tìm được người!
Mưa càng ngày càng lớn, từng cơn gió mạnh mang theo những hạt mưa vù vù bay qua, hiện tại đã vào mùa đông, phá lệ rét lạnh.
Còn tiếp~~~~~
Pass chương 75: Lâm Cẩn đã rạch bao nhiêu đường trên mặt?
Gợi ý: 1 số và 5 kí tự, không cách, không dấu, không hoa.