Chia Tay

Chương 7: Chương 7: Đường Dịch nhất định có vấn đề ở đâu đó




Đường Dịch dứt khoát cúp điện thoại.

Cố Ngôn Đình nói dối vẫn không chút nào tiến bộ, vạch trần cái cớ này của hắn thực dễ dàng. Giấu đầu lòi đuôi, che giấu cỡ nào cũng không thể.

Ba mẹ đều đến Cố Ngôn Đình còn không phải luôn ở Hàng Châu chưa về hay sao, còn hại cậu hoảng sợ!

Mấu chốt chính là thiếu chút nữa là cậu đã tin rồi!

Đường Dịch chưa nguôi cơn tức đem điện thoại ném xuống giường, lần nữa đá Ninh Trạch Vũ không chút lưu tình:” Cút cút cút! “

Ninh Trạch Vũ bị cậu đá xuống giường, trừng mắt nhìn cậu:” Tôi nói này Đường Dịch, cậu cùng với ai nói điện thoại vậy “

Đường Dịch liếc mắt nhìn y, không nói chuyện.

Ninh Trạch Vũ sách một tiếng,:” Bạn gái à Ai, cùng bạn gái giận dỗi à Nhìn cậu điệu bộ đó cho cái bậc thang nhanh chút bước xuống đi. Nữ nhân phải dỗ dành … Hơn nữa, việc gì lại khiến cậu có thể tắt máy người ta mười mấy lần vậy “

Ninh Trạch Vũ khó nhịn, nổi lên tâm tư bát quái ( nhiều chuyện), Đường Dịch nghe được hai chữ ” bạn gái “, khóe miệng có chút giật giật kì dị. Thuận miệng nói qua loa:” Quá phận … “

” A ” Ninh Trạch Vũ sửng sốt một chút, đột nhiên có chút lúng túng. Miệng há to nhưng lại chưa biết nên nói cái gì.

Đường Dịch nghiêm trang liếc mắt nhìn y, vẻ mặt biểu lộ như nhanh cho ta canh gà, ta còn đang chờ uống.

Trạch Vũ đồng chí rất không có tiền đồ trừng mắt nhìn:” Cái kia, tôi về khách sạn trước. Ngày mai hội nghị đừng đến trễ “

Bãi biển độ ấm chừng ba mươi, Đường Dịch từ thành T đến cũng là lúc nhiệt độ hạ thấp. Nghĩ chắc hiện tại cũng tầm 20 độ. Thêm nữa hôm nay giữa trời nắng gắt lại phải đi tìm khách sạn, ăn cũng không hợp khẩu vị. Lúc này đi ngủ, Đường Dịch mới phát hiện dường như mình đang bị cảm.

Ngày hôm sau hội nghị rất nhanh chấm dứt, nội dung cũng chẳng có gì trọng yếu. Ngoại trừ có một vị đổng sự mới tới khiến mọi người lộp bộp vỗ tay rồi thôi.

Đường Dịch lấy tay đỡ đầu, đầu óc hỗn loạn chỉ muốn ngủ, cả buổi cũng nghe không được đổng sự mới tên gì.

Giữa trưa công ty an bài xe buýt tập thể đi Sanya, Đường Dịch xoa xoa đầu. Đang nghĩ ngợi làm sao tìm cái cớ không đi thì Lâm Duệ từ xa hướng cậu đi tới.

” Thật không trùng hợp a, Đường quản lý. Chúng ta điểm dừng chân đã an bài tốt, đêm nay tôi lại phải cùng phòng với anh rồi “. Lâm Duệ thay ra trang phục ngắn, mang theo kính mát chặn một nửa mặt. Cười đặc biệt không có hảo ý:” Nếu không anh đêm nay hay là lại đi tìm nơi khác ngủ đi “

Đường Dịch nhíu mày, đang ngạc nhiên Lâm Duệ rốt cuộc là năng lượng lấy từ đâu ra. Ngày hôm qua vừa mới ăn mắng, hôm nay lại có thể khôi phục như ban đầu. Trước sau một bộ dáng ti tiện. Đang nghĩ ngợi chợt nghe thấy thanh âm non nớt của trẻ con vang lên:” Thúc thúc! “

” Sữa … Duy Duy ” Đường Dịch quay đầu liền nhìn thấy Chu Duy Duy mặc quần bơi nhỏ mừng rỡ chạy đến, phía sau là Chu Hạo vẻ mặt nghiêm túc.

