Tần Phi mới doạ một câu mà Đường Cửu Thiên đã ù té chạy, hắn gọi tiểu nhị giúp Mễ Hoa Lương đi xuống lầu rồi gọi món ăn cùng Lôi Ca.Ăn xong bữa cơm này, Tần Phi nghĩ thông suốt rất nhiều điểm mấu chốt. Nữ nhân kia là ai? Đương nhiên không cần đến hỏi Lôi Thái Úy. Lão sư phụ Tôn Hạc hèn mọn bỉ ổi nhất định biết rõ. Nhưng lời nói của tử lão đầu này câu thực câu giả không biết thế nào mà lần, vậy nên hắn cảm thấy bây giờ chưa phải lúc hỏi.Tần Phi vẫn cố tỏ ra bình thản, nếu như sự thật đúng như hắn dự liệu thì trong bụng lão mụ hẳn là có mang hai hài tử, một người là con Đường Ẩn còn một người vốn là thai nhi trong bụng nữ nhân thần bí. Rất có thể, mình và Thành Tín chính là hai hài tử này. . .Lai lịch nữ tử thần bí chắc chắn không nhỏ hẳn có dính dáng đến những chuyện thật nghiêm trọng. Nếu chỉ là nữ tử bình thường thì với bản lĩnh của Tôn Hạc sẽ nói ngay cho Tần Phi mà không có gì lo lắng. Tôn Hạc xưa nay không đứng đắn, lại có thể vì một sự kiện mà thủ khẩu như bình gần hai mươi năm, từ đó có thể nghĩ, chuyện này đương nhiên có nhiều điểm rất nghiêm trọng.”Tần huynh. . . làm chén nữa!” Mặt của Lôi Ca đã đỏ tới mang tai, đầu lưỡi lại thèm thèm hơi rượu, nói năng đã không còn rõ ràng, bàn tay y cầm bầu rượu rỗng tuếch nâng lên rót vào trong chén. Y đợi mãi mới có một giọt rượu trong suốt chảy ra, giọt rượu rơi xuống chén kêu tách một tiếng nhỏ.Lôi Ca kinh ngạc mở nắp bình nhòm vào rồi ngờ nghệch nói: “Thật sự hết rồi sao. . .””Có ai không!” Tần Phi đưa tay vào ngực lấy ra ngân phiếu vỗ xuống mặt bàn. Vài viên thị vệ của Lôi Ca vội vàng tiến lên phía trước chờ đợi Tần Phi dặn dò.”Lôi thiếu gia uống nhiều lắm, các ngươi đi mướn cái kiệu đưa hắn về nhà.”Trong khi bọn thị vệ dìu Lôi Ca mềm oặt đi ra ngoài, Lôi đại thiếu gia vẫn còn hò hét: “Uống, lấy rượu a. . .”Tần Phi đang trong trạng thái bảy phần men say ba phần thanh tỉnh tập tễnh bước về nhà. Trên đường thỉnh thoảng vẫn còn người đi lại. Bây giờ đêm đã khuya lắm rồi chỉ cần tiếng động nhỏ cũng có thể nghe rõ ràng, xa xa không biết chó nhà ai đang sủa vang, chẳng lẽ là trộm vặt viếng nhà?Từng loạt tiếng nổ từ phương xa vọng tới, bầu trời có lửa khói màu lam nổ tung thành từng điểm nhấp nháy lốm đa lốm đốm như ánh huỳnh quang. Cảm giác Tần Phi say rượu đã biến mất, hắn vươn đầu quan sát thì thấy lại có hai luồng khói lửa bay lên. Rất nhiều dân chúng Đông Đô không rõ chân tướng còn tưởng rằng do nhà ai bắn pháo hoa nên đều cao hứng mở cửa sổ ra nhìn đông ngó tây.Luồng khói lửa này rơi vào trong mắt Tần Phi hoàn toàn không phải là chuyện như vậy. Loại lửa khói màu lam này là tín hiệu cảnh báo của Sát Sự Thính. Một khi nó xuất hiện chính là thông tri cho tất cả mật thám trong thành đã phát hiện mật thám của địch nhân. Lửa khói