Chia Tay

Chương 47: Chương 47: ” anh đã biết chuyện gì “




Sau khi Cố Ngôn Đình đi, ngày hôm sau chuyện của công ty liền có chuyển biến tốt. Vị tổng giám Đường Dịch nói chuyện đến khuya hôm thứ sáu là lão đại trong ngành phần mềm. Ngày thứ hai vừa đi làm y đã tìm Đường Dịch tỏ vẻ có thể cân nhắc chuyện hợp tác lần này. Không đến một ngày liền chỉ định hai người chuyên môn phụ trách đến công ty chào hỏi Đường Dịch và Ninh Trạch Vũ. Cũng đối với kế hoạch bàn bạc lại kĩ càng nội dung để tiến hành rồi xác nhận bổ sung.

Hết thảy đều yên lặng không chút tiếng động tiến hành. Mà luật sư bên tập đoàn Hoa Nguyên sau một cái cuối tuần cũng đã bắt đầu xôn xao. Rốt cuộc dẫn đến nhân viên trong công ty cảm xúc khủng hoảng. Trong đó có lẽ có đám người trợ giúp Nghiêm Kha. Nhưng mặc kệ thế nào, vẫn là có một đám người đang gặp nạn đến nơi không chút do dự mà rời khỏi ER. Cũng bằng tốc độ nhanh nhât của mình tìm ông chủ mới tốt hơn.

Đường Dịch toàn bộ quá trình đều trầm mặc, biểu hiện càng như là thúc thủ vô sách* hãm sâu vào khốn cảnh. Chờ đến giờ tan tầm của ngày thứ hai, cậu mới bất động thanh sắc tiêu sái đến bộ phận nhân sự. Nhìn đến trên bàn đủ loại đơn xin nghỉ việc mà đối với nhân viên quản lí bộ phận nhân sự đang lo lắng bứt tóc biểu đạt ý tứ của mình.

(* Bó tay không có biện pháp giải quyết)

Cậu nói:” Toàn bộ đều đồng ý. Để bọn họ trong vòng hai ngày hoàn thành xong thủ tục nghỉ việc”

Trưởng phòng ban nhân sự trong lòng run sợ hỏi:” Tiền lương tháng này cùng tiền thế chấp của bọn họ thì sao ”

Đường Dịch mặt không chút thay đổi nói:” Tôi sẽ nói với bộ phận tài chính, toàn bộ đưa cho họ “

Một đám người chuẩn bị vì việc tạm rời cương vị công tác hoặc nghỉ việc sẽ cùng công ty cãi cọ hoàn toàn không đoán được sự việc lại như thế. Công ty lúc mới xảy ra chuyện bọn họ cũng rất khẩn trương lo lắng cùng phẫn nộ. Nhưng chuyện tình công ty phức tạp rất nhanh bị lo lắng cá nhân thay thế. Cuối cùng bị áp đảo các loại lời đồn ngày càng trở nên gay gắt từ phía công ty đối lập – Bọn họ bắt đầu lo lắng công ty có thể kéo dài thời gian lưu bọn họ lại tiếp tục làm việc hay không. Cũng lo lắng công ty mượn cớ giữ tiền thưởng của họ lại gì đó. Dù sao người đều phải đi, da mặt đã sớm xé rách. Duy nhất để ý chính là chịu không nổi thiệt thòi thôi.

Lúc đầu cùng chung mối thù hiện tại lại trở mặt thành thù. Kỳ thật bất quá chỉ là chuyện vài ngày. Dù sao công ty tương lai vô vọng mờ mịt hay vẻ vang so với mình không được ăn no mặc ấm thì vấn đề này càng thực tế hơn. Ai bảo con người là động vật thực tế, canh gà cũng không thể uống cả đời.

Nhân viên xin nghỉ nhìn thấy thủ tục hoàn thành nhanh chóng có chút kinh ngạc nhưng lại cũng rất nhanh mà chuyển giao công việc. Một trận ồn ào liên tục đến ngày thứ năm, bên bộ phận nhân sự mới dần yên tĩnh lại.

