Chích Thị Vi Nhĩ

Chương 40: Chương 40




CHƯƠNG 40

“Vân Kha…” Lặng yên sau một lúc lâu, Vân Dạ đột nhiên mở miệng khẽ gọi.

“Chuyện gì?”

Vân Dạ xoay đầu lại, nhìn thẳng hai tròng mắt Vân Kha, ngữ khí trầm thấp mà kiên định: “Ta muốn ngươi biết, ta làm hết thảy chuyện này chỉ là vì ngươi!”

“Ta biết…” Vân Kha trong lòng căng thẳng, cảm động nắm chặt tay Dạ Nhi.

“Vậy ngươi có nguyện ở trước mặt Thủy thần thề, kiếp này chỉ yêu một mình ta, chỉ thuộc về một mình ta?”

“Dạ Nhi?”

“Thề, cho dù ta có xảy ra bất trắc gì… Ngươi cũng sẽ không yêu những người khác, sẽ không nhìn những người khác dù chỉ một cái liếc mắt, kiếp này chỉ nghĩ một mình ta, chỉ yêu một mình ta!”

Vân Dạ không chút nào che dấu ý đồ ích kỷ bá đạo của mình. Hắn biết Vân Kha trên phương diện cảm tình là có chút trì độn, nhưng hắn quyết không đem tâm tình hiện tại lo được lo mất mà nói ra.

Nhớ rõ ngày ấy bên cạnh ao, Vân Kha từng nói qua sợ chính mình không có tình thâm với hắn, sợ có một ngày sẽ phụ hắn. Hắn trả lời: “Tình một chữ, trong tâm mà thôi, tại sao lại nói sâu cạn…. Nếu có một ngày ngươi thương người khác mà phụ ta, ta cũng không thể nói gì hơn. Nhưng chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ nghĩ biện pháp đem ngươi cướp về, không chỉ con người của ngươi, còn có lòng của ngươi.”

Chính là hôm nay, hắn không nắm chắc như lúc trước.

Nghĩ đến ngày ấy trong miếu đổ nát, chính mình bị cậu cứu tỉnh, cậu cũng nói: “Ngươi hai lần đại thương thai khí, thiếu chút nữa thai nhi khó giữ được. Lại thi quá cửu chuyển kim thâu thuật, thân mình hao tổn quá lớn. Bằng thân mình ngươi hiện tại, chỉ sợ không chịu đựng được sinh sản. Ta vốn định mượn cơ hội này cho ngươi lạc thai, đáng tiếc rốt cuộc quá muộn, thai nhi đã quá lớn, nếu lúc này đứa nhỏ khó giữ được, ngươi cũng không còn tính mạng. Hiện tại tình trạng này ta cũng không có cách nào, chỉ có thể tận lực giúp ngươi điều dưỡng thân thể, tương lai sinh sản, ta sẽ bảo vệ tính mạng ngươi, chỉ sợ ngươi phải trả giá lớn vượt qua tưởng tượng của ngươi.”

Vân Dạ ở trong cốc học y nhiều năm, thân thể của chính mình rốt cuộc vẫn là hiểu rõ nhất. Hắn dùng tất cả tâm cơ, thủ đoạn, cuối cùng lấy phương thức này chiếm được Vân Kha, làm cho hắn thừa nhận tình cảm của mình. Nếu như mình thực sự sinh sản có gì bất trắc, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Hắn cùng với cậu bất đồng, sẽ không để người mình yêu trong lòng còn tồn người khác. Vân Kha tương lai nếu yêu người khác, như vậy cho dù lên trời trời hay xuống hoàng tuyền, hắn cũng không cam lòng, nhất định phải cùng Vân Kha đời đời kiếp kiếp.

Kiếp sau là chuyện hắn không biết, nhưng là kiếp này hắn tuyệt không cho phép Vân Kha ôn nhu, bao dung, yêu say đắm với người khác.

“Đừng nghĩ bậy!.” Vân Kha cả kinh, vội vàng trách mắng. Trong lòng bàn tay lại nhịn không được toát ra mồ hôi lạnh.

Vân Dạ không để ý tới, như trước nói: “Ta không bảo ngươi lấy thân phận cửu ngũ chí tôn, tư cách vương triều đế vương thề. Ta muốn ngươi lấy Vân Kha, tâm Vân Kha đối ta hứa hẹn! Ngươi có nguyện ý hay không?”

Vân Kha nhìn chăm chú Vân Dạ thật sâu, thấy đáy mắt hắn che dấu một phần bất an. Dù sao, hắn sắp sửa đối mặt với việc phải trả giá vượt quá tưởng tượng của bản thân!

Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Dạ Nhi, vẻ mặt Vân Kha là như thế ôn nhu, ấm áp như ánh nắng ngày xuân.

“Ta nguyện ý!”

Kéo tay Dạ Nhi, hai người đi tới trước Thủy thần điện.

“Trẫm, Vân Kha, hoàng đế thứ hai mươi lăm Minh Nguyệt vương triều, ở trước mặt Thủy thần thề, kiếp này chỉ yêu Vân Dạ, chỉ thuộc về Vân Dạ! Cuộc đời này thề, bất ly bất khí, vĩnh viễn không ly khai!” (bất ly bất khí: quyết không rời bỏ)

Vân Kha dùng lời ôn nhu thanh nhã nói ưng thuận cả đời chi thệ, Vân Dạ không khỏi cảm động.

“Cuộc đời này thề, bất ly bất khí!” Vân Dạ thì thào nói.

Hai người nắm chặt tay nhau, cảm giác đây là thời khắc thần thánh, ở trước mặt Thủy thần, bọn họ cuối cùng ưng thuận lời thề chung thân.

Cuộc đời này này thề, vĩnh viễn không biệt ly!

Khi hai người dắt tay nhau trở về Say trà cư, sắc trời đã tối. Trong lòng nhau đều tràn ngập vô hạn nhu tình, chỉ cảm thấy vô luận tương lai như thế nào, bọn họ cũng vĩnh viễn thuộc về nhau, không chút sợ hãi.

Trở lại nội thất, thấy bình dược trên bàn Thẩm Băng Phong đưa, Vân Dạ nở nụ cười: “Đêm nay tựa như đêm tân hôn chúng ta, ngươi cảm thấy được chúng ta nên làm thế nào?”

Vân Kha nhẹ nhàng hôn hôn trán hắn, rồi mới chậm rãi che lại đôi môi hắn…

Ngày tốt cảnh đẹp chẳng nề hà ngày nào.

Thời gian một ngày một ngày trôi đi, thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi.

Mười ngày sau, Vân Kha nhận được biên cảnh mật báo, thời khắc này cuối cùng đã tới…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.