đã được phóng lên sẽ có người báo để phong bế cửa thành, sau đó người của Chấp Hành Ty và Địch Tình Ty sẽ xuất động đến khi bắt được tên mật thám kia về quy án.Từ sau khi Thiên Tinh Tử chết, mạng lưới tình báo của Ngô Quốc ở Đông Đô chắc chưa thể hồi phục nguyên khí, không hiểu lần này xuất hiện người nào vậy?Tần Phi cước bộ nhanh lên chạy đến chỗ lửa khói bay lên. Từng luồng lửa khói bay lên trên trời không ngừng, lửa khói còn có tác dụng chỉ phương hướng mật thám bỏ chạy. Tần Phi vừa di chuyển vừa ngẩng đầu quan sát lửa khói, thình lình phát giác tên mật thám có thể đang chạy tới chỗ mình đang đứng.Tay của Tần Phi thò vào trong giày lấy Đoạn Ca ra đưa vào trong tay áo. Đang lúc đến ngã tư thì có ba người sóng vai nhau vụt qua trước mặt Tần Phi rẽ vào một con đường khác. Trong lúc lướt qua, đầu vai một người đụng phải vai của Tần Phi, người bên cạnh nói nhỏ: “Xin lỗi” nhưng vẫn tiếp tục cất bước.Ba người kia ăn mặc không khác gì dân chúng tầm thường áo vải mũ quả dưa mà đi cũng không nhanh. Nhìn qua thì bọn chúng cơ bản không có đặc biệt gì, nhưng chẳng may va chạm đúng vào cạm bẫy. Tần Phi đang cầm Đoạn Ca, tự nhiên đã chuẩn bị sẵn vài phần khí lực, hắn còn trẻ lại khỏe mạnh cường tráng, sau khi tiến vào Tiên Thiên chi cảnh chân lực dồi dào, nếu là trạng thái đang vận sức chờ phát động, người bình thường đụng phải ít nhất cũng ngã bắn ra xa lăn lộn vài vòng. Thế mà người nọ chỉ khẽ lảo đảo thân mình rồi tiếp tục đi bình thường, thì chẳng phải là muốn nói bản thân có vài phần công phu, nếu không có chút công phu thật sự không ai tin được.Tần Phi trầm giọng quát lên: “Ba vị xin dừng bước!”Vừa dứt lời, người đi cuối cùng đột nhiên xoay người chém ra một đao. Ánh đao hiện ra hàn khí bức người không khác đêm đông băng hàn rét đến tận xương. Đao quang lóe lên bổ về phía Tần Phi.”Quả nhiên có vấn đề!” Tần Phi hừ lạnh một tiếng, Đoạn Ca vung ra, đây là thần binh lợi khí đệ nhất thiên hạ há một thanh loan đao tầm thường có thể ngăn cản? Đoạn Ca tựa như cắt đậu hũ chém loan đao thành hai đoạn, thế tiến vẫn không ngừng nhanh như gió xẹt qua cổ họng người nọ.Hai người còn lại rất sợ hãi. Bọn chúng hiểu rõ tu vi người ra tay này không tệ, ở nguyên quán cũng có chút danh tiếng thế mà đối mặt với người trẻ tuổi kia chưa nổi một hiệp. Làm mật thám với làm thích khách khác nhau nhiều lắm, thích khách dù biết không địch lại sẽ vẫn kiên trì sử dụng tất cả biện pháp để chống trả. Mà mật thám thì phải bảo vệ tính mạng của mình trước, dù sao mục đích của mật thám là tình báo. Người đã chết thì chuyển tin tức tình báo về thế nào được?Hai người nhìn nhau một cái rồi lập tức chia ra mỗi người một đường chạy như điên.Tần Phi hừ lạnh một tiếng, mũi chân phát lực đá vào nửa thanh đao vừa rơi xuống, nửa