Ninh Trạch Vũ và Đường Dịch cuối cùng trước khi cùng tiến hành hạng mục với bên Khải Thắng làm một chút chuẩn bị. Người trong công ty đã đi gần một phần ba, Ninh Trạch Vũ trầm mặc trong chốc lát hỏi:” Nếu sau này họ quay lại, cậu tính xử lý thế nào “

Đường Dịch nhận được một tin nhắn ngắn. Từ góc độ Ninh Trạch Vũ nhìn đến tin nhắn cậu mở ra liền thản nhiên lộ ra ý cười bất đắc dĩ. Đường Dịch trước tùy tiện bấm hai cái, đọc xong tin nhắn mới ngẩng đầu nhìn đến y cười nói:” Lần đầu công ty gặp nạn, cũng là lần đầu cậu cùng tôi bị ép đến bước đường này. Không thể không chết mà chiến đấu đến cùng “

Thanh âm cậu trong trẻo nhưng lạnh lùng, Ninh Trạch Vũ ngừng lại công việc, ngẩng đầu cười sau đó gật gật đầu nói:” Đúng vậy “. Hai người bọn họ xác thực là bị buộc đến đường cùng, thiếu chút nữa đã ngã xuống không thể đứng lên được.

Đường Dịch cúi đầu suy nghĩ, trên giấy rất nhanh viết lên gì đó. Nửa ngày sau thản nhiên nói:” Cho nên mấy người đó, vĩnh viễn cũng không thuê lại “

Hành động lần này với công ty khác vô cùng nhanh chóng. Đường Dịch và Ninh Trạch Vũ bằng tốc độ nhanh nhất ở công ty sắp xếp một hạng mục mới. Không quá hai ngày bên kia đã phái đại diện đến. Hạng mục lần này gọi là ” Tân Khải ” cùng ngày tiến hành hai công ty đồng thời triệu tập truyền thông phát biểu giải thích một chút về chuyện này. Công bố hai bên mở chiến lượt mới đồng hợp tác.

Đường Dịch đối với chuyện phần mềm Khải Thắng cơ hồ là cực hạn giữ bí mật. Phát biểu với truyền thông công bố hạng mục ” Tân Khải ” liền khiến nhân viên kĩ thuật tức tốc đầu nhập dưới trướng Đường Dịch thực hiện mấy hạng mục to to nhỏ nhỏ khác nhau. Bên cạnh đó chuyện này rất theo quy tắc mà thực hiện nhìn qua cũng không khiến mọi người chú ý nhiều, nhưng ER dưới 80% hạng mục đã lấy lại được tiến độ.

Đầu tiên là đánh sâu vào nhân viên còn ở lại công ty tự do phát triển. Hạng mục bên kia tạm thời không gấp, tất cả người lưu lại không khỏi thật sâu thở phào nhẹ nhõm. Đường Dịch thừa dịp phong ba bão táp mấy nhân viên xin nghỉ đồng loạt mà tiến hành chỉnh đốn. Bất đồng với trước đây chính là lần này chỉnh đốn cậu trước tiến hành phạm vi toàn công ty, sau đó nghĩ mấy lần mới theo các lỗ hỏng của các ngành mà cải cách làm mới lại. Tích lũy cùng thu nhận hơn hai ngàn ý kiến. Mọi người lần này đều mang theo tâm trạng vui vẻ sau khi thoát nạn sống sót trở về mà đối với tập thể công ty cảm thấy vinh dự mà trước nay chưa từng có. Tuy rằng trong đó đại bộ phận đều bị bắn rơi chết giữa đường, nhưng cũng đã tham dự vào nên cũng khiến mọi người cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Sau đó mọi chuyện người trong cuộc mới phản ứng lại, trừ bỏ Chu Đông Truyện cùng bên Hoa Nguyên là người ngoài ra còn có Thẩm Phàm chưa từng nghe Đường Dịch tỉ mỉ nói qua.

Thời điểm biếtđược tin tức, y đang mở ra trang tin tức, nhìn vài lần cũng cảm thấy khó có thể tin nổi. Cuối cùng y hướng Đường Dịch xác nhận một lần, biết được sự tình đã không cần y hỗ trợ đã được giải quyết ổn thỏa. Sau một lúc lâu tâm tình phức tạp thở dài một tiếng.