Chu Hạo vẫn mặc quần áo buổi sáng họp, quần dài áo sơ mi. Dáng người thon dài, đi từ chỗ tối ra, cả người tỏa sáng, không có chút bộ dáng nào là cha của một đứa trẻ ba tuổi.

Chu Duy Duy nghe ba ba nói đi đến đây có thể gặp Đường thúc thúc liền dứt khoát kiên quyết đeo theo balo đến đây.

Bé là lần đầu tiên ngồi máy bay, lúc máy bay cất cánh khuôn mặt nhỏ nhắn bị hù dọa tới trắng bệch. Trong miệng lúc nào cũng lẩm bẩm:” Rớt mất, rớt mất …. ” Thanh âm rất nhỏ, mắt to trừng trừng nhìn mọi người, cả người căng thẳng làm thuật định thân cả người không dám nhúc nhích.

Chu Hạo một bên ngạc nhiên, mới nhớ tới đứa nhỏ này không khóc không nháo hẳn là vì hắn luôn lấy Đường Dịch ra hù dọa nó.

—– Trên đường đi nếu khóc nháo thì sẽ không cho gặp Đường thúc thúc.

Chu Hạo lần đầu cảm thấy bản thân cũng có chút tàn nhẫn. Lại nhịn không được đối với tình cảm mà Chu Duy Duy dành cho Đường Dịch cảm thấy hiếu kỳ. Bất quá nhìn thấy thư ký của mình một đường dùng hết sức lực nịnh nọt Chu Duy Duy, nhưng nó lại cứ bất vi sở động. Chu Hạo liền đem cái này quy kết thành đứa nhỏ này rất giống với mình —- là tình thâm.

Chu Duy Duy vừa nhìn thấy Đường Dịch cơ hồ là phóng thích toàn bộ năng lượng, vù vù chạy đến cạnh cậu. Đường Dịch cúi người định ôm lấy nó, nhưng nó lại lao đến quá mạnh khiến cậu cũng có chút lảo đảo.

Chu Hạo thấy thế đi nhanh hai bước, nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay Đường Dịch, tay kia giữ ở vai cậu thuận thế kéo cậu vào trong ngực mình. Tư thế này thật sự rất ổn thỏa, đã ngăn cản Chu Duy Duy xông đến, lại có thể giữ Đường Dịch không ngã.

Ngoại trừ tư thế này có chút mờ ám.

” Cảm ơn Chu tổng, Duy Duy con không sao chứ ” Đường Dịch rủ mắt xuống, bất động thanh sắc ngồi xổm xuống bên cạnh Chu Duy Duy, khẽ nhéo cái mũi của nó.

Chu Duy Duy gật gật đầu, đưa tay ôm lấy cổ Đường Dịch.

Lâm Duệ sửng sốt cả buổi, lúc này mới đi tới bên cạnh Chu Hạo hỏi thăm:” Chu tổng, đây là tiểu công tử sao Lớn lên thật sự là rất đẹp trai! “

Chu Duy Duy không chút phản ứng đến y, Chu Hạo thì dường như đang suy nghĩ cái gì, liếc nhìn tay mình. Tựa hồ không nghe thấy.

Lâm Duệ cười gượng một cái, chỉ có thể tiếp tục hỏi:” Chu tổng, anh qua đây bằng gì vậy “

” Tôi lái xe ” Chu Hạo phục hồi lại tinh thần, hướng y nhàn nhạt gật đầu.

Lâm Duệ tháo xuống kính mát, nói cả buổi rốt cuộc cũng chờ được câu này. Lại thấy Chu Hạo tâm tình không tệ, y vội vàng cười đi trước một bước nói:” Vậy thật tốt, không cần như chúng tôi phải chen chúc trong xe buýt. Tôi vừa về nước, không quen lái xe bên phải, bằng không cũng muốn tự mình lái xe “

Chu Hạo nghe vậy liếc nhìn y một cái.

