CHƯƠNG 17
Tháng 10 năm trước hắn khải hoàn trở về, mở tiệc chúc mừng. Ai cũng đều nói hổ phụ sinh hổ tử, không hổ là con của Vân Hạo – đệ nhất võ tướng năm đó
Vốn dĩ ta còn lo lắng không thôi. Tuy rằng biết hắn ứng đáp ứng yêu cầu của cậu hắn, mười lăm tuổi ra giang hồ, ở trong võ lâm làm minh chủ võ lâm ba năm. Nhưng đánh giặc không phải trò đùa, không thể so sánh với chuyện trong chốn võ lâm. Không nghĩ tới hắn chỉ dùng bốn tháng để bình định chiến sự, chiến thắng trở về quay về. Ta yên lòng, vui sướng vô hạn, toại phong hắn làm “Thiên đại tướng quân”.
Hắn trở về không bao lâu, lại thỉnh cầu ta hai mươi vạn Thanh long đại quân ở kinh đô và vùng phụ cận cho hắn điều khiển. Ta không chút do dự đáp ứng.
Mặc dù cựu thần kiên quyết phản đối, cho rằng đại tướng quân nắm giữ tám mươi vạn đại quân tại biên quan, nếu lại cầm trong tay binh quyền ở kinh đô và vùng lân cận, một khi phạm thượng tác loạn, sẽ không kịp trở tay.
Bất quá ta luôn luôn “nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người”. Huống chi người đó vẫn là Vân Dạ. Cho dù chúng ta xa cách nhiều năm, nhưng việc ta tín nhiệm hắn không người nào có thể so sánh, ta tuyệt đối không tin hắn sẽ phản bội ta. Hơn nữa việc trong triều và kinh đô cùng vùng lân cận ta nắm rõ hết thảy mọi thứ trong nhiều năm, chẳng lẽ lại dễ dàng để người khác cướp đi.
Bất quá ta không nghĩ tới, hắn mượn cớ cuối năm đi linh sơn cầu phúc một tháng, xe của ta khi mới đi được nửa đường liền không hiểu sao lại quay hướng tới biệt viện của Chiêu Dương phủ. Bởi vì binh quyền kinh đô và vùng lân cận đều nằm trong tay hắn, thân là Chiêu Dương hầu cũng là Thiên Đại tướng quân, ta sủng ái hắn mỗi người đều biết, có lẽ vì thế không ai nghi ngờ, hắn có thể giấu được cả triều đình.
Bất quá ta cảm giác hắn cũng không có ác ý, cảm thấy hắn đem ta đến biệt viện, chỉ sợ là vì tư tình, không quan hệ tới việc triều đình.
Từ lần này hắn trở về, có nhiều chỗ không thay đổi, có nhiều chỗ dường như lại thay đổi. Ta cảm giác hắn phi thường bất mãn chuyện của ta và Thương Nghi, loại bất mãn này không là bởi vì chúng ta thân phận khác biệt hoặc đồng tính mà là…
Ta không muốn thừa nhận:
Ở trong lòng ta, Dạ Nhi tồn tại như vậy.
Hắn là thân nhân thân mật nhất của ta, người cháu ta thương yêu nhất, bằng hưu ta tín nhiệm nhất. Quan hệ của chúng ta bắt đầu từ quá sớm, quá sâu, đã sớm không còn là tình cảm bình thường. Nhưng ta không thể tưởng tượng loại này cảm tình sẽ phát sinh cái gì.
Chính là sự tình rốt cuộc đã xảy ra.
Ngày thứ ba hắn đến, chúng ta đã đại tranh cãi một trận.
Vì chuyện Thương Nghi, vì chuyện đem ta giam lỏng, vì hắn đối với ta có tình cảm tình không nên tồn tại, ta nổi trận lôi đình.
Vì ta không chịu để Thương Nghi đi, vì ta không chịu thừa nhận tình cảm của hắn, vì thế ta chọn phi lập hậu chuyện, hắn cũng phẫn nộ như ta.
Cuối cùng hắn cư nhiên điểm huyệt đạo của ta, đem ta ném lên giường. Trong mắt ta hãy còn đầy kinh ngạc thì hắn đã thô lỗ xé nát quần áo của ta.
Ta bỗng hiểu được chuyện gì xảy ra, đột nhiên tỉnh táo lại.
Ta là quý vi thiên tử, người người tôn vinh, đời này ta chưa từng chịu nhục nhã như thế. Mà đối với ta, từ nhỏ hắn là đứa cháu ta vô cùng cưng chiều, lúc ấy, trong lòng ta phẫn nộ quả thực không lời nào có thể diễn tả được.
Ta lạnh lùng nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ cùng trách cứ. Ta đối với hắn luôn luôn ôn nhu sủng ái, cũng chưa từng trừng mắt một lần với hắn.
Đại khái chưa bao giờ bị ta nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng, ngón tay hắn run run, khó khăn lắm mới đụng tới da thịt. Hắn dùng loại ánh mắt khiếp sợ nhìn ta, như là sợ hãi khi phạm một lỗi lớn mà ta không thể tha thứ.
Đột nhiên, hắn giống như sợ hãi, rời giường, sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy nhìn ta
Ánh mắt của hắn lóe lên ý nghĩ, qua một hồi lâu mới chậm rãi trấn định xuống. Tay hắn run run giải khai huyệt đạo của ta, cực lực đè tình cảm xuống rồi nói, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không thương tổn ngươi.”
“Vậy ngươi vừa rồi là muốn làm gì với ta.” Ta lạnh lùng châm chọc hắn, sau đó chậm rãi ngồi dậy. Ta thân là đế vương tôn sư, tuyệt không cho phép có người thế nhưng mưu toan muốn ta. Hơn nữa người này vẫn là Dạ Nhi.
Hắn định nói cái gì đó rồi lại nuốt trở vào. Lặng yên một lúc lâu, hắn cuối cùng bình tĩnh mà kiên định nói, “Vân Kha, ngươi là của ta. Chỉ cần vì ngươi, việc gì ta cũng sẽ làm. Nhưng là nếu ta thượng ngươi sẽ làm ngươi rời ta, như vậy ta thề, ta vĩnh viễn cũng sẽ không tái làm như thế.”
Nói xong hắn lập tức xoay người rời đi, để lại ta không thôi tức giận cùng đống quần áo.