Đường Dịch ngữ khí thực nhẹ nhàng, từ đầu đến cuối chỉ có thanh âm là hơi hơi cao một chút. Thẩm Phàm trong lúc muốn cúp máy đột nhiên dừng lại, sau đó hỏi:” Em sẽ không phải vì chuyện của Lâm Duệ mà đối với tôi có thành kiến đi ”

Đường Dịch dừng một chút, kinh ngạc nói:” Sẽ không “

” Vậy là tốt rồi. Mặc kệ thế nào. Chúng ta là quan hệ anh em, là người thân ” Thẩm Phàm do dự một lúc mới nói:” Mấy lời hôm đó tôi nói có thể có chút khó nghe. Nhưng vẫn là muốn tốt cho em “

” … Uhm, tôi biết ” Đường Dịch thở dài:” Trong lòng tôi không thoải mái. Nhưng còn chưa đến mức vì chuyện này mà cố ý có thành kiến gì với anh. Nhưng anh cũng đừng nói tốt với tôi “

Ngày đó cậu xác thực là phiền lòng. Người thân cận bên cạnh cậu không nhiều lắm, tự nhiên sẽ mang hy vọng Thẩm Phàm có thể cùng một lập trường với cậu mà đối phó với bên ngoài. Nhưng trong lòng cậu hiểu được yêu cầu như vậy có chút hà khắc, thậm chí mà nói là không thể, cho nên lúc bị Cố Ngôn Đình ngắt lời cũng không thể đáp trả.

Thẩm Phàm trầm mặc chốc lát, sau một lúc lâu qua đi ngữ khí bình thản hỏi:” Đường Dịch. Có phải em không nghĩ đến sẽ tha thứ cho Lâm Duệ ”

” Có ý gì ” Đường Dịch sửng sốt một chút.

” Tôi cũng không phải vì Lâm Duệ mà nói. Mặc kệ bản thân cậu ta ưu tú cỡ nào cũng không thể so được với em ” Thẩm Phàm thở dài:” Chính em tự nghĩ lại. Lâm Duệ cũng không phải làm ra chuyện gì tội ác tày trời. Hiện giờ đã qua hai năm em còn đối với cậu ta canh cánh trong lòng. Chỉ có thể nói, em vẫn chưa thể buông tay với Cố Ngôn Đình “

” … “

” Em chia tay Chu Hạo khiến tôi rất vui, nhưng sau đó nghĩ lại mới thấy không thích hợp. Hai năm qua tôi là người ở ngoài đứng xem. Cũng không thể không nói một câu Chu Hạo đối với em tốt đến mức người bình thường không thể làm được. Người như vậy em cũng không thể nhận, em trừ bỏ không thể buông tay với Cố Ngôn Đình ra thì còn bởi vì cái gì nữa ”

” Tôi với Chu Hạo lập trường khác nhau, tam quan bất đồng ” Đường Dịch có chút bất đắc dĩ:” Anh trước đem cún con vứt cho tôi để đề phòng tôi cùng Chu Hạo ở cạnh nhau, hiện tại lại thay hắn nói tốt. Thẩm Phàm, anh không sao chứ “

” Tôi không phải thay y nói ” Thẩm Phàm nói:” Cố Ngôn Đình so với Chu Hạo càng không đáng tin cậy. Lâm Duệ hai năm qua vẫn độc thân, tôi nghe cậu ta nói chuyện với Cố Ngôn Đình. Trong lời nói tuyệt không giống như bộ dáng một chút tình cảm cũng không có. Cố Ngôn Đình trước kia bị cự tuyệt mà vẫn mặt dày theo đuôi người ta. Nếu Lâm Duệ hồi tâm chuyển ý đối với hắn lấy lòng, em nghĩ xem lúc đó em không phải là bị vứt bỏ sao “

” … ” Đường Dịch cầm điện thoại, một lát sau mới hỏi:” Anh đã biết chuyện gì “

” Không có gì ” Thẩm Phàm nói:” Chỉ là hy vọng em không cần giẫm lên vết xe đổ, một cái hố lại ngã hai lần. Hơn nữa Chu Đông Truyện cuối tuần trước đã nhận ra tình thế không ổn. Sở dĩ lần này chậm một bước là có người giúp em ” Hắn dùng một chút, thở dài:” Em cũng biết là ai rồi đó “

Đường Dịch:” … “

Chu Hạo từ ngày đó cũng không hề liên hệ với cậu. Cậu nghĩ hai người cứ như vậy mà xem như lật bài, sao có thể nghĩ đến sau này còn có thể liên quan gì đến nhau nữa chứ. Ý của Thẩm Phàm cậu hiểu được. Hắn cho rằng mâu thuẫn của cậu và Cố Ngôn Đình không thể giải quyết. Sau khi cân nhắc liền chuyển hướng sang lão đại Chu Hạo bên kia. Đường Dịch cảm thấy bất đắc dĩ nhưng không thể phủ nhận, cậu cũng có chút đau buồn.