Lâm Duệ cúi đầu xin lỗi cười cười:” Tôi bị say xe buýt “

Trong lời nói ý tứ quá rõ ràng, Đường Dịch nựng nịu cánh tay tròn vo như ngó sen của Chu Duy Duy cũng nhịn không được liếc mắt nhìn Lâm Duệ.

Nếu như Lâm Duệ thật sự là Chu Hạo sắp xếp vào đây, nói đến nước này rồi thì ….

” A, vậy cũng đơn giản thôi ” Chu Hạo nhìn Lâm Duệ đã có chút ngượng ngùng, ngữ khí mang theo ôn nhu nói:” Người phụ trách có mang theo thuốc say xe, cậu mau đi nói với nàng lấy uống hai viên là được. Bằng không lát nữa sẽ khó chịu đấy “

Đường Dịch:” … “

Lâm Duệ: ”! …. “

Chu Duy Duy nhìn không hiểu sắc mặt người lớn, vẫn khư khư ôm cổ Đường Dịch điên cuồng dính chặt lấy cậu.

Đường Dịch vừa nói thúc thúc bị cảm, nên tránh xa một chút. Chu Duy Duy liền ủy khuất, gương mặt lập tức tràn đầy nước mắt.

Chu Hạo đuổi Lâm Duệ đi rồi mới khoanh tay đi đến chỗ Đường Dịch đang ngồi xổm, mặt mày trắng bệch. Nhịn không được thở dài.

” Đứa nhỏ này vẫn là thân với cậu nhất “

Đường Dịch không thể tách ra Chu Duy Duy, chỉ có hàm hồ ứng phó:” Chu tổng anh cùng nó ở chung lâu ngày là tốt thôi! “

” Thế nhưng nó không muốn, cứ muốn tìm cậu “

” …. “

” Bằng không hai ngày này đành phiền Đường tiên sinh giúp tôi chăm hài tử ” Chu Hạo có chút khó xử thở dài:” Thuận tiện giúp tôi dạy nó, như thế nào để cải thiện tình cảm phụ tử “

Lời này nói ra là đích danh phân việc tư cho Đường Dịch làm.

Đường Dịch không thể thoát khỏi Chu Duy Duy đành đem nó ôm lấy, có chút khó xử chỉ chính mình:” Tôi bị cảm, sợ lây bệnh “

” Không có việc gì ” Chu Hạo nhìn Chu Duy Duy ra sức gật đầu, mặt không thay đổi nói:” Tôi lát nữa sẽ đi mua thuốc “

Thuốc cảm mạo có thành phần của thuốc ngủ, vừa uống xong Đường Dịch đã muốn ngủ. Chu Hạo lần này thuê xe công ty, công ty mặc dù lớn nhưng xe xịn lại không nhiều. Mùa này du lịch lại khá đông khách, Chu Hạo lại dày vò thư ký một hồi mới mướn được chiếc xe hạng C này.

Chu Hạo đối với xe này hiển nhiên không phải rất hài lòng. Thư ký một bên nơm nớp lo sợ chờ đợi, Chu Hạo tuy không vui nhưng vẫn lên xe, lúc này mới khiến y nhẹ nhàng thở phào.

Đường Dịch cảm thấy đầu mình thật nặng, lên xe đã mơ mơ màng màng ngủ. Ngược lại Chu Duy Duy trên đường đi thỉnh thoảng sẽ lén nhìn Đường Dịch, ngẫu nhiên còn đạp đá lung tung phía sau hô ba ba.

” Ba ba, ba chạy chậm một chút, thúc thúc mệt “

Chu Hạo nhìn bốn phía chiếc xe sau đó hạ tốc độ, áp lại tính nóng nảy chịu đựng nói:” Biết rõ “

” Suỵt … ” Chu Duy Duy dựng thẳng ngón trỏ nhẹ giọng hô:” Nhỏ giọng một chút ——- “

Đường Dịch ngủ vô cùng thoải mái, kính đeo trên mặt có phần cong vẹo. Chu Hạo cuối cùng cũng lái xe đến nội thành, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Chu Duy Duy đang tận lực lấy kính mắt trên mặt Đường Dịch xuống.

May là Đường Dịch ngồi gần nó, bằng không Chu Hạo cảm thấy Chu Duy Duy có thể đã bay lên chỗ của cậu ngồi rồi.

Lấy xuống kính cẩn thận từng li từng mắt thuận lợi, Chu Duy Duy còn tí không khiến Đường Dịch tỉnh lại. Chu Hạo cười lắc đầu, lơ đãng nhìn về phía Đường Dịch, chút nữa là không dời đi được.

ER kinh doanh chủ yếu là nghiệp vụ phần mềm, công ty hàng năm đều từ nước ngoài thuê về nhân tài kỹ thuật phần mềm. Cũng sẽ từ trong nước tìm kiếm tài năng mới.

Trong những người này không thiếu người có tướng mạo xinh đẹp, Âu Mỹ chân dài cũng có. Như Lâm Duệ là một ví dụ, tuy rằng y là dựa vào quan hệ nhưng mà Chu Hạo cũng không thể không thừa nhận, Lâm Duệ có gương mặt rất đẹp.

Chu Hạo đội ngũ sau lưng không thiếu tuấn nam mỹ nữ. Nhưng mấy người này đối với hắn mà nói, lại giống như một búp bê tinh xảo đóng gói. Mặc kệ bề ngoài thế nào, lên đến giường cũng là một cục thịt trần truồng mà thôi.

Chu Hạo bị loại ý nghĩ này trực tiếp khiến hắn bị phản nghịch. Một lần duy nhất phong lưu, bị biểu ca vừa đấm vừa xoa bảo phải trải nghiệm, liền cùng nữ nhân như đậu đen sinh ra Chu Duy Duy.

Đó cũng là một trải nghiệm không mấy tuyệt vời, đậu đen lúc ấy là sinh viên, cũng không có kinh nghiệm gì. Chu Hạo tuy rằng công tác nhiều năm, ở phương diện này lại cực kỳ khắc chế. Trong một năm số lần làm tình cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hai người trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi thỏa mãn lẫn nhau. Sau đó cả hai đều không muốn nhìn đến đối phương lần thứ hai.

Chu Hạo lại liếc nhìn Đường Dịch từ kính chiếu hậu, người phía sau mắt phượng nhắm chặt không có kính mắt che khuất, thế nhưng lại tăng thêm vài phần ôn nhu yên bình.

Làm cho người ta không khỏi nghĩ muốn che chở.

” Thật sự kỳ quái … ” Chu Hạo thầm nghĩ:” Đường Dịch này nhất định có vấn đề chỗ nào đó “

Đường Dịch khi tỉnh lại, xe vẫn còn đang chậm chạp chạy. Chu Duy Duy đã dựa vào chỗ ngồi ngủ.

Chu Hạo thấy cậu tỉnh lại, tự động trở thành người thuyết minh.

Chẳng qua hắn cũng chẳng đến nơi này bao nhiêu lần, Đường Dịch trơ mắt nhìn Chu Hạo nói ra trên đường hoặc tên chỗ vừa đi qua. những thứ kia như đang diễu võ dương oai thể hiện, nhịn không được yên lặng lau mặt.

” A, đúng rồi. Cậu đã làm quen đổng sự mới chưa ” Chu Hạo nói chuyện phiếm hơn 10 phút, rốt cuộc cũng nhận ra chính mình có chút đần độn, đổi chủ đề sang chuyện chính sự.

Đường Dịch sửng sốt một chút, có chút ngại ngùng buổi trưa họp bản thân mệt mõi rã rời không để được cái gì trong đầu. Vì vậy cậu thần sắc khó hiểu hàm hồ một tiếng

” Hả “

” Nghe nói cùng trường với cậu ở tỉnh lớn đấy ” Chu Hạo gõ tay lái, híp mắt nói:” Thẩm Phàm, cậu biết không “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.