thanh đao bay lên như truy tinh trục nguyệt xuyên thủng người nọ phía trước.Tần Phi không nhìn người đã ngã xuống mà như gió bay chớp giật đuổi theo tên còn lại, Đoạn Ca thò ra thẳng tắp dí vào cổ họng tên đang chạy trốn.Người nọ sợ tới mức mặt như giấy trắng, gã đứng khựng lại, Đoạn Ca sắc bén đã lưu lại một vết cắt nho nhỏ trên cổ gã. Nếu gã dừng chậm một chút nữa thì đúng là tự đưa đầu mình vào cái lưỡi sắc bén, không chừng tự chặt đầu mình.”Hóa ra là Tần Trấn đốc. . .” Một đám người từ xa chạy tới. Người cầm đầu nhìn thấy Tần Phi lập tức ôm quyền khom người nói: “A, Tần Trấn đốc đã bắt được mật thám rồi. . .”Tần Phi gật đầu bèn hỏi: “Chúng là ai?””Chúng là thám tử từ thảo nguyên tới.” Người nọ cung kính đáp.Trung Thổ và thảo nguyên trải qua lịch sử ngàn năm chinh chiến, người thảo nguyên vẫn sắm vai nhân vật cực kỳ ám muội. Ngàn năm trước, bọn họ cậy mạnh xua một lượng nhân mã cực lớn tiến vào chiếm giữ Trung Nguyên. Nếu không phải sau đó cao thủ Thiên Đạo Thần Vũ Đế Đại Ngụy xuất thế thì không biết còn phải chờ bao lâu nữa Trung Nguyên mới đuổi được thiết đề bọn họ(DG: vành móng ngựa được gia cố bằng sắt).Mấy trăm năm sau Ngụy Quốc hưng thịnh, quân lực cường thịnh đánh cho Man tộc thảo nguyên phải chạy trốn trong sa mạc không dám ra! Về sau ba gia tộc chia Ngụy, người trong thảo nguyên thấy có cơ hội liền thừa dịp quay trở về. Bọn họ tựa như một đám sâu mọt thiên tính cướp đoạt. Bọn họ không có bất kỳ phát minh nào, trước khi Trung Nguyên tạo ra giấy, vô số lịch sử gia đã từng suy đoán bọn họ dùng tay trái chùi đít. Bởi vì, trên thảo nguyên tối kỵ dùng tay trái cầm đồ ăn!Ngàn năm qua, quân đội Trung Nguyên không biết thay đổi bao lần trang bị, mà bọn họ vẫn dùng chiến mã, mã đao và cung tiễn tác chiến. Nhưng bọn họ trời sinh dũng mãnh, thân thể cao lớn xua vài trăm vạn nhân mã vào nuôi dưỡng chiến tranh. Vũ khí của người trong thảo nguyên nếu như không phải từ trên chiến trường thu được một thanh chiến đao kiểu mới, bọn họ cũng sẽ mãi mãi không chủ động thay thế đao của mình. . .Cuộc chiến mấy chục năm trước lại đảo lộn trật tự tất cả. Khi Đường quốc và Ngụy quốc diệt vong, rất nhiều người tiến vào thảo nguyên. Bọn họ giúp Man tộc phổ biến kỹ thuật tiên tiến, chiến thuật chiến tranh, thậm chí giúp Man tộc có văn tự của mình, hệ thống những bộ lạc rời rạc lại để thành một quốc gia. Sở Đế đã coi người trong thảo nguyên liệt vào tâm phúc đại họa nhưng đáng tiếc còn có Yến Vương Bắc Cương cản mũi. . .Từ đó người trong thảo nguyên cũng hiểu rõ đạo lý “tri kỷ tri bỉ tài năng bách chiến bách thắng” bọn họ tích cực phái người đến Trung Nguyên học tập kỹ thuật tiên tiến, tổ chức hệ thống tình báo, sưu tập các loại vũ khí mới nhất và động thái của quân đội.Người trong thảo nguyên dốt nát không đáng sợ nhưng nếu bắt đầu học tập văn hóa thì thật sự đáng sợ.Hiện tại công tác chống mật thám của Sát Sự Thính càng ngày càng gian nan, đối thủ của bọn hắn chẳng những có Trấn Phủ Ty Ngô Quốc mà lại có đám mật thám vụng về từ thảo nguyên tới.Mật thám ở thảo nguyên vừa mới hình thành được khoảng mười hai mươi năm, đương nhiên hệ thống này không thể sánh với Sát Sự Thính hay Trấn Phủ Ty. Nhưng nhiều khi thủ đoạn của bọn chúng vụng về và ngây thơ lại vượt qua dự đoán của mọi người nên cũng rất đau đầu.Những vị đầu não Sát Sự Thính đang đêm phải đến họp ở nghị sự đường, Tần Phi là người tự tay bắt mật thám đương nhiên phải đến nghị sự đường báo cáo cục diện khi đó, một vị người quen biết cũ đã ở nghị sự đường vượt quá dự kiến của Tần Phi.Vị này chính là Phồn Đóa Nhi, nàng mím chặt miệng, nheo con mắt lại không biết là đang mắng chửi mấy tên thảo nguyên vạn ác hay là giận đám quan lớn cắt ngang giấc mộng đẹp đây!Sắc mặt Đề đốc Địch Tình Ty Thẩm Thanh Sơn không dễ coi chút nào. Trong mắt Thẩm Đề đốc, Đông Đô bị mật thám thảo nguyên mò tới tình báo, nếu không phải Tần Phi đánh bậy đánh bạ bắt sống mà để tin tình báo truyền đi thì mặt mũi Địch Tình Tư biết để vào đâu?May mà Địch Tình Ty là một ty duy nhất cho phép sai phạm một chút trong phạm vi nhỏ. Đấu trí với địch nhân cũng như đánh cờ, không ai có khả năng vĩnh viễn thắng đối phương mà bên mình không thiệt quân. Địch Tình Ty cũng phải phái người tìm hiểu quân tình các nơi, lại bị người dọ thám lại quân tình cũng là bình thường.Sáu vị Đề đốc và Tổng đốc đại nhân ngồi trong một gian phòng, không khí dường như ngưng lại làm cho mỗi người chịu áp lực rất lớn. Tần Phi nhìn Phồn Đóa Nhi, nàng nhíu lông mày. Cả hai người cùng tỏ vẻ bất đắc dĩ.”Lần này lũ Man tử thảo nguyên không biết có được tin tức từ đâu mà biết rõ chúng ta sắp có loại vũ khí kiểu mới có thể giao cho quân đội nên phái người đến đánh cắp bản vẽ vũ khí mới.” Thẩm Thanh Sơn hơi có vẻ xấu hổ nói ra: “Địch Tình Ty vô năng, bản vẽ đúng là đã bị bọn Man tử trộm đi may mà Tần Trấn đốc bắt được ba người kia, nếu bản vẽ bị mất Địch Tình Ty không có đất dung thân.””Ta có vận khí tốt mà thôi.” Tần Phi ôm quyền cười nói.Sắc mặt Dịch Tổng đốc có một tia vui vẻ không dễ dàng phát giác, đúng là người có bản lĩnh không thôi cũng chưa chắc đã nên việc, còn phải xem ngươi có vận khí hay không nữa. Có người có tài nhưng không gặp thời phải gọi là chỉ kém một điểm vận khí. Có người, ngươi cảm thấy hắn bình thường không có gì lạ thế mà cơ hội cứ lần lượt trôi qua, hắn làm cái gì đều không cần suy tính mà luôn có lợi đó là do số mệnh quá tốt.Tần Phi vốn là người có bản lĩnh, hơn nữa mèo mù vớ cá rán bắt được ba tên mật thám. . . Đột nhiên Dịch Tổng đốc có ý nghĩ kỳ quặc.