Cố Ngôn Đình nói chêm chọc cười mặt dày mày dạn cùng cậu ở bên nhau cuối tuần. So với nói là hợp lại, mấy ngày nay bộ dáng ngược lại như là tiểu biệt thắng tân hôn* càng chính xác hơn. Cố Ngôn Đình luôn miệng bảo duy trì khoảng cách với Lâm Duệ. Nhưng bình tĩnh xuy xét lại, Đường Dịch đối với việc này cũng không thể nắm chắc. Chỉ là cậu không cự tuyệt được Cố Ngôn Đình đến gần mình.

(* vợ chồng xa nhau gặp lại tình cảm hơn cả đêm tân hôn)

Chiều thứ sáu sau khi bổ sung giấc ngủ, lúc cậu đi khỏi cửa phòng ngủ Cố Ngôn Đình đã tắm rửa xong thay một thân quần áo sạch sẽ đang ngồi trên salon đọc sách. Phàm Phàm ở bên chân hắn im lặng nằm sấp. Buổi chiều ánh nắng nhu hòa, như tráng một lớp bạc, lộ ra sự yên tĩnh cổ xưa.

Đường Dịch hồi tưởng bản thân hai năm qua. Mặc kệ người ngoài có bao nhiêu tốt đẹp, bao nhiêu kiêu ngạo đắc ý. Nhưng không có người nào có thể khiến cậu cảm nhận được loại an bình lúc chiều tà, hận không thể đời đời kiếp kiếp trải qua bên nhau. Cậu cũng lo lắng vấn đề Lâm Duệ, nhưng mặc kệ Cố Ngôn Đình nói rồi có thực hiện hay không. Cậu lần này vẫn thật sự muốn cùng Cố Ngôn Đình ở cùng nhau, xem hai người có thể hay không cùng nhau giải quyết vấn đề.

Cố Ngôn Đình trở lại Hoa Nguyên sau đó tựa hồ rất bận rộn, mỗi ngày ăn cơm hay ngủ đều nhắn tin cho cậu. Nhưng trừ lần đó ra cũng rất ít khi có thời gian liên lạc. Đường Dịch mấy ngày nay chân không chạm đất, thời gian khôi phục chung quy cũng khá lâu. Đêm nay vừa nói xong một cuộc điện thoại, Đường Dịch nhìn đồng hồ thấy còn sớm vì thế gọi đến một dãy số đã lâu không liên lạc.

Chu Hạo rất nhanh bắt máy, Đường Dịch lúc chuyển máy trong máy mắt thoáng khẩn trương. Cho đến khi đầu bên kia truyền đến thanh âm trầm thấp hữu lực:” Đường Dịch ”

” Uhm, là tôi ” Đường Dịch khẩu khí thong thả, dừng một chút nói:” Cảm ơn anh “

Chu Hạo rất nhanh hiểu rõ, thấp giọng nói:” Không cần “

Hai người tựa hồ không nói gì nữa, Đường Dịch cầm di động do dự trong chốc lát. Sau đó mới nhịn không được hỏi:” Anh không phải nói công tư rõ ràng sao “

Bên kia điện thoại thoáng trầm mặc một lúc lâu. Đường Dịch rũ mắt nhìn mặt bàn, thật lâu cậu mới nghe Chu Hạo chậm rãi nói:” Màn kịch đã bị vén, tôi chỉ có thể tận lực giúp em giảm đi hy sinh vô ích “

” … ” Đường Dịch ngẩn người:” Cái gì ”

” Hoa Nguyên đã nhận ra ý đồ của cha tôi, chính thức tham chiến ” Chu Hạo dừng một chút nói:” Đường Dịch. Lần này nguy cơ trước mắt em đã giải quyết rất tốt, sau này để ý công ty của mình. Chuyện khác em không cần xen